Rạng sáng, Nghiêm Tiểu Đao vốn định để ngài Lăng ở nhà, nhưng tự biết không nói được Lăng Hà, vì vậy đành phải cùng nhau ra ngoài, hắn theo sát người này.
Hai người lại đến cầu cảng số 5 từ sớm tinh mơ.
Cầu cảng đã bị phong tỏa, không có tàu bè ra vào, người không phận sự không được lại gần.
Toàn bộ khu vực trung tâm cầu cảng đã bị cảnh sát bao vây phong tỏa bằng ba dải niêm phong, giao thông xung quanh cũng bị kiểm soát.
Thoạt nhìn có vẻ nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.
Bắt giữ Cổ Diệu Đình sẽ đánh động nhân vật đứng sau, phía Yên thành và phía này vẫn phải kín đáo phối hợp hành động.
Phỏng chừng có người rất muốn bịt miệng Cổ Diệu Đình một lần và mãi mãi, miễn không nói được thì sẽ không bao giờ gây chuyện thị phi hay phát tán ảnh chụp bừa bãi, nhưng lúc này tuyệt nhiên không có thời cơ diệt khẩu, Cổ Diệu Đình đã rơi vào vòng vây tầng tầng lớp lớp của cảnh sát… Nhìn chung, gã đã bị vây chết tại đây, chạy đằng trời không thoát, bọn Nghiêm Tiểu Đao chỉ đang chờ cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết báo tin nghi phạm đã sa lưới mà thôi.
Giả sử nghi phạm trì hoãn đến giữa trưa, từ chối buông vũ khí đầu hàng, chắc chắn đội trưởng Tiết sẽ lệnh cho đội đặc công cưỡng chế bắt giữ, tình hình này chỉ kéo dài vài tiếng mà thôi.
Đàn hải âu bay lượn giữa bầu trời bến cảng, bên trên khói súng là trời biển một màu, mênh mang mờ mịt.
Sắc trời như tấm gương treo tít trên cao, sẽ không vì nguyên tội trần ai mà ô uế.
Cầu cảng này chính là nơi đã từng xảy ra rất nhiều sự việc, cố nhân đã rời xa thế tục, chuyện xưa vẫn như vết nhơ chậm rãi lượn lờ trên bờ biển, khiến tâm trạng con người nặng nề phiền muộn.
Lăng Hà rất thính mũi, từ xa lắc đã biết ven đường có một tiệm hạt dẻ ngào đường lâu đời, lập tức thèm ăn, muốn đi mua hạt dẻ.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi không cần nghĩ, “Tôi đi mua cho em nhé?”
Lăng Hà giữ vai hắn, ấn hắn đứng yên tại chỗ, “Không cần, tôi có phải trẻ con không tự làm được gì đâu.”
Nghiêm Tiểu Đao lại nói, “Vậy em mua thêm cho tôi một túi.”
Lăng Hà định nói anh có thích hạt dẻ mềm nhũn kiểu này đâu, nhưng lại chợt nhận ra tâm tư dụng ý của Tiểu Đao, tuy nhiên không vạch trần hắn.
Nghiêm Tiểu Đao một mình đứng trên bờ kè đón gió, ngắm nhìn phong cảnh phía xa, để gió biển lạnh cóng càn quét từ đầu tới chân, cho tâm tư mát rượi, tỉnh táo.
Hắn quay lại cốp xe, xách ra mấy chai bia.
Hắn yên vị ngồi trên một băng ghế bên bờ biển, đối diện với sóng cả cuồn cuộn mịt mờ, dõi mắt quan sát những chấm đen loáng thoáng giữa cơn sóng, nhưng sau đó hắn phát hiện, các chấm đen nhỏ bé nọ hoặc bay lên trời biến thành chim biển giương cánh, hoặc bị sóng cuộn nuốt chửng bặt vô âm tín, tâm trạng phiền muộn không thôi…
Hắn mở hai chai bia, đặt một chai bên chân, chai còn lại cầm trong tay.
Hắn nâng chai kính biển rộng, “Ba nuôi, ba con mình uống một ly nhé.”
Thích Bảo Sơn còn chưa rõ sống chết, không biết tung tích, tin tức bị giấu kín đến tận lúc này, bởi vậy Nghiêm Tiểu Đao không thể quấn khăn tang, không thể đắp mộ, không thể thông báo ra ngoài, đành phải thỉnh thoảng ngồi một mình bên bờ biển, tế lễ với đại dương xa xăm, làm tròn chữ hiếu một cách tạm bợ.
Trên băng ghế vẫn còn mấy chai bia chưa mở, hắn dùng răng và ngón tay mở nắp chai, rắc hết bia xuống cầu kè, nhìn nước bia vàng nhạt theo gió chầm chậm vẩy ra.
Phần này dành cho cha con họ Du và lão heo chó Watanabe.
Sáng sớm vắng người, xung quanh lại đang trong giờ phong tỏa, đảo mắt chẳng thấy ai.
Phía sau vang lên vài tiếng cọt kẹt, ban đầu Nghiêm Tiểu Đao không để ý, lười ngoái lại.
Tiếng động nọ gần trong gang tấc, hình như lượn vòng sau lưng hắn, là một ông lão ngồi xe lăn, một mình chậm rãi lăn bánh xe đi dạo trên bờ biển.
Ông lão ngồi xe lăn cố gắng cúi xuống, nhặt lon nước rỗng bị người ta vất xuống đất, thảy vào thùng rác cách đó không xa.
Lon nước vẽ một vòng cung trên bầu trời, cú ném rất chuẩn.
Ông lão này rất buồn cười, kéo xe lăn kẽo kẹt đi loanh quanh, tựa như mắc chứng cuồng sạch hoặc ám ảnh cưỡng chế, không thể chịu đựng dơ bẩn khắp nơi, chẳng mấy chốc đã thu dọn hết rác rưởi trên bãi biển.
Cuối cùng lão mới quay lại bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao, khom lưng thò tay với chai bia bên chân hắn.
Nghiêm Tiểu Đao chưa kịp mở miệng, lão đã nhếch miệng cười, “Ồ, chưa uống hết hả?”
“Ông uống một chai không?” Nghiêm Tiểu Đao khách sáo gật đầu.
“Được, cho xin một chai.” Lão thật sự không khách sáo, giơ tay nhận chai bia đã mở nắp cuối cùng, tu ừng ực mấy hớp thật to.
Có lẽ duyên cớ cũng bởi người nào đó, hiện tại Nghiêm Tiểu Đao cảm giác xe lăn rất thân thương, kìm lòng không đặng nhìn thêm mấy lần.
Có lẽ ông lão này cũng bị bệnh ở đầu gối, hai chân đã bại liệt, bắp thịt teo tóp, yếu ớt quắt queo đặt trên ghế ngồi, bộ dạng liệt giường nhiều năm.
Sự tương phản này vừa nhìn đã biết, trước kia Lăng Hà chỉ ngụy trang mà thôi, bắp thịt trên hai chân Lăng Hà không hề teo tóp.
“Hay đến ngắm biển lắm hả chàng trai?” Lão có vẻ cũng nhàn rỗi, đặc biệt tán gẫu với hắn.
“Không thường xuyên, thỉnh thoảng đến hoài niệm thôi.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
“Còn trẻ thế mà hoài niệm cái gì?” Lão ung dung hỏi.
“Ba tôi ra khơi, không ở bên cạnh gia đình, tôi ra bờ biển ngóng, biết đâu có ngày ba và tàu của ba lại về.” Nghiêm Tiểu Đao kín đáo nói.
“Ồ – con trai ngoan quá!” Lão cười, nụ cười kỳ quặc, vừa nhếch miệng đã lộ ra phần lợi đỏ sẫm bắt mắt, kiểu cười này khiến người ta không thoải mái lắm, “Lão đây cũng ra biển hoài niệm đấy.
Lão ấy à, lão có một người bạn già quen biết đã nhiều năm, tuổi tác xấp xỉ lão, nghe nói bạn già cãi cọ với con trai, bị con trai bỏ mặc, lẻ loi hiu quạnh một mình, nhất thời nghĩ quẩn, nhảy xuống biển chết đuối ngay tại đây, lão đến thăm ông ta một lát!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
“Ha ha ha ha…” Lão lại bật cười, chẳng buồn giấu giếm tâm trạng vui vẻ, không giống như tế lễ bạn cũ, ngược lại còn giống chạy ra bờ biển hả hê gào mấy tiếng “Cuối cùng ông vẫn chết sớm hơn tôi nha!”
Người này cũng chẳng tiếc rẻ gì, vãi nửa chai bia theo hướng gió!
Khi ấy Nghiêm Tiểu Đao chợt phát hiện, ông lão chẳng biết từ đâu xuất hiện này có gì đó đặc biệt quái dị và khó tả.
Quan sát kỹ, tuổi của lão chưa quá già, chẳng qua chỉ gầy yếu vì bệnh tật, nửa thân trên mềm oặt tựa vào xe lăn.
Da mặt lão ngả màu nâu vàng, vầng trán và khóe mắt phủ đầy dấu vết phí hoài năm tháng, mái tóc lưa thưa vuốt về phía sau, sơ-mi quần dài là hàng hiệu đắt đỏ, thoạt nhìn cũng là người có máu mặt…
Mí mắt khá sâu, tròng mắt lồi ra trên hốc mắt lõm, láo liên sắc sảo đảo khắp xung quanh.
Giọng nói mang khẩu âm miền Nam rõ rệt, chắc chắn không phải người bản xứ, tựu chung không thuộc về nơi này.
Nghiêm Tiểu Đao cảnh giác nhìn quanh, “Ông đi một mình, không có người nhà đi cùng sao?”
Các đường giao thông đã bị phong tỏa, một ông cụ đơn độc ngồi xe lăn vào đây bằng cách nào? Trừ phi người này sống ngay gần cầu cảng, nhưng chất giọng địa phương và kiểu tóc, kiểu áo quần này không phù hợp với bầu không khí nơi đây.
Nghiêm Tiểu Đao phản ứng nhanh, bất chợt hỏi, “Xin hỏi quý tính của ngài?”
Lão đáp không cần nghĩ, “Kẻ hèn họ Cố.”
Họ Cố?… Nghiêm tổng quả thật không biết cụ ông nào họ Cố.
“Thôi, gió to choáng đầu hoa mắt quá, đúng là ru rú trong phòng lâu quá rồi!” Lão vung tay, rất có phong thái lãnh đạo, “Chàng trai này, nhờ anh đưa lão đi một đoạn, đẩy lão lên cầu thang đằng kia, chân lão bất tiện, không tự leo được.”
Nghiêm Tiểu Đao vốn đang chờ Lăng Hà, chờ mãi đợi mãi, ngài Lăng nói đi mua hạt dẻ nhưng chẳng biết mua hạt dẻ tận đâu!
Một ông lão ngồi xe lăn chủ động mở miệng nhờ giúp đỡ, quãng đường cũng chỉ hai ba mươi mét, vì thế hắn giúp lão đẩy xe lăn vòng qua các bậc thang dài, thẳng lên đường cái bẳng phẳng.
Quẹo hai lần theo lão chỉ điểm, Nghiêm Tiểu Đao không thấy nhà dân, vị trí nơi này vốn là của các kho hàng trên bến cảng.
Ngoại trừ ký túc xá tập thể của công nhân đóng tàu thì làm gì có nhà dân chính quy?
Ông lão chỉ vào một kho hàng lớn, vươn tay chậm rãi mở cổng sắt.
Một luồng gió mạnh thình lình ùa ra từ bên trong cánh cổng đen ngòm, mang theo mùi phế liệu ẩm mốc đặc trưng của các kho hàng, “Lão ở trong này, vào chơi một lát không?”
Nghiêm Tiểu Đao đơn độc, âm thầm cảnh giác, đứng bất động ba mét trước cánh cổng, khách sáo nói, “Ông cứ tự nhiên, tôi có việc đi trước.”
“Đừng đi vội!” Lão già lại phô ra phần lợi không mấy mỹ quan, nụ cười phô trương thoạt nhìn đầy ẩn ý, “Anh Nghiêm cứ vào chơi, lão và anh chưa từng gặp mặt nhưng cũng là người quen cũ đấy.
Lão rất tò mò về anh, anh cứ vào tán gẫu, đừng sợ lão!”
Nghiêm Tiểu Đao biến sắc, “Ông là ai?”
Lão già bi thảm cười, dùng nụ cười thê lương phóng đãng che giấu thân hình tàn tật và linh hồn đã méo mó biến dạng qua nhiều năm, “Lão là ai ấy hả, anh Nghiêm đoán thử xem?”
Nghiêm Tiểu Đao đoán ra một cái tên, cảm thấy khó lòng tin nổi, “Ông bại liệt? Ông què thật sao?”
“Ha ha ha ha!” Lão già suồng sã bật cười, giọng điệu cay nghiệt, “Nó giả què lừa anh thôi, chân lão mới què thật!!”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Tại sao ông lại què?”
Lão già hừ một tiếng, “Tại sao lão què ấy hả? Anh đi hỏi Tiểu Hà thử xem.”
Chắc chắn Nghiêm Tiểu Đao sẽ hỏi Lăng Hà, nhưng hắn tuyệt đối không muốn dây dưa với nhân vật thân phận mập mờ trước mặt này.
Hắn lùi một bước, định quay gót bỏ đi, lại bị lão già trên xe lăn rướn người lên bắt lấy cổ tay! Nửa thân dưới của lão bại liệt không thể nhúc nhích, nhưng lực cánh tay không hề nhỏ, lôi kéo kìm hãm hắn, hắn thử né một lần nhưng không được, lại không đành lòng ra tay đánh đập người tàn tật.
Hơn nữa hình như lão già nọ nhắm vào vật trên cổ tay hắn, tức khắc chộp lấy chuỗi hạt sáp ong hắn đang đeo!
Ngay tại khoảnh khắc hai người giằng co, một bóng trắng từ xa lao tới, nhảy xuống hơn mười bậc thang.
Gót chân Lăng Hà như tóe lửa, nộ khí xung thiên vung thẳng tới trước mặt Nghiêm Tiểu Đao, tung cước nhanh như chớp!
Cú đá này không nhắm vào tay Tiểu Đao, mà đạp thẳng vào cánh tay lão già nọ, dùng biện pháp thô bạo mà sạch sẽ gọn gàng giúp Tiểu Đao thoát khỏi kìm kẹp của lão.
Lăng Hà tung thêm một cước, hung hãn đá vào tay vịn xe lăn.
Nghiêm Tiểu Đao còn chưa kịp giải thích can ngăn, chiếc xe lăn và lão già đã văng lên không trung, từ cổng lớn văng chéo vào kho hàng, lăn lông lốc hơn mười mét!
Chuỗi hạt cũng văng lên không trung, đứt tung ngay trước khuôn mặt kinh hoàng của Nghiêm Tiểu Đao.
Chuỗi hạt màu mật ong bị kéo đứt thành từng hạt nhỏ.
Lão già nọ dù sao cũng là người bại liệt, lăn một lần đã hiện nguyên hình nhếch nhác chật vật, bị hất ra khỏi xe lăn, ngã nhào xuống đất.
Lăng Hà kéo Tiểu Đao ra sau lưng bảo vệ, cảnh giác nhìn người đang gắng sức ngọ nguậy dưới đất, giống như thứ bò dưới đất là quái vật, chẳng mấy chốc sẽ hiện rõ nguyên hình dị dạng.
Tuy nhiên lão già nọ không phải yêu ma quỷ quái, không giương nanh múa vuốt, lúc này mười ngón tay chỉ cố bấu vào kẽ xi măng, khuôn mặt vẫn mang biểu cảm vừa khóc vừa cười, “Haizzz, Tiểu Hà à, sao con vô tình vô nghĩa với ta như vậy.”
“Cút ra xa, đừng đụng vào anh Nghiêm!” Lăng Hà hung hãn tuyệt tình.
“Tiểu Hà, đừng thế mà.” Nghiêm Tiểu Đao vẫn không đành lòng, còn muốn bước lên đỡ.
Hắn bị Lăng Hà giữ chặt cổ tay không cho đi, như thể trên người lão già nọ có độc, có bệnh truyền nhiễm nguy hiểm, hoặc bản thân lão là tên hung đồ tội ác chồng chất không thể dung tha.
Lão già hổn hển tự ngồi dậy, có vẻ cũng đã quen với việc thường xuyên bị bạo hành, lắc lắc bả vai cười ra tiếng, “Haizzz, để anh Nghiêm trông thấy trò hề của gia đình lão rồi.”
Lăng Hà giơ tay chỉ vào lão, “Lùi lại, lùi xa ra.”
Lão già bất đắc dĩ xòe tay tỏ vẻ già yếu vô tội đáng thương, “Tiểu Hà đừng vậy mà, ta sẽ không đụng vào con mà.”
Lăng Hà lớn tiếng ra lệnh, “Đã nói hai mươi mét cơ mà? Ông lùi lại ngay!”
“Đây đây đây… Ta lùi đây, ta lùi, ta lùi.” Không ngờ lão già rất ngoan ngoãn, tuyệt đối chiều theo Lăng Hà, khúm núm lùi lại vài mét, tựa vào tường kho hàng thở phì phò.
“…”
Nghiêm Tiểu Đao quá đỗi kinh ngạc, ngàn tính vạn tính, lại không tính đến mối quan hệ ly kỳ của hai người họ Lăng này.
Hắn ghé sát vào Lăng Hà, khẽ chứng thực, “Ông ta là Lăng Hoàng, cha nuôi của em.”
Lăng Hà không đáp, chính là thừa nhận, nhưng nét mặt lạnh nhạt thờ ơ, vừa trông thấy cha nuôi đã chán ghét từ cả sinh lý và tâm lý.
Đôi bên nhất định phải cách xa nhau hai mươi mét mới trò chuyện được.
Nghiêm Tiểu Đao lại nhìn đôi mắt Lăng Hà, “… Vậy ai mới họ Cố?”
Đôi mắt Lăng Hà như bị tấn công bởi những ký ức đau đớn, hai con ngươi xanh biếc diễm lệ tựa hồ bị xé toạc, máu tươi trào ra.
“Là người mà ta và Tiểu Hà quan tâm nhất, người đó họ Cố!” Nhắc tới dòng họ này, Lăng Hoàng vô thức ngẩng nhìn lên bầu trời, dường như có người đang quan sát họ từ nơi nào đó trên cao.
Biểu cảm của Lăng Hoàng cũng trở nên trang nghiêm cung kính, thay Nghiêm Tiểu Đao làm rõ nghi vấn mấu chốt này.
Lão già bị Lăng Hà mắng té tát, vẻ mặt rất khôi hài, thoạt nhìn trói gà không chặt, thậm chí hoàn toàn không có ý thức già trẻ lớn bé, cũng không chống đối uy thế của Lăng Hà, chỉ dở khóc dở cười xòe tay, “Ha ha, ta chính là Lăng Hoàng.
Ngưỡng mộ đại danh anh Nghiêm đã lâu.”
Nghiêm Tiểu Đao nghẹn họng, bình thường xã giao cực kỳ hoạt bát tinh tế, bây giờ lại chẳng biết tiếp đón vị