Tối hôm đó, trên đường về nhà cùng Tiểu Đao, tâm trạng Lăng Hà khá vui vẻ, không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện nào đó, vừa lái xe vừa khe khẽ huýt sáo, là khúc nhạc du dương của miền quê nước Đức mà Nghiêm Tiểu Đao nghe không hiểu.
Lăng Hà nói, “Hai bộ vest anh mua, thứ Hai đi làm mỗi người mặc một bộ nhé.”
Nghiêm Tiểu Đao tươi cười vuốt ve bắp đùi ngài Lăng, “Lộ liễu thế? Đây là kết hôn hả?”
Lăng Hà hỏi lại, “Không dám sao?”
Nghiêm Tiểu Đao vỗ đùi Lăng Hà, “Dám chứ!”
Hai người cùng giật mình, lại rơi vào trầm mặc, bắt đầu tính đến những chuyện rườm rà phức tạp khiến người ta nhọc lòng nhưng quả thật lại vô cùng cần thiết nào đó.
Qua kính chắn gió, Nghiêm Tiểu Đao nhìn ánh đèn xe cộ trải dài như dòng sông vô tận phía trước, kìm lòng không đặng nói, “Trước khi qua đời, ngài Mạch từng đến gặp tôi, chính là cái lần cậu nổi giận cãi nhau với tôi ấy, thật ra anh ta chỉ định cho tôi biết một ít chân tướng và nội tình thay lời trăn trối, hơn nữa còn để lại cho tôi một chiếc đồng hồ, đồng hồ và hộp đồng hồ đều cùng nhãn hiệu với chiếc của cậu, kiểu dáng cũng tương tự.”
Lăng Hà nhướn mày nhìn hắn một thoáng, “Ồ.”
Nghiêm Tiểu Đao thấy Lăng Hà không có vẻ tức giận, “Vậy nên, chiếc đồng hồ là vật bảo tồn mà mỗi người các cậu đều có, ngoài ra còn có thể gọi là vật chứng, phải không? Cậu cứ đưa cho Giản Minh Huân như thế, nhỡ ông ta tiêu hủy nó thì cậu tính sao?”
Lăng Hà bình tĩnh cười nói, “Ông ta sẽ không tiêu hủy vật chứng, vô ích thôi, ông ta không thể lau sạch những chuyện bản thân mình từng làm.
Chắc chắn Giản Minh Huân đã biết tình thế của Lương Thông bây giờ, thập diện mai phục, cam go cùng đường, ông ta sẽ không chịu nổi, vài ngày nữa sẽ đến tìm cục trưởng Bào tự thú, tôi biếu không cho ông ta một vật chứng, giúp ông ta lập công xin giảm án, bớt được vài năm tù, chưa biết chừng còn sống sót quay ra, ông ta nên biết ơn tôi mới phải, ha ha ha.”
Nghiêm Tiểu Đao vô cùng thán phục Lăng Hà, có đôi lúc, Lăng Hà giống như yêu quái đao thương bất nhập bách độc bất xâm, cứng mềm không ăn đánh mãi không chết, hơn nữa còn vô cùng nhẫn nại, không ngại ẩn nấp chờ đợi thời cơ suốt nhiều năm, tra tấn chèn ép tinh thần kẻ địch, tới lúc đối phương suy sụp tuyệt vọng, chắc chắn y sẽ không xem nhẹ bỏ qua.
Nghiêm Tiểu Đao truy hỏi, “Thế tóm lại trong đồng hồ có cơ quan gì không? Giấu cái gì trong đó?”
Lăng Hà liếc mắt nhìn hắn, “Không có cơ quan, chỉ là một ‘tín vật’ xấu xa ghê tởm mà thôi.”
Đang nói, Lăng Hà lại bất giác thò tay vào ngực, vuốt ve mặt dây chuyền vỏ đạn.
Vật này chẳng đáng giá chút nào, nhưng y thích.
Tín vật tình cảm có rất nhiều loại, có loại thể hiện tình yêu đến từ hai phía, có loại ám chỉ cưỡng chế ép buộc, còn có loại biểu đạt sự đối đãi đầy khinh miệt suồng sã của một vị tai to mặt lớn nào đó đối với ‘vật nuôi’, một chữ “đồng hồ” đã đủ che đậy tất cả dấu vết suốt đời không thể gột sạch trên thân thể những người như Mạch Doãn Lương.
Chỉ có chiếc của Lăng Hà vẫn còn mới tinh, bởi vì y không sử dụng.
…
Từ khi nhảy lên nắm giữ chức vụ giám đốc tập đoàn Bảo Đỉnh, Lăng Hà có đủ lý do hợp lý để tới thăm nhà Nghiêm tổng định kỳ, mỗi tuần ít nhất thăm viếng ba lần.
Một cậu nhân viên tự xưng độc thân, hơn nữa cha mẹ còn đang ở nước ngoài, thường xuyên chạy tới ăn nhờ ở đậu, chẳng phải quá bất thường sao! Tất nhiên không thể kề vai sát cánh đường hoàng tiến vào phòng ngủ chính hàng đêm.
Bình thường Lăng Hà đều ngủ ở phòng cho khách, nửa đêm canh ba Nghiêm Tiểu Đao chân trần rón rén chạy sang, tờ mờ sáng lại bịn rịn chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, lẻn về phòng mình.
Tối nào đến nhà Nghiêm, Lăng Hà cũng được ăn no đẫy bụng, rõ ràng là “ngủ nhờ” nhưng còn sung sướng phè phỡn hơn cả gia chủ.
Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy mình đúng cmn là miếng mồi béo tự dâng tới cửa! Nhưng hắn lại chết mê bộ dạng Lăng Hà mỗi khi ăn no, mái tóc dài xõa tung trên giường, vẻ mặt đê mê cảnh xuân vô hạn, cực kỳ gợi tình…
Trong bếp, Lăng Hà bắt đầu đảo khách thành chủ, thẳng thắn nói với Nghiêm thị, “Bác à, con biết nấu cơm mà.”
“Bác không cần bận bịu thế.”
“Bác cứ yên vị trên bàn ăn là được.”
Nghiêm thị số khổ, lo toan vất vả hơn nửa đời người, quả thật chưa từng được nghe ai nói, bác đừng bận bịu nữa, bác cứ ngồi vào bàn chờ ăn đi! Tiểu Đao của bà cũng chẳng bao giờ nói được một câu, mẹ cứ ngồi vào bàn chờ ăn đi!
Những lúc Lăng Hà thể hiện sự quan tâm săn sóc, bộ dạng ngoan ngoãn nhu mì thật sự rất đáng yêu, chẳng cần biến sắc cũng có thể khiến cho người gặp người thích.
Phàm ngài Lăng mà đã biến sắc thì chí ít cũng phải đại sát tứ phương thây phơi khắp nẻo, duy chỉ có lúc im lặng đứng trong bếp nấu nướng là tuyệt vời nhất, bím tóc buông xuống khi cúi đầu, đẹp không sao tả xiết.
Lăng Hà sợ Nghiêm thị không quen ăn đồ Tây, cân nhắc một lát, quyết định làm mấy món hải sản mới học gần đây: Tôm sú om dầu, canh cá phi lê, chả tôm bằm súp lơ xanh, xíu mại thịt cua.
Nghiêm thị ngồi không bên bàn ăn, nhíu mày ngắm nghía cảnh sắc trong nhà bếp, hơn nữa còn đổi tới đổi lui, thử hết mấy vị trí và góc độ.
Lăng Hà vừa miệt mài băm tôm vừa mắc cười trong bụng, sao cả mẹ lẫn con đều mắc cái tật này vậy? Xoay vòng vòng quanh tôi làm gì? Tôi biết tôi đẹp rồi, nhưng hai người thích ngắm tôi đến thế sao?
Nghiêm thị đi lau bàn bếp để che giấu tâm tình, lau một chút thì giũ tấm khăn ra, đột nhiên bừng tỉnh, “Đây là áo của con phải không? Ôi, sao con mặc hư rồi!”
Lăng Hà cười nói, “Không sao ạ, áo bị máy giặt kéo rách ấy mà.”
Áo bị con trai bác nổi điên vung hai bàn tay sắt xé rách trên giường đấy ạ, Lăng Hà phỉ nhổ.
“Có phải con chỉ có hai bộ quần áo thôi đúng không, một bộ màu trắng một bộ màu xám thay nhau mặc phải không? Mặc rách rồi thì con đi làm bằng gì?” Nghiêm thị quan tâm hỏi, “Để bác mua cho Tiểu Lăng vài bộ mới nha?”
Lăng Hà cười đến xiêu lòng người, trong bụng thoáng chút cảm động và ấm áp, “Không cần đâu ạ, con có hai mươi bộ màu trắng, hai mươi bộ màu xám cơ.”
“…” Nghiêm thị cho rằng Lăng Hà nói giỡn để chọc bà, thanh niên bây giờ hay nói giỡn thật.
Lăng Hà nặn chả tôm bằng tay, Nghiêm thị cũng cặm cụi giúp y nặn chả, rũ mắt nói, “Tiểu Hà thích qua nhà bác ăn cơm vậy sao?”
Lăng Hà gật đầu, “Bác nấu cơm ngon lắm ạ.”
Xưng hô “Tiểu Lăng” biến thành “Tiểu Hà”, chỉ lệch một chữ thôi cũng đủ dấy lên hi vọng, con thuyền đã nhẹ nhàng vượt qua núi non trùng điệp.
Nghiêm thị lại hỏi, “Tiểu Hà thích qua nhà bác ngủ vậy sao?”
“…” Lăng Hà vô thức gật đầu, nhưng cảm thấy câu trả lời “Giường nhà bác ngủ thích lắm ạ” thật sự quá ngu ngốc, rớt hết cả IQ, đành phải tùy cơ ứng biến đáp, “Nhà bác gần công ty, con đi làm rất tiện, buổi tối tăng ca về ngủ cũng tiện.
Con đến quấy rầy suốt, bác đừng ghét con nha.”
“Sao lại ghét được? Bác vui lắm đó.” Nghiêm thị cảm giác nụ cười của mình hơi nhiệt tình quá, bèn rũ mắt cúi đầu gấp chiếc khăn lau vốn là áo rách, Lăng Hà thấy mẹ Nghiêm gấp thành hình bông hoa.
Nghiêm thị lại kín đáo hỏi, “Con thấy Tiểu Đao nhà bác thế nào?”
Lăng Hà nói rất thật lòng, “Nghiêm tổng là người rất tốt ạ.”
Lăng Hà cho rằng một từ “rất tốt” không đủ để miêu tả hết tấm chân tình cao ba vạn thước của y đối với Tiểu Đao, bèn bổ sung một câu, “Anh ấy thật sự rất tốt, rất rất tốt ạ.”
“Haizzz,” Nghiêm thị chợt thở phào, “Con thấy tốt là được! Tiểu Đao nhà bác vừa hiền lành vừa hiếu thảo, đối xử với người bên cạnh cũng thật lòng thật dạ, bác chỉ sợ con, khụ… haizzz, con thấy nhà bác có được không?”
“Được lắm ạ.” Lăng Hà âm thầm bóc tách và phân tích lời biểu đạt chân thật mà Nghiêm thị muốn nói lại thôi, cực kỳ thông minh đoán được vài khả năng, khả năng nào cũng rất nực cười.
Y sâu sắc hoài nghi mẹ Nghiêm “trúng độc” rồi, có thể mấy cụm từ “Nhị chủ tử”, “Đại yêu tinh” mà gã oắt con Dương Hỉ Phong luôn mồm lải nhải đã truyền đến tai bà, hoặc mấy lời đồn đại hồ ly tinh bán mình trèo cao, một phát ra tay cướp ngay ghế phó tổng, cắt xẻo gia tài linh tinh trên giang hồ đã bảy quẹo tám rẽ truyền đến tai Nghiêm thị.
Hoặc có thể đêm qua hai người ồn ào quá, y bức ép Tiểu Đao rên rỉ quá lớn… Tiểu Đao tính tình thẳng thắn, không để ý quá nhiều, nhưng hiệu ứng âm thanh nổi rõ rệt như thế, Nghiêm thị ở cách vách có thể cũng nghe thấy.
Lăng Hà còn đang sợ chẳng có ai tư vấn giúp đỡ, vì vậy mặt dày hỏi, “Bác ơi, bình thường Nghiêm tổng thích cái gì nhất ạ? Ý con là, anh ấy có đặc biệt thích thứ gì không để con tặng ấy ạ?”
Nghiêm thị nhướn hai hàng lông mày cong cong thanh mảnh, nghiêm túc tư vấn cho y, “Nó thích đao nè, với mấy thứ bọn con trai hay thích… Nó thích mời bạn bè đi uống rượu, thích nhất là đông đúc ồn ào… Bình thường ở nhà hay đánh mạt chược với mấy anh em, hoặc là ra ngoài cưỡi ngựa chơi bóng?… Nó không kén chọn đâu, chắc chắn con tặng gì nó cũng thích thôi.”
Lăng Hà chăm chú nhìn chiếc nhẫn vàng ròng rất bự trên tay trái Nghiêm thị, Tiểu Đao cũng thích nhẫn vàng kiểu này ấy hả? Có tục tằn quá không?… Hay là nên bắt kịp xu hướng, mua bạch kim nạm kim cương to như trứng bồ câu giống cái thư ký Diêu đang đeo?
Bữa hải sản kiểu Sơn Đông ngon lành vừa miệng, thanh đạm xen lẫn đậm đà tối hôm đó được Nghiêm thị khen nức khen nở.
Đối với Tiểu Đao, Nghiêm thị vẫn khó tránh khỏi tâm lý gượng gạo của một người mẹ nuôi, bà sao dám tự tiện xen ngang, hống hách can thiệp vào việc riêng của Tiểu Đao? Nhưng người mẹ nào cũng thương yêu đứa con của mình, vừa hi vọng về già có chỗ nương tựa, lại vừa sợ sau này Tiểu Đao bị thua thiệt, bị lừa gạt hoặc không ai chăm sóc.
Tiểu Hà rất tốt, Tiểu Hà tốt vô cùng, xinh đẹp này, bằng cấp cao này, còn biết nấu nướng và chăm sóc người khác.
Đừng tưởng cứ là nông dân thì hiểu biết hạn hẹp, Nghiêm thị đã tận mắt chứng kiến rồi.
Những vùng nông thôn tiếp giáp tỉnh lị luôn thừa thãi đàn ông, nào là đàn ông lớn tuổi ế vợ, nào là đàn ông bị vợ bỏ, nào là trai tráng độc thân, nhìn đâu cũng thấy thừa.
Đằng trước là ruộng ngô, đằng sau là sườn dốc, mênh mông giữa đất trời như thế, có chuyện gì chưa từng thấy đâu?
Vào mùa thu hoạch hoa màu, thử vén hai hàng ngô trĩu trịt bắp vàng giữa ruộng ngô tươi tốt còn bắt được một đôi “tình nhân” ấy chứ.
Hai thằng nhỏ chăn dê lùa bầy dê ra phía sau núi, tối mờ tối mịt dê cũng tự về mà cả hai đứa đều chưa thấy bóng, người nhà vội vã lên núi tìm thì bắt được hai cái mông trần, chuyện này trở thành trò cười khắp xóm.
Người trong thành phố còn lén lút xem phim chứ nông dân chẳng cần xem phim, nông dân xem trực tiếp!
Nghiêm thị hầm thêm một nồi canh siêu lớn, xới thêm bát cơm, rất tự nhiên đưa cho con trai cưng, “Canh cật heo hầm khoai từ đương quy, con ăn nhiều lên cho bổ thận, húp hết đi!”
Nghiêm Tiểu Đao mặt không đỏ tim không nhảy, tiện tay múc thêm một bát cho ngài Lăng, “Cậu cũng ăn thêm đi.”
Lăng Hà nịnh nọt húp sạch ba bát canh cật heo cực lớn.
Đêm hôm đó, Nghiêm tổng lập tức được cảm nhận uy lực của ba bát canh cật heo, quả nhiên thằng nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn này húp canh xong thì uy vũ hùng tráng máu lửa cuồn cuộn.
Hắn gieo gió gặt bão, cả đêm bị tình nhân đút cho no bụng, phần bên dưới bị lấp đầy bởi lửa dục từ ba bát canh to mà Lăng Hà phát tiết ra ngoài… Mẹ nó nữa, từ nay về sau tuyệt đối không dám thêm rượu thêm cơm cho ngài Lăng trong bữa ăn.
…
Cuối tuần đó, Nghiêm tổng nhàn nhã rảnh rang, cố tình chiêu đãi giám đốc Lăng cần cù tăng ca đạt bao thành tích công trạng ngời ngời, đưa Lăng Hà ra ngoại ô cưỡi ngựa giải sầu – chính là tranh thủ đi hẹn hò.
Đây là trường đua cao cấp duy nhất ở Lâm Loan thái bình tráng lệ.
Từ khi có chính sách thắt chặt ở trên ban xuống, quan chức không dám đến, vài trường đua và sân gôn đều bị ép thay tên đổi chủ, thay da đổi thịt.
Nơi này là địa điểm duy nhất còn sót lại, hiện tại vẫn đang trầy trật kinh doanh.
Hai người thay quần áo trong phòng thay đồ, tán gẫu pha trò hết nửa ngày.
Đều do tính cách của cả hai, làm gì cũng khắc khẩu không ai nhường ai, nhưng nói năng hành động rõ rành rành là đang tán tỉnh, hưởng thụ cái tình thú của việc anh tới tôi đi, mãi không biết mệt.
Hai người cùng mặc vest hai lớp và quần jeans trắng, cùng đẹp trai ngời ngời.
Quần jeans trắng ôm sát cơ thể, ánh mắt sắc như dao của Nghiêm Tiểu Đao liên tục đảo qua bộ phận ẩn hiện giữa hai chân ngài Lăng, “Chậc, uy lực cật heo đêm qua vẫn chưa bốc hơi hết à?”
“Giúp tôi thêm đêm nữa nhé?” Lăng Hà cho rằng câu này nghĩa là ngài Nghiêm đang ngứa cúc, há miệng cầu ngủ đây mà.
Nghiêm Tiểu Đao híp mắt, lộ ra ánh nhìn hiểm ác, “Cậu không mệt à?”
Lăng Hà hỏi lại, “Anh mệt hả?”
Nghiêm Tiểu Đao gấp chiếc roi ngựa, hươ roi quất một cú vào mông Lăng Hà, động tác vung tay rất mạnh, nhưng ngọn roi hạ xuống rất khẽ, sấm to mưa nhỏ.
Lăng Hà thản nhiên dặn nhân viên phục vụ, “Gói cây roi ngựa kia lại giúp tôi,