Người phụ nữ tóc ngắn mà ông Đại gọi là cô hai nhìn Ngọc Phương từ chân đến đầu, đoạn nhỏ nhẹ cất giọng:
-Thằng bé kém đến mức phải chọn một cô bé đi làm công việc quét dọn thế này, không môn đăng hộ đối chút nào.
Nói xong, cô ta lắc đầu rồi cầm sách lên, kéo mắt kính lại, tiếp tục đọc, không ngó ngàng gì đến ông Đại và Ngọc Phương nữa.
Quản gia Đại chưng hửng, đứng như trời trồng không nói được tiếng nào.
Ông ta quay qua nhìn Ngọc Phương, vẻ ái ngại hiện rõ trên gương mặt.
Những tưởng Mợ Ba này sẽ nổi giận, hoặc tự ái bỏ ra ngoài, hoặc bối rối buồn bã gì đó.
Nhưng không, đối diện với ông Đại lại là một gương mặt lạnh lùng như băng như sương.
Ngọc Phương mặc ông ta, đi đến góc phòng lấy một chiếc ghế dựa bằng gỗ, đoạn xách nó bằng một tay đi đến bàn mà chị hai của Phục Thăng ngồi.
Cô đặt chiếc ghế một cách nhẹ nhàng ở phía đối diện rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cất lời:
-Tôi tên Ngọc Phương, chị tên gì ?
Chị của Phục Thăng ngước mắt lên nhìn Ngọc Phương một cái, rất nhanh ánh mắt lại quay trở về quyển sách.
Cô ta đáp:
-Tôi tên Kim Chi, cô hỏi để làm gì?
-Ít nhất cũng phải biết tên chị là gì để tiện xưng hô, thế thôi.
Chị là chị hai của Phục Thăng, đúng không?
Kim Chi chỉ khẽ gật đầu, không thèm mở miệng nói thêm gì với Ngọc Phương.
-Khi nãy chị nói tôi và Phục Thăng không môn đăng hộ đối, rồi tôi làm công việc quét dọn gì gì đó...
Kim Chi vẫn tập trung đọc sách, không đếm xỉa gì đến lời nói của Ngọc Phương.
Ông Đại thấy tình hình có vẻ căng thẳng, định đến gần khuyên nhủ Mợ Ba đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới dợm bước, ông đã nghe Ngọc Phương cười khẩy:
-Hì, nhà của chị giàu có, quyền thế thật, nhưng có điều lại không thể có thứ mà tôi có, quá đáng tiếc.
Kim Chi nghe đến đây liền đặt sách xuống bàn, nhìn thẳng vào Ngọc Phương, ôn tồn hỏi:
-Ý cô là gì ?
Ngọc Phương khẽ cười:
-Đặng Phục Thăng.
Kim Chi tháo mắt kính xuống cầm trên tay, đoạn đứng dậy đi vòng qua bàn.
Nhìn chòng chọc vào Ngọc Phương, không khí trong phòng căng thẳng thấy rõ, khiến cho ông Đại cũng toát mồ hôi hột.
Ngọc Phương cũng không vừa, hiên ngang đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Kim Chi.
Ông Đại thấy tình hình căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm, lại tính mở miệng giải vây thì đột nhiên thấy Cô Hai của mình nhào đến ôm chầm lấy Ngọc Phương, vừa cười vừa nói:
-Ôi con bé này đáo để quá, hèn gì thằng nhóc khó tính kia lại chịu em.
Ngọc Phương cũng bất ngờ vì tình huống này, đâm ra bối rối không biết làm gì.
Cô bị Kim Chi ôm chặt, lưng thì bị cô ấy vỗ bôm bốp.
Kim Chi cười, vỗ chán chê thì buông Ngọc Phương ra rồi mỉm cười nói:
-Xin lỗi em gái, vừa rồi chị chỉ thử em thôi, nhà họ Đặng này không quan tâm đến xuất thân, gia cảnh.
Để bước vào Đặng Gia, thì người đó phải có bản lĩnh, thông minh và lanh lợi.
Chị Hai thấy em không phải kẻ tầm thường...
Nói đến đây cặp mắt kính cầm trên tay của Kim Chi bất ngờ bị tuột khỏi tay.
Ngọc Phương theo phản xạ bắt lấy chiếc mắt kính khi nó còn chưa kịp rơi xuống đất rồi trả lại cho Kim Chi.
Cô ta nhận lấy, mỉm cười nói:
-Thân thủ nhanh nhẹn quá, chị hai của em tuy trình độ võ nghệ chỉ là hạng xoàng, nhưng nói về trình độ đánh giá, Đặng Kim Chi này tuyệt đối là cao thủ.
Kim Chi quay qua nhìn ông Đại, nói tiếp:
-Khi sáng, ông Đại kể cho chị nghe lúc em bắt hai đôi đũa, nên chị mới muốn thử xem thực hư thế nào, quả nhiên lợi hại.
Từ ánh mắt, phản xạ cho đến tốc độ, Đặng Gia không có cao thủ nào so được với em.
Vừa dứt lời, Kim Chi liền đưa tay véo nhẹ má của Ngọc Phương rồi quay qua ông Đại nói lớn:
-Mời Bà vào thư phòng.
Ông Đại liền cúi đầu đáp:
-Dạ, Cô Hai.
Kim Chi bắt chéo tay trước ngực, nhìn chăm chăm Ngọc Phương mà không nói thêm lời nào.
Ngọc Phương không kềm nỗi sự tò mò, cất tiếng hỏi cô ta:
-Chị không hỏi xuất thân của em từ đâu sao ?
Kim Chi mỉm cười, chầm chậm lắc đầu:
-Chúng ta đều là người thông minh, hỏi để làm gì khi chắc chắn em sẽ không nói thật.
Khi nào muốn thì em hãy kể cho chị hai đây nghe là được.
Điều quan trọng nhất, đó là em không có ý muốn hại Phục Thăng.
Đối với chị như thế là đủ.
-Sao chị có thể chắc chắn em không có ý muốn hại Phục Thăng?
Kim Chi mỉm cười, lấy tay chỉ vào mắt mình rồi đáp:
-Chị đã thấy cả một bầu trời hạnh