Cùng ngày hôm đó, rạng sáng bình minh, hơn nửa thành phố còn trong mộng đẹp, một số người tại Yên thành đã nhấp nhổm không yên.
Tin tức Giản Minh Huân bị bắt truyền đến tai Lương Thông, chủ tịch Lương đã biết chạy trời không khỏi nắng, bắt đầu chuẩn bị đường lùi.
Đòn chí mạng cắt đứt cọng rơm cuối cùng của Lương Thông là việc Lư Dịch Luân triệt để khai nhận với cảnh sát.
Phía cục trưởng Bào nhanh chóng gửi một bức ảnh chiêu hàng cho chủ tịch Lương.
Trong ảnh, Lư Dịch Luân ngồi tại văn phòng cục trưởng cục cảnh sát Lâm Loan, bưng mặt khóc nức nở trước ảnh chụp sĩ quan Lục Hạo Thành.
Phòng tuyến tâm lý của Lương Thông hoàn toàn sụp đổ.
Năm xưa sĩ quan Lục tới Cẩm Tú Hoàng Đình để thăm dò, không phải “vào nhầm”, không phải tình cờ chứng kiến hiện trường cực đoan nào đó, chắc chắn có người liên lạc với anh, lén lút cung cấp bằng chứng và manh mối, chỉ dẫn sĩ quan Lục tới thăm dò.
Hơn nữa, với cấu trúc phức tạp và an ninh nghiêm ngặt bên trong hoàng thành Cẩm Tú, Lục Hạo Thành mặc thường phục có thể trà trộn đi vào, thậm chí còn vào được căn phòng VIP tuyệt đối không mở cửa cho người ngoài, chắn chắn phải có gián điệp cung cấp bản đồ và thẻ từ ra vào thang máy cho anh từ trước.
Lư Dịch Luân chính là một trong những người có mặt tại phòng VIP khi ấy.
Khi ấy, họ chơi trò chơi tình ái tên gọi “Ngũ mỹ bái thọ” trong phòng, chính là trò Cổ Diệu Đình nhắc tới trước mặt Bối Gia Hồng hôm trước, cụm từ đủ khiến Bối Gia Hồng kinh sợ biến sắc, run rẩy cả người.
Lư Dịch Luân nhắm mắt lại, dưới tấm màn đen bao trùm mí mắt anh chính là tình cảnh gớm ghiếc đáng hổ thẹn khi ấy.
Anh không muốn, từ đầu đến cuối anh vẫn bị ép buộc.
Thế nhưng, từ thời niên thiếu đã rơi vào hố ma vạn kiếp bất phục, anh chính là chú chim hoàng yến uất ức trong lồng, đã không còn hi vọng giương cánh bay đi.
Cái gọi là “Ngũ mỹ bái thọ”, hiển nhiên cần có năm chàng trai tuấn tú xinh đẹp, cùng làm báu vật cưng chiều trong trò chơi.
Cổ Diệu Đình chỉ là người đứng xem, bắt tréo chân chỉ điểm các mỹ nhân trong phòng, “Lư ‘nhất ca’ mồm mép lanh lợi nhất, cho lên đứng đầu!…”
Đó cũng chính là hình ảnh Lục Hạo Thành trông thấy khi xông vào phòng.
Và cũng chính là nguyên nhân sĩ quan Lục bắt buộc phải chết.
Trước mặt cục trưởng Bào, Lư Dịch Luân nước mắt giàn giụa, áp lực tinh thần nặng nề và cảm giác áy náy suốt ba năm qua cuối cùng mới được phát tiết, anh nói, “Là tôi hại chết sĩ quan Lục…”
Biến cố này dẫn tới một khoảng thời gian khiếp sợ và hỗn loạn của hố ma, khiến lũ ma đầu tiểu quỷ vã mồ hôi lạnh.
Tới mức những kẻ có mặt phải vội vàng quyết định diệt khẩu, chỉ trong ba ngày sau khi chuyện xảy ra, tranh thủ lúc sĩ quan Lục chưa có cơ hội sắp xếp và tìm kiếm thêm chứng cứ để báo cáo cấp trên, phải dứt khoát bắt cóc và sát hại người này.
Xong chuyện, Cổ Diệu Đình cầm bức ảnh chụp Lục Hạo Thành trúng hai mươi hai phát súng nằm trong vũng máu, tra hỏi từng người để xác nhận: Rốt cuộc kẻ nào quen biết sĩ quan Lục? Kẻ nào lén lút báo tin cho cảnh sát?
Tất nhiên không ai dám thừa nhận chuyện này, thừa nhận đồng nghĩa với chết thảm hơn sĩ quan Lục.
Lư Dịch Luân không dám đứng ra công khai chỉ mặt hung thủ, mãi cho tới cái đêm phán quyết ấy.
Chủ tịch Lương bố trí vài tay chân thân tín, bảo vệ Lương thiếu gia xuất ngoại bỏ trốn ngay rạng sáng hôm nay.
Lương Hữu Huy hoàn toàn không liên quan, không có tiền án tiền sự, trong sạch vô tội, có thể cao chạy xa bay bất cứ lúc nào.
Nhưng chuyện tới nước này, Lương Thông chỉ lo lắng nhân vật phía sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cả gia đình lão.
Có câu “Cây đổ bầy khỉ tan”, cây đại thụ tạm thời chưa đổ, bầy khỉ có thể tan được không? Bầy khỉ rất muốn chạy tán loạn, nhưng cành cây quấn chặt chúng không buông!
Trong biệt thự nhà họ Lương, bàn ghế đồ đạc lộn xộn, không khí hỗn loạn hối hả, trước khi chia tay, Lương Thông dặn dò cậu quý tử của lão, “Nghe cho kỹ lời ba, bây giờ đến thẳng sân bay, hộ chiếu và vé máy bay đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, đi ngay đi, tới Singapore trước!”
Lương Hữu Huy ngơ ngác nhìn ba cậu, “Thế ba thì sao?”
Lương Thông qua loa đáp, “Ba cũng sẽ đi ngay, con cứ ở đó đợi ba.”
Lương Hữu Huy rơm rớm nước mắt, “Chắc chắn ba sẽ tới phải không? Một mình con thì chẳng biết làm sao hết…”
Cơn giận đè nén của chủ tịch Lương thình lình bùng nổ, “Từ giờ trở đi mày chỉ có một thân một mình, chẳng biết làm gì thì chết à? Mày định đi ăn xin ngoài đường hay sao?!..
Thế thì mày ăn xin đi! Đẩy xe ba gác bán rau ngoài đường cũng sống được cơ mà!!”
Cơn thịnh nộ như gió táp mưa gào tạt cho Lương đại thiếu gia không ngóc đầu lên được, chính tính cách hung ác tăm tối này của chủ tịch Lương đã biến thằng con lão thành một thanh niên ấu trĩ non nớt sợ hãi trưởng thành.
Lương Hữu Huy khẽ nói, “Con hiểu rồi, con sẽ tự tìm cách.
Con…”
“Tự tìm cách” trong tâm trí của cậu chính là đi tìm người cậu tín nhiệm, cầu xin viện trợ.
“Mày tìm cách gì?” Lương Thông lập tức cảnh giác, “Cấm mày đi tìm Tiết Khiêm! Nó là cảnh sát, nó sẽ lấy mạng thằng cha mày!”
Lương Hữu Huy cúi đầu không lên tiếng.
Lương Thông mặc đồ đen, đảo vài vòng trong phòng khách, lạnh lùng chỉ vào Lương Hữu Huy, “Thằng hèn này, mày định đầu thú thay ba mày hả?… Sao mày không nhận Tiết Khiêm là ba luôn đi?!”
Tuy chủ tịch Lương ra sức mắng con trai, nhưng chuyện tới nước này vẫn muốn bảo vệ Lương Hữu Huy, dù sao cậu cũng là thằng quý tử kiêm người thừa kế độc nhất của lão, lão vẫn giấu được một phần của cải và bất động sản ở nước ngoài.
Lúc tai họa ập xuống đầu con nhà người ta thì lạnh nhạt độc ác, bây giờ đến lượt con mình, máu thịt liền tim, thì ra lão cũng biết đau lòng.
Chủ tịch Lương an bài mọi thứ ổn thỏa, cố tình dặn dò Lương Hữu Huy, “Tắt điện thoại, trên đường không được mở máy, tuyệt đối không được gọi cho ba, xuất ngoại rồi mới được liên lạc, hiểu chưa?”
Lương Hữu Huy bị mấy vệ sĩ nhét vào xe, thẳng đường tới sân bay Yên thành.
Chưa đi được bao lâu, Lương Hữu Huy đã mở to đôi mắt tròn, long lanh nhìn hai vệ sĩ, cất tiếng nói, “Tôi mắc tiểu, tôi muốn đi toilet.”
Vệ sĩ áo đen đã sẵn sàng đối phó vị thiếu gia này, lôi ra một cái bô lớn từ dưới gầm ghế.
Lương Hữu Huy tỏ vẻ tức giận, “Tôi, tôi, tôi không tè vào bô được!”
Vệ sĩ áo đen đáp, “Chúng tôi chuẩn bị cả túi nhựa đây.”
Lương Hữu Huy nói, “Tôi sắp tè ra quần rồi, dừng, xe, mau!”
Chiếc xe bắt buộc phải dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi 24 giờ để Lương thiếu gia đi tiểu.
Lương Hữu Huy khăng khăng đòi ra ngoài đương nhiên không phải vì sắp tè ra quần.
Cậu trốn trong một gian WC, bật điện thoại bấm số của đội trưởng Tiết.
Lương Hữu Huy nói, “Anh ơi, em phải đi đây.”
Hiện giờ trong lòng Lương thiếu gia chỉ nghĩ, hai chúng mình đã ước hẹn ở bên nhau, nhưng em bị ép phải đi rồi.
Tiết Khiêm dồn dập hỏi trong điện thoại, “Cậu định đi đâu?”
Lương Hữu Huy thẳng thắn đáp, “Ba em bắt em đi Singapore, bây giờ em đang ra sân bay.
Ổng không cho em liên lạc với anh, còn không cho em bật máy gọi điện, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết.”
Tiết Khiêm dày dạn kinh nghiệm lập tức cảnh giác, “Ba cậu không cho cậu gọi điện thoại mà cậu dám bật máy gọi cho tôi?!”
Lương Hữu Huy hạ giọng lẩm bẩm, “… Ổng cấm cản hai bọn mình ấy mà.”
“Ngu ngốc!” Tiết Khiêm buộc miệng mắng, “Ba cậu đang bảo vệ tính mạng cậu, sợ cậu bị diệt khẩu! Dù sao ông ta cũng là cha ruột cậu, có hại người khác cũng sẽ không bao giờ hại cậu!”
Lúc này Tiết Khiêm đang đứng trong vòng vây canh gác tại cầu cảng số 5 Lâm Loan, bầu trời vịnh chan hòa nắng sớm bao phủ trên đầu, sương mù ẩm ướt quanh quẩn cạnh bên.
Cả đêm chưa ngủ, tròng mắt gã đỏ ngầu, bọng mắt thâm quầng, ngoài cửa sổ xe chỉ huy chi chít đầu lọc thuốc.
Tiết Khiêm nói chuyện luôn cộc cằn, nhưng suy nghĩ vẫn đâu ra đấy, lúc này chủ tịch Lương vội vàng tống thằng con ra nước ngoài, tức là cũng biết chạy trời không khỏi nắng, sắp đỡ không nổi, phải nhanh chóng bỏ trốn trước khi bị tiêu diệt.
Chắc chắn Lương Thông cũng linh cảm có người đang muốn gây bất lợi cho hai cha con lão, thằng nhỏ Lương Hữu Huy ngây thơ khờ khạo này chẳng phải miếng thịt béo trên thớt gỗ sao?
“Hữu Huy, bây giờ cậu đang ở đâu?” Tiết Khiêm hỏi.
“Đang ở cửa hàng tiện lợi trước lối vào cao tốc, em vẫn chưa lên cao tốc đâu.” Lương Hữu Huy trả lời.
“Nếu có người muốn bắt cậu thì hiện tại cậu đã bị định vị và nghe lén rồi.
Đã thế thì bây giờ cậu vào xe ngay, đừng lên đường cao tốc, cứ đi tới lối vào cao tốc Yên Tân, cậu đến chỗ tôi đi!” Tiết Khiêm phán đoán tình huống, vị trí của Lương Hữu Huy tình cờ lại rất gần ranh giới Yên đô và Thiên Tân, khoảng cách không quá xa, vẫn còn hi vọng chạy thoát.
“Lên cao tốc thì phóng thẳng tới ranh giới tỉnh, đừng nấn ná, đừng ngoái lại, hiểu chưa! Tôi đợi cậu ở đó!!” Tiết Khiêm lớn tiếng dặn dò.
Dọc đường đi, Lương Hữu Huy sợ mất cả hồn như chim sợ cành cong, chiếc xe điên cuồng phóng về hướng ranh giới Yên đô và Thiên Tân.
Cậu không biết có người đuổi bắt mình hay không, cậu không dám khẳng định.
Cậu cũng không có đủ can đảm dừng xe hoặc giảm tốc độ để ân cần chào hỏi mấy chiếc xe màu đen thoạt nhìn có vẻ lấm la lấm lét phía sau, hỏi xem họ là người của ai phái tới.
Có lẽ là thành viên Tổ chuyên án, hoặc cũng có thể là tay sai của thế lực nào đó to lớn hơn hẳn.
Tóm lại, Lương thiếu gia chỉ biết phóng như bay, không ngoái lại, không dừng lại, chiếc xe gầm rú lao nhanh trên cao tốc, mắt thấy trạm thu phí và cổng chào trước ranh giới tỉnh càng lúc càng gần.
Có một số việc ngẫm lại mới thấy nực cười, trước đó vài ngày, đội trưởng Tiết cũng phóng xe trên đoạn đường cao tốc này, truy kích tội phạm bị truy nã Quách Triệu Bân.
Hôm nay Lương Hữu Huy lại có mặt ở đây, trốn tránh hậu phương vây bắt.
Phương hướng tuy ngược nhau, nhưng mục tiêu vẫn là vượt ra khỏi “hòn đảo an toàn” mà địa phận giáp ranh này ôm ấp.
Phía trước, tấm biển trạm thu phí gắn chữ to màu vàng loe lóe phản quang, cực kỳ chói lọi khiến hai mắt Lương Hữu Huy đau nhói và ướt át, là chính bản thân cậu kích động tới sắp khóc.
Không dựa dẫm được vào cha ruột nữa, cậu cảm thấy vẫn còn một người đáng tin.
Phía sau trạm thu phí là nơi đỗ xe của cảnh sát giao thông địa phương, hùng dũng uy nghiêm xếp thành hàng, thoạt nhìn có vẻ chờ đợi đã lâu.
Lương Hữu Huy kinh hồn bạt vía ngồi trong xe, ngờ vực cho rằng mình sẽ bị xách ra khỏi xe ngay lập tức.
Đám cảnh sát kia sẽ lấy ảnh chụp ra kiểm tra, âm thầm không nhiều lời, vung tay nhấc cậu đi.
Lương Hữu Huy cứ thế may mắn vượt qua ranh giới tỉnh, ngoái đầu nhìn lại, quả thật có hai chiếc xe đen bị chặn lại phía sau…
Lương đại thiếu gia bịt mặt, nghĩ lại còn phát sợ, gắng sức xoa nắn khuôn mặt, dụi dụi mắt.
Bấy giờ cậu mới dám gọi điện thoại, “Anh ơi, em đến rồi, tìm anh ở đâu?”
Đồng chí Tiết đáp cụt lủn, “Ngẩng đầu, đằng trước.”
Lương Hữu Huy ngẩng phắt đầu lên, hạ kính xe, dốc sức tìm kiếm phía trước, đôi mắt suýt thì bỏng vì ánh nắng.
Một chiếc xe việt dã mang biển cảnh sát đỗ ở ven đồng cỏ bao la, người đàn ông cao lớn khoác chiếc áo da màu đồng thiếc đứng giữa những ngọn cỏ, vì quá ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt, toàn bộ thân thể được ánh nắng chói chang phác họa thành một hình cắt đen tuyền.
Khoảnh khắc đó, chính là thiên thần giáng thế.
…
Đội trưởng Tiết xin phép cục trưởng Bào nghỉ ba tiếng, tức tốc rời khỏi hiện trường vây bắt ở cầu cảng số 5.
Gã thật sự lo lắng Lương Hữu Huy gặp chuyện chẳng lành.
Lương Hữu Huy nhảy xuống xe, hít nước mũi, nước mắt tèm lem nhào lên chuẩn bị vung tay ôm một cái thật lãng mạn, hai chân chưa kịp bay khỏi mặt đất để quàng qua hông đội trưởng Tiết đã bị người ta kéo xuống, “Không có thời giờ nhây với cậu, đi khỏi đây nhanh lên.”
Đội trưởng Tiết chẳng có cái gì gọi là tình tứ, túm đầu cậu ấn vào xe cảnh sát như bắt giữ bị can.
Tuy ôm ấp lãng mạn không thành, nhưng trong lòng Lương Hữu Huy vẫn cảm động muốn chết, có mấy lời từ tận tâm can không dám nói ra vì sợ bị đánh: Anh ơi em là đống phiền phức bự lắm, anh ơi em bám anh cả đời được không?
“Sân bay Thiên Tân.” Tiết Khiêm chỉ huy cảnh sát viên lái xe, xong xuôi mới chế nhạo Lương thiếu gia một cách rất ngầu, “Còn định nhảy lên cưỡi cơ đấy, cậu tưởng cậu đang đóng phim à?”
Lương Hữu Huy chợt hoàn hồn, “Anh định đưa em ra sân bay sao?”
Tiết Khiêm hỏi lại, “Không ra sân bay thì đi đâu? Ba cậu muốn cậu đi còn gì?”
Lương Hữu Huy nói, “Em đến đây để tìm anh mà, em không đi đâu.”
Tiết Khiêm đáp lời, “Tôi đến đón cậu để đưa cậu đi, không cho cậu ở lại.”
Lương Hữu Huy, “…”
Tiết Khiêm đang định nhờ người trong cục đặt vé cho Lương Hữu Huy, ai ngờ Lương đại thiếu gia gọi điện cho một người bạn làm ăn của ba cậu hiện đang là sếp tổng một hãng hàng không, chẳng mấy chốc đã đặt được vé khoang hạng nhất trên chuyến bay cất cánh gần nhất.
Lương Hữu Huy đặt vé xong, rũ mắt lẩm bẩm, “Lúc nãy sếp tổng còn hỏi em là có bạn đi cùng không, khoang hạng nhất vẫn còn hai chỗ.”
Tiết Khiêm chống tay vào thành xe nhìn cậu, không đáp lời, bởi vì chuyện này không có khả năng.
Lương Hữu Huy rầu rĩ nói, “Anh à, sao lần nào em gặp được anh cũng phải tạm biệt anh luôn thế, lúc nào cũng ở hai khoảng trời riêng.”
Mầm cây nhỏ bé lớn lên trong lồng kính ấm áp không hiểu được nỗi vất vả của trần gian, cho rằng những người bôn ba xuôi ngược nuôi sống gia đình cũng sung sướng như cậu ấm cô chiêu sinh ra trên núi tiền.
Tiết Khiêm lãnh đạm nói, “Từ nay chắc sẽ luôn là thế, tôi bộn bề công việc, có lẽ cứ gặp là phải chào tạm biệt luôn, chi bằng dứt khoát không gặp nhau nữa.”
Lương Hữu Huy xấu hổ cười, “Nhưng em vẫn muốn gặp anh cơ!”
Tiết Khiêm hỏi, “Thế từ giờ cậu chịu nổi không?”
Lương Hữu Huy gác cằm trên vai đồng chí Tiết, mặt buồn rười rượi, “Bây giờ em đã không chịu nổi rồi này.”
Đã có thông báo soát vé lên máy bay, hành khách lục tục kéo vali đi xếp hàng, Tiết Khiêm cũng được vào tận cổng ra máy bay vì có thẻ cảnh sát và người quen.
Nỗi sầu ly biệt cùng với sự hoang mang về con đường phía trước chậm rãi lấp đầy cõi lòng, những bóng dáng xung quanh càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn lại người trước mắt.
Lương đại thiếu gia sở trường pha trò mà giờ phút này cũng không pha trò nổi, chỉ hít hít mũi, vừa khổ sở xót xa trước tương lai mịt mù, vừa lưu luyến cha già, lưu luyến đồng chí Tiết.
Những người luôn chăm sóc bảo vệ cậu sẽ không ở bên cậu nữa, cậu chỉ có thể ép mình tự lực cánh sinh mà thôi.
“Đi một mình được không? Tiêu hết tiền rồi tính thế nào?” Tiết Khiêm rời mắt, giả bộ ung dung.
“Em lo được, anh cứ yên tâm! Tốt xấu gì em cũng có bằng du học Mỹ, tiếng Anh của em tốt lắm! Hết tiền thì em kiếm việc tự nuôi thân, đẩy xe ba gác bán rau trên đường cũng được mà!” Lương thiếu gia son sắt thề, bẩm sinh đã là người lạc quan.
Cậu học kém toàn bộ các môn toán lý hóa, môn giỏi nhất quả thật là ngoại ngữ, bởi vì biết cách ăn nói, thích kết bạn với đủ kiểu người khác nhau, dồn tất cả trí thông minh vào cái miệng.
Tiết Khiêm cười khẩy, chỉ vào Lương thiếu gia, “Tiêu hết tiền cũng không được ra ngoài tìm đại gia, tìm phú bà!”
Lương Hữu