Rừng sâu khắc nghiệt muôn hiểm nguy, cơn bão ập đến dường như đang muốn báo hiệu một trận quyết đấu khốc liệt sắp xảy ra.
Gió thổi như rít lấy, ào ào đem những giọt mưa nặng trĩu hất xuống chiếc mũ lưỡi trai màu đen đang che đi khuôn mặt lạnh tanh của Nam Trấn Ảnh.
Hắn cao lớn đứng dưới màn mưa, trang phục đặc công trên người như càng khiến hắn trở nên nguy hiểm.
Dưới chân hắn là đôi bốt đen, trên tay là đôi bao tay đen, bên hông là một con dao găm, trong tay, chính là một khẩu súng ngắn.
Một tia chớp loé lên, thật trùng hợp phản chiếu lên gương mặt hắn.
Cũng vì thế mà hắn không bị bóng tối làm lầm tưởng rằng đây vốn chỉ là một cái bóng đen.
Nơi đây là địa khu khai thác trái phép của lũ người đó.
Mà Bạc gia chính là những con đỉa lớn nhất.
Từng ngày từng giờ lấy đi không biết bao nhiêu khoáng sản từ nơi này.
Nếu như muốn tiêu diệt hết bọn chúng, đương nhiên là phải giải quyết từ nơi này, khiến bọn chúng không còn thứ gì để dựa giẫm, vậy thì chỉ cần đánh thêm một đòn nữa, đến khi chúng lung lay, không phải thổi một cái là bay rồi hay sao.
Hai giờ trước, tin cấp báo đưa đến nói rằng địa khu đãi vàng trái phép của nhà họ Bạc sẽ trong đêm vận chuyển một lượng quặng vàng rất lớn ra ngoài.
Vì thế hắn đã điều động toàn bộ quân tinh nhuệ do chính mình huấn luyện để hành động.
Thời điểm giữa đêm, trời mưa lả tả, khi như trút nước, khi như rì rào, nhưng không hề buông tha mang theo những cơn gió lạnh buốt kéo lấy những vật mà chúng lướt qua rồi lại tàn nhẫn vứt xuống lớp lá mục nát ướt đẫm dưới kia.
Nam Trấn Ảnh nhìn qua ống nhòm chuyên dụng, ngay trong đêm vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.
Địa khu này cách bìa rừng không xa, tuy nhiên bìa rừng lại cách con đường mòn dẫn ra ngoài rất lớn.
Hơn nữa khu rừng này vô cùng cổ quái, nếu như không phải hắn là quân nhân chuyên nghiệp, kinh nghiệm cùng nghiệp vụ phong phú thì hoàn toàn không thể vào đến nơi này được.
Đó cũng chính là lý do mà bọn người này có thể hành động kín đáo đến mức quỷ không biết, thần không hay.
Nam Trấn Ảnh nhìn qua một hồi, chỉ thấy một vài những đốm sáng nho nhỏ của những chiếc lều tạm bợ.
Hắn đã từng trải qua vô số những gian khổ khi thi hành nhiệm vụ, có nơi lạnh giá khắc nghiệt nào mà hắn chưa từng đi qua cơ chứ.
Thế nhưng nơi này...!Lại khiến cho hắn có một chút "sợ hãi".
Một tia chớp loé lên, tim hắn đập thịch một cái thật mạnh, chiếc ống nhòm trên tay đột nhiên rơi xuống đất.
Hắn....hắn vừa nhìn thấy một bóng hình....một bóng hình quen thuộc đến đớn đau.
Triệu Triết chạy đến bên hắn, lo lắng hỏi.
"Đại soái!! Sao vậy??"
Nam Trấn Ảnh nuốt một ngụm khí lạnh, ánh mắt hắn có chút kinh hoàng, là thẫn thờ, cũng là hy vọng.
Hắn cúi xuống nhặt lấy chiếc ống nhòm, nhờ vành mũ đen che đi thần sắc không ổn lúc này.
"Không có gì...cậu...!cậu đem người đến nơi có nhiều ánh sáng nhất, bọn chúng chắc chắn đang chuyển hàng ở đó.
Nơi này vắng vẻ không người, ngoại trừ lúc vận chuyển ra ngoài.
Khi còn xếp hàng ở đây, bọn chúng sẽ không kiêng dè đâu...hơn nữa...khi trời còn đang mưa...là lúc thuận lợi nhất."
Triệu Triết gật đầu tuân lệnh của hắn, nhanh chóng tập hợp người lại, bắt đầu hành động.
Ngay sau khi toán quân vừa đi hết, Nam Trấn Ảnh vẫn đứng đó, hắn không biết bàn tay mình cầm chiếc ống nhòm đó chặt đến bao nhiêu.
Hắn đưa chiếc ống nhòm lên, muốn chứng thực thêm lần nữa.
Hoặc là ảo ảnh, hoặc là hư vô, nhưng chỉ cần như vậy thôi hắn cũng vô cùng muốn, vô cùng khao khát được nhìn thấy hình bóng mà bản thân hắn hằng đêm vẫn nhớ nhung đến điên cuồng tưởng tượng ra.
Nhưng rồi hắn lại không làm thế, vì sao ư...hắn cất chiếc ống nhòm đi, quay lưng.
Vì...
Hắn sợ thất vọng....
---------------
Rầm rầm!!
Tiếng sấm chớp vang rầm lên khiến Nhạc Ca giật mình đưa tay ôm lấy đầu.
Cô vốn là muốn đi ra ngoài sửa lại chân lều một chút, gió lớn quá, có chút lung lay.
Nhưng không ngờ vừa chạy ra là đã bị tiếng sấm sét ghê rợn ấy hù doạ cho một trận.
Cô cắm chân lều sâu thêm một chút, sau đó vội vàng chạy vào trong lều.
Đêm hôm nay mưa lớn quá, thế nhưng có vẻ như đám người đó vẫn còn làm việc thì phải.
Mấy người đàn ông cao lớn thì bị điều đi hết rồi, những nô lệ gầy nhỏ như cô thì không bị đưa đi.
Phía sau khu lều trại chính là những chiếc xe tải chất đầy quặng vàng.
Đến đêm vẫn còn bốc hàng lên, có lẽ là họ định chuyển hàng đi ngay trong đêm.
Thế nhưng mưa to như thế, họ lại vội vàng như vậy thật không được dễ hiểu cho lắm.
---------
Đám người Triệu Triết nấp sau tán cây, bóng đêm đen đã che đi bọn họ, ngay cả tiếng mưa cũng giúp bọn họ giấu đi những tiếng động dưới chân.
Cách bọn họ không xa, chính là bọn người đó đang liên tục vận chuyển hàng lên xe tải chuẩn bị đưa ra ngoài.
Hơn năm mươi người đàn ông cao to lực lưỡng đang bốc hàng lên.
Đứng đó chỉ đạo là mụ Bành cùng vài tên cai quản.
Một số người vì bị hành hạ đến kiệt sức vẫn phải làm việc giữa trời mưa bão trông vô cùng đáng thương.
Đôi khi bị ngã xuống, không những không tha cho mà bọn người đó còn đánh đập thảm thiết hơn.
"Nhanh tay nhanh chân lên! Con mẹ nó lũ chó má này, thật vô dụng!"
"Bên kia bên kia! Có phải chán sống rồi hay không hả!!"
"Mày nhìn cái gì! Còn không mau khiêng lên!!"
Tiếng quát tháo cùng tiếng voi rọt như hoà vào làm một, ngay cả những giọt nước mưa ấy cũng như hoà âm cùng.
Giọng mụ Bành đanh chua.
"Còn mấy xe nữa?"
Tên thuộc hạ cúi đầu đi đến bên mụ ta, hèn mọn nói.
"Chị Bành, còn xe này nữa là xong, chỉ cần một tiếng của chị liền lập tức khởi hành."
Mụ ta hằn học ừ một tiếng, đến nhìn cũng chẳng nhìn hắn ta.
Đêm nay trời mưa lớn như vậy, chính là lúc thuận lợi để vận chuyển quặng vàng ra khỏi đây, bỗng dưng Bạc gia hối thúc chuyển hàng như vậy, đây cũng là lượng hàng lớn nhất từ trước đến giờ, mụ ta bỗng có chút lo lắng.
Nhất là thời khắc này, không hiểu sao cứ có cảm giác như có gì đó rất nguy hiểm.
Nhưng mụ ta cũng không có lựa chọn khác, thế gia ganh đua, sắp xảy ra hỗn chiến, họ cần nhất chính là tài chính.
Mà nguồn cung này chính là huyết mạch.
Mụ ta không thể không nghe lời mà làm việc.
Nhận thấy tình hình có chút gấp gáp, chúng sắp đi rồi.
Triệt Triết nhanh chóng cho người hành động.
Bọn chúng tuy không nhiều người, nếu dùng súng đạn, tức khắc có thể giải quyết nhanh gọn.
Nhưng dù sao cũng là mạng người, lúc có thể, vẫn còn khả năng buông tha.
Triệu Triết đưa tay lên, giống như một mũi tên đang đợi phóng lên để báo hiệu...!Mưa rơi tí tách, không gian chợt yên ắng đến lạ thường.
Đoàng!!!
Đoàng! đoàng! đoàng!
Nhưng rồi bất ngờ có một tiếng súng nổ lên, tiếp sau đó là một tràng inh tai nhức óc nữa.
Triệu Triết cùng những người khác như bị đứng hình.
Rõ ràng....rõ ràng bọn họ còn chưa nổ súng cơ mà.
Thế nhưng phía trước đều trở nên hỗn loạn.
Triệu Triết đưa ánh mắt kinh hoàng nhìn Nam Trấn Ảnh, chỉ nghe được hắn nói một câu.
"Xem ra đêm hôm nay không chỉ có chúng ta...mà còn có kẻ khác, hắn nóng lòng.
Không chịu được nữa rồi..."
Còn kẻ khác? Triệu Triết thực sự đứng hình.
"Vậy...vậy chúng ta...?"
Nam Trấn Ảnh trầm mắt kéo chiếc bao tay da lên.
Rút súng từ bên hông ra.
Thanh âm lạnh buốt.
"Giết."
Giết? Triệu Triết có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, phải giết, như thế mới có thể giải quyết mọi chuyện.
Tình huống này lẽ nào còn lựa chọn khác hay sao.
Bên thứ ba cùng bọn khu đãi vàng giao chiến, thật không ngờ bọn chúng dù chỉ là những tên tiểu tốt đãi vàng mà lại còn có những thứ vũ khí tân tiến như vậy.
Triệu Triết liếc mắt nhìn trang bị của chúng mà kinh hồn.
Nam Trấn Ảnh nổ súng, hạ gọn vài tên ngáng đường.
Mục tiêu ngày hôm nay là bắt được những tên cầm đầu để chặt đứt nguồn cung