"Thái Ân?"
"Cậu lại đến khám mắt à, nghe nói viện trưởng tìm được giác mạc cho cậu rồi, thật tốt quá!"
Giọng của Thái Ân hơi lớn, có lẽ chính vì vậy mà đã khiến Nam Trân Tâm chú ý tới.
Cô quay đầu lại nhìn, Lăng Thiếu Hà đã tiêm xong, hình như đang nói chuyện với ai đó.
Cô nheo mắt nhìn, hoá ra là Thái Ân, bạn thân của anh, cũng là bác sĩ tại bệnh viện này.
Lăng Thiếu Hà hơi gượng gạo một chút, dường như là sợ cô sẽ biết được chuyện gì đó.
Vội vàng vỗ vai Thái Ân rồi nói.
"Cảm ơn cậu, tôi...tôi có việc tôi đi trước, lần sau nói chuyện nhé, tạm biệt."
Nói xong liền chạy về phía Nam Trân Tâm.
Thái Ân ngơ ngác một hồi, thật không biết Lăng Thiếu Hà sao lại như vậy.
Nam Trân Tâm thấy anh chạy đến có chút lo lắng.
"Anh chạy nhanh như thế làm gì, lỡ như lại..."
Lăng Thiếu Hà cười cười nhìn cô.
"Anh đâu phải đứa trẻ lên ba, lại còn có thể ngã thêm lần nữa hay sao?"
Cô lườm anh một cái, sau, lại nhìn về phía lúc nãy, hỏi anh.
"Lúc nãy là Thái Ân sao? Anh và anh ấy nói chuyện gì thế?"
Lăng Thiếu Hà có chút chột dạ, nhưng lại đem một nụ cười khác để che dấu.
Anh kéo tay cô.
"Còn có thể có chuyện gì được chứ, cậu ta là đang thúc giục anh mau mau đem thiệp cưới đến đòi tiền mừng của cậu ta đấy mà."
Cô biết anh đang nói đến điều gì, lời đùa cợt nhưng lại là cả tâm nguyện của anh, cô cố cười, nhưng nụ cười ấy lại khó nhìn đến thê thảm.
Phải chi cô dũng cảm thêm một chút, nhẫn tâm thêm một chút nói rõ với anh, chấm dứt với anh, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao...
Nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của anh khi đó...hay ngay cả lúc này cô đều không làm được.
Cô nắm chặt bàn tay mình, trách bản thân...tại sao lại...
Vừa ngu ngốc...!vừa nhát gan...
------------------
Hà môn trời về chiều yên bình đến lạ thường.
Đời người vốn là một dòng sông phẳng lặng, có gợn sóng, âu cũng là vì làn gió kia.
Dòng đời tấp nập, người đến người đi, để lại, có lẽ cũng chỉ là những bóng hình đã mờ nhoà theo năm tháng.
Thế nhưng trước mắt cảnh còn mà người mất này, Nam Trấn Ảnh vẫn là không cách nào chấp nhận nổi.
Căn nhà hoa nhỏ nằm bên cạnh con đường lát đá yên ả, giàn hoa tím vẫn còn đó.
Những chậu ngọc lan vẫn còn đó.
Ấy vậy mà người con gái hắn yêu, lại cứ thế mà rời đi không một lời trăn chối.
Bóng chiều đã ngả, bóng người đàn ông cao lớn mà đơn côi như một bức tượng cổ đã từ rất lâu nằm ở đó bên bờ biển.
Có vài ngư dân đi qua, họ tò mò ngó nhìn bóng lưng ấy, thế nhưng không một ai tiến lên để hỏi.
Có lẽ, họ nghĩ đó là một vị khách tha phương, hoặc là họ không nghĩ rằng, tên ngốc A Tứ năm đó, chính là con người này.
Vệt nắng vàng xen đỏ rực nằm trong đôi mắt xám hổ phách sâu thăm thẳm, có một nỗi bi thương không thể nào tả nổi hiện lên trên gương mặt người đàn ông.
Gió biển mặn đắng lạnh lẽo luồn qua mái tóc của hắn, lướt qua đôi mi của hắn, và càng là làm lạnh đi trái tim vốn đã ngừng đập này.
Hắn như một người mất đi linh hồn, bàn tay khẽ đưa lên tầm mắt một nửa bức ảnh đã nhoè nát, nụ cười của cô gái đó, lại thêm một lần nữa vừa ngọt ngào vừa chua xót đâm vào trái tim hắn.
Trong sự mơ hồ của bóng ngả, dường như hắn thấy được một người con gái thật xinh đẹp, cô quấn quýt lấy hắn, cười với hắn, cô giống như một đoá ngọc lan tinh khiết, trắng muốt, tinh khôi.
Hắn cười khổ, rồi lại như không quay đầu, trở lại căn nhà hoa, mỗi một vật đều là thấy cảnh nhớ người.
Tử đằng nở hoa tím biếc, rủ xuống như những chuỗi pha lê thật đẹp.
Ngày đó cô nói.
"Tử đằng như tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu không có gì có thể khuất phục được."
"Vừa có thể làm mát lại vừa có hương thơm.
Tử Đằng sinh ra rất có ý nghĩa...!!" Nhạc Ca say xưa tưởng tượng thời gian tử đằng nở hoa, toả xuống dưới giàn.
Những chùm hoa tím biếc thơm ngát đung đưa theo gió, vừa e thẹn lại vừa đẹp đẽ.
Rực rỡ nhưng không chói mắt.
Đến lúc đó có thể ngồi dưới giàn hoa.
Từ đây nhìn lên trên thật đẹp.
Giống như chốn thần tiên vậy....
Thế nhưng lúc này hoa nở đẹp như vậy...lại không có cô...
Phải...hắn nhớ lại rồi....
Từ lúc hắn bị chiếc xe đó đâm phải, từ lúc hắn ôm xác Nhạc Ca nằm trong biển lửa gào thét.
Cho đến khi tỉnh lại, rừng mảnh ký ức như mũi dao sắc nhọn từng nhát từng nhát khiến hắn đớn đau đến quằn quại.
Chiếc nhẫn ngày đó hắn nhẫn tâm vứt đi, vì sao cô lại trân trọng đến vậy, giờ đây hắn đã biết được nguyên do...
Phải yêu thương đến mức nào, phải chân thành đến mức nào cô mới sống chết tiếc thương chiếc nhẫn ấy như vậy cơ chứ.
Là cô yêu hắn, không phải sao.
Thế mà khi ấy hắn lại nhẫn tâm hành hạ cô, ghen tuông với chính bản thân mình, dày vò cô, khiến cô rơi nước mắt đến cạn khô, khiến cô hận hắn đến thấu xương.
Hắn ngốc, quả thật rất ngu ngốc.
Ngày đó, cô gọi hắn một tiếng "A Tứ!!" Có lẽ là đã hy vọng, và có lẽ cũng đã từng thất vọng.
Hắn không biết được cô yêu Nam Trấn Ảnh hơn...!Hay là yêu A Tứ hơn.
Nhưng chỉ cần là cô, mọi thứ hắn đều có thể chấp nhận, chỉ cần cô quay trở về thôi, chỉ cần cô còn xuất hiện trước mặt hắn thôi, thì cô yêu ai còn quan trọng hay sao?
Hắn bỗng chốc sụp đổ.
Bước chân hắn gục xuống dưới nền đất lạnh.
Ngước nhìn giàn tử đằng đẹp đẽ trước mắt, hắn rơi lệ.
Nếu đời này là một dòng sông, hắn hy vọng mình sẽ không bao giờ gặp cô...dù có phải chấp nhận như dòng nước không tên chảy mãi không nơi trú ngụ, không đích đến, nơi đi, không thuộc về đâu....thì tốt biết mấy, vì không có hắn, cô vẫn sẽ là một cô gái bình thường, có một cuộc sống bình thường hạnh phúc.
Ít nhất, cô vẫn còn sống.
Còn hắn...chỉ là một kẻ không cần tình yêu, có thể không biết đến sự tồn tại của cô, nhưng có lẽ điều này vẫn chỉ là nếu như trong nỗi đau đớn đầy xót xa ấy của hắn.
Đối với bất kỳ ai, hay chính hắn, đều là vô cùng xa xỉ.
------------
Màn đêm đã bao trùm khắp nơi.
Giữa biết bao những ánh sáng, hắn lại ở nơi tối tăm nhất của cuộc đời.
Nam Trấn Ảnh đã ở Hà Môn được hai ngày, Triệu Triết từ thành phố S đến đây cũng đã được nửa tiếng.
A Bang cảm thấy nơi này rất đẹp, mọi ngóc ngách đều chạy đi xem thử.
Nam Trấn Ảnh ngồi trên ghế, trên bàn là một lọ hoa ngọc lan, tay hắn mân mê cánh hoa mịn màng, khuôn mặt không cảm xúc.
"Đại soái, mỏ vàng ở đông bắc chính là của chính phủ, nhà họ Bạc đã nhân lúc ta không để mắt tới mà chiếm lấy, ngoài ra còn tự ý mở rộng khai thác..."
"Đúng đúng đại soái!! Nhất là tên oắt con Bạc Thận đó, hống hách ngang ngược, bọn chúng còn tìm con buôn mua nô lệ về đãi vàng, đối xử vô cùng tàn bạo, thật không có tính người!!" A Bang nhanh nhảu tiếp lời Triệu Triết.
Triệu Triết liếc mắt trừng A Bang một cái.
Không cướp lời người khác thì cậu không thể yên ổn sống hay sao.
A Bang biết mình lại làm cho Triệu Triết nghĩ mình ngứa đòn liền vội vàng cười trừ rồi nhanh chóng làm động tác im miệng.
"Lần này hình như không chỉ có mỗi nhà họ Bạc, theo như thuộc hạ điều tra ra được...." Ánh mắt Triệu Triết hơi dò xét nhìn Nam Trấn Ảnh, giọng cậu ta trở nên dè dặt.
"...còn có sự tham gia của nhà họ Lâm....và....Nam gia nữa..."
"Nam gia?" Ánh mắt Nam Trấn Ảnh hơi biến đổi.
"Phải đại soái....nhưng là bên các chi, dưới trướng của Nhất Hoàng, nghe nói là của bên công ty chủ làm ra.
Tập đoàn tên là....AG thì phải..."
Nam Trấn Ảnh biết Nhất Hoàng vì sai lầm của lão nhị mà rơi vào tay người khác, dù sao hắn cũng không quan tâm đến mấy cái công ty đó, nhưng Anna lại vô cùng để tâm.
Dạo này hắn thấy cô rất khác, hay thẫn thờ, suy nghĩ, đôi lúc lại giật mình hoảng sợ, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Hắn hỏi, cô lại nói chỉ là vì mình