Ngọc Phương lật từng trang, mỗi trang nhìn vài giây.
Mười phút sau, cô đẩy quyển sổ trở lại cho Tuấn Mã.
Hắn thấy cô lướt quá nhanh, nghĩ rằng chị đại này có vẻ không rành xem sổ sách thu chi cho lắm nên xem qua cho có lệ.
Con người vốn dĩ không thể vẹn toàn, võ giỏi thì văn kém, đó là chuyện bình thường.
Thôi thì mình cứ giải thích sơ cho cô ấy vậy, dù sao từ bây giờ trở đi cô ta chính là thủ lĩnh của băng.
Vừa định mở lời thì Tuấn Mã đã nghe Ngọc Phương hỏi:
-Sổ thu chi này do ai làm?
-Một tay tôi ghi chép tính toán hằng ngày.
Để tôi nói sơ cho...
Ngọc Phương khoác tay từ chối:
-Không cần, tôi xem kĩ rồi.
-Xem kĩ, em thấy chị Phương nhìn mỗi trang chưa đến hai giây mà.
-Tuấn Mã cực kỳ nghi ngờ chữ "Kĩ" này của Ngọc Phương.
-Tôi không xem từng hàng từng chữ như các anh, giờ anh có muốn tôi đọc thử vài con số không?
Tuấn Mã tuy lắc đầu nhưng nhìn bộ dạng của hắn, Ngọc Phương biết là hắn không tin, cô mỉm cười:
-Ngày 23 tháng 10 năm 2122, quán Lẩu bò con Tâm chưa đóng 3 triệu, xin khất đến 26 tháng 1, thu nhập sòng bạc ngày hôm đó sau khi trừ chi phí ăn uống của khách và tiền cho "thợ" (tiếng lóng: chỉ những người chuyên chơi bạc bịp cho các sòng bạc để ăn tiền của khách) là 14 triệu 870 ngàn đồng.
Tuấn Mã thất kinh, anh vội vàng lật ra trang giấy ngày 23 tháng 10.
Không sai một từ, nhưng có khi nào cao thủ cố ý nhớ đại một chỗ để lòe mình hay không.
Tuấn Mã băn khoăn nhìn cô.
Ngọc Phương đi guốc trong bụng Tuấn Mã, cô cười cười nói:
-Nếu anh nghĩ tôi chỉ nhớ có mỗi ngày đó để ra oai với anh thì cứ đọc đại một ngày đi.
Tuấn Mã lắc đầu, liếm môi:
-Không cần đâu chị Phương.
-Anh cứ nói đại một ngày đi.
- Ngọc Phương giục.
-À, nếu vậy thì...!- Tuấn Mã lật đại vài trang giấy nữa rồi nói tiếp - ...!ngày 19 tháng 11.
Ngọc Phương từ tốn đọc:
-Ngày 19 tháng 11, sòng bạc tạm ngưng do "Chèo" (tiếng lóng chỉ cảnh sát) làm căng, Bin ứng 1 triệu, nhậu 3 triệu 800 ngàn , không có thu.
Tuấn Mã đổ mồ hôi hột, dù đã tin nhưng vẫn cố vớt vác thử một lần nữa:
-Chị Phương, ngày 24 tháng 8 ạ.
-Năm nào , sổ này của anh bao gồm năm 2122 và 2123.
-Dạ..
dạ...!2122 ạ.
Ngọc Phương cười lớn:
-Ngày 24 tháng 8 năm 2122, sinh nhật mình, nhậu 7 triệu 500 ngàn, thu nhập sòng bạc sau khi trừ chi phí cho "thợ" là 12 triệu 700 ngàn.
Quán lẩu bò con Tâm đóng 3 triệu, chị Tám mượn 2 triệu, thu tiền vay được 6 triệu, thằng Hậu nghiện trốn không trả lãi.
Lần này Tuấn Mã tâm phục khẩu phục rồi, nếu không kềm chế, có lẽ hắn sẽ quỳ xuống cúng bái cô gái này.
Cô bé này chỉ trạc chừng mười tám, nhưng giờ đây đối với Tuấn Mã, Ngọc Phương chính là chị đại cả trong lòng lẫn ngoài mặt.
Hắn cười lớn, dập bàn bôm bốp, mừng rỡ ra mặt:
-Trời ơi, chị Phương đúng là bá đạo, văn kinh võ khủng, chị cho phép em gọi chị một tiếng "Chị Hai" có được không ạ.
Lời này chính là lời từ đáy lòng của hắn, mà đâu chỉ mình hắn.
Hai gã đàn em đứng bên ngoài cửa nãy giờ hóng chuyện cũng phục sát đất.
Ngọc Phương gật đầu:
-Anh gọi sao cũng được, quan trọng nhất là...
-Chị Hai cứ nói, em nghe.
-Chi phí "nhậu" của mấy anh quá nhiều, nó là cái gì vậy?
Tuấn Mã gãi đầu, hắn hơi xấu hổ lẫn ngạc nhiên:
-Chị