Cuối cùng Cổ Diệu Đình đã sa lưới tại bến cảng Lâm Loan, con đường chắp vá bấy lâu coi như bị dẹp tan triệt để, tàn dư chạy tứ tán.
Cùng ngày hôm đó, chủ tịch Lương cũng hốt hoảng bỏ trốn.
Thằng quý tử đã suôn sẻ xuất ngoại, trái tim thấp thỏm già nua của lão cũng tạm thời được xoa dịu, cấp tốc xử lý và lo lót hậu sự cho công ty, bây giờ không chạy, chẳng lẽ còn chờ bị lôi ra làm bia đỡ đạn cho kẻ khác?
Lương Thông cũng biết mình khó thoát khỏi lưới pháp luật, có điều chuyện tới nước này vẫn ôm hi vọng, không cam tâm chui vào rọ, muốn trốn ra nước ngoài an dưỡng tuổi già.
Lão ở lại Yên thành tới chập tối, vội vã chuồn ra khỏi biệt thự từ cửa sau, đạp trên mặt đất le lói ánh tà dương, đội mũ đen, mặc đồ đen, đeo kính đen che giấu thân phận.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Lương Thông giật bắn mình, thầm nghĩ phải tắt chuông.
Lão luống cuống cúi đầu nhìn, không ngờ người gọi đến lại là đội trưởng Tiết.
Lão đứng trong một góc sân tối, chần chờ thật lâu mới nghe máy, “Đội trưởng Tiết?”
Giọng Tiết Khiêm hòa cùng tiếng xe chạy trên đường cao tốc, “Chủ tịch Lương, tôi đang ở trên cao tốc Yên Tân, tôi sẽ đến đón ông ngay.”
Lương Thông ngờ vực, “… Anh, anh lại định làm gì?”
Tiết Khiêm nói, “Tôi biết hiện tại ông đã cùng đường, có lẽ đang định chạy trốn, thậm chí bí quá làm liều.
Thật lòng nhắc nhở ông một câu, mọi lối xuất cảnh đường biển, đường bộ, đường hàng không đã bị chặn kín rồi, ông không ra nước ngoài được đâu, đừng phí công nữa, nếu co đầu rụt cổ rúc vào ngóc ngách nào đó, e rằng những ngày trốn chạy của ông cũng chẳng thoải mái gì, chi bằng nhanh chóng ra đầu thú với cảnh sát đi thôi.”
Lương Thông cười khẩy, “Anh còn rảnh rỗi để ý tôi cơ à?”
Tiết Khiêm đáp, “Tôi thật sự muốn chỉ cho ông một con đường sáng sủa, đầu thú để được khoan hồng, tránh nhận tội tử hình.”
“Ha ha ha…” Lương Thông nản lòng thoái chí, gượng cười thê thảm, cất bước đi về phía chiếc xe lão chuẩn bị sẵn để chạy trốn.
Tiết Khiêm còn vội vã nói thêm, “Đừng cả tin bất luận kẻ nào xung quanh, đừng cả tin những kẻ từng hứa hẹn với ông, chẳng biết bao nhiêu người muốn ông vĩnh viễn ngậm miệng đâu, qua cầu rút ván vắt chanh bỏ vỏ là kết cục chắc chắn rồi! Nếu chủ tịch Lương đủ kiên nhẫn thì đợi tôi nửa tiếng, ông có thể trực tiếp tự thú với tôi, làm vậy ít nhất tính mạng ông cũng không gặp nguy hiểm!”
Lương Thông giật mình, “…”
Đội trưởng Tiết đang vì ai?
Đội trưởng Tiết đang vì Lương Hữu Huy.
Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, những đạo lý dễ hiểu mà Tiết Khiêm nhắc tới, sao Lương Thông có thể không nắm rõ?
Cùng lắm lão chỉ là một con chó săn hầu hạ dưới chân quan lại quyền quý, là chiếc “găng tay trắng” chuyên rửa tiền bẩn vì lợi ích tập thể.
Địa vị của lão và Giản sếp sòng giống hệt nhau, hai người tài giỏi vô biên, làm mưa làm gió trên thương trường nhờ hậu thuẫn phía sau, phụ trách tích lũy khối tài sản kếch xù trên bề nổi, bơm máu trở về cho tư bản ở bề chìm.
Thế nhưng, phía sau vở kịch phồn hoa phú quý này, hai người họ chỉ là hai con rối được nuôi bằng lợi nhuận rò rỉ, một khi lợi ích tập thể sụp đổ, tội ác bại lộ, họ sẽ là những người đầu tiên bị đá khỏi con tàu.
Cho mày hưng thì mày được hưng, bảo mày bại thì mày phải bại!
Lương Thông giật mình, ra lệnh cho vệ sĩ phía sau, “Cậu, lên trước bật điều hòa trong xe cho mát.”
Vệ sĩ sửng sốt, cảm giác ông chủ hơi cẩn thận quá mức.
Nhưng mùa hè bật điều hòa sẵn, đợi xe mát mới đi cũng là chuyện bình thường.
Vệ sĩ chần chờ, Lương Thông tức giận, “Cậu lái xe đi!”
Vệ sĩ miễn cưỡng đi tới ven đường, mở cửa ngồi vào xe, cắm chìa khóa khởi động máy.
Tán cây hòe lớn rung rinh dưới tiết trời nóng nực, dường như có mùi khét trong không khí.
Một giây tiếp theo, tiếng ve kêu râm ran ngưng bặt, chiếc xe của chủ tịch Lương thình lình phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, thân xe bắt lửa, nổ tung thành quả cầu lửa khổng lồ!
Lương Thông kinh hoàng lùi lại vài bước, thiếu điều loạng choạng ngã nhào.
Lão suýt thì bị cuốn vào ngọn lửa, vội vàng lùi lại, tháo mũ, ra sức dập lửa bám quanh người, tại khoảnh khắc đó, bao kinh hoàng sợ hãi bị đè nén dưới lớp mặt nạ đồng loạt tuôn ra.
Điện thoại của lão rơi xuống đất, vẫn chưa ngắt máy, giọng của đội trưởng Tiết vọng tới, “Chủ tịch Lương thế nào rồi? Cái gì vừa nổ thế?… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!”
Vệ sĩ xui xẻo chết thay, thảm thiết giãy giụa, nhưng không thể cứu được, chẳng mấy chốc đã biến thành cái xác cháy đen…
Tóc Lương Thông bị cháy một mảng, da đầu khó coi lộ ra.
Lần đầu tiên trong đời, chủ tịch Lương uy danh hiển hách không còn lão luyện sắc sảo, mái tóc không còn chải chuốt tỉ mỉ, mặt mũi dính đầy tro than, run lẩy bẩy ngã sấp xuống bọng cây.
Lão nhặt điện thoại, giọng khản đặc vì khói lửa, nói với Tiết Khiêm, “Đội trưởng Tiết, tôi, tôi muốn gặp anh để tự thú! Tôi có tài liệu và nhiều đoạn ghi âm quan trọng, tôi sẽ giao nộp tất cả khi đầu thú!”
“Anh đang ở đâu, anh tới nhanh lên, anh tới đón tôi nhanh lên!!”
Tiết Khiêm bình tĩnh nói qua điện thoại, “Ông tìm chỗ nào đó trốn tạm chờ tôi, đừng chạy lung tung, tôi sẽ đến ngay.”
Giọng Lương Thông run rẩy, “Tôi nghe nói chính anh đưa con trai tôi đi.”
Tiết Khiêm thẳng thắn đáp, “Con trai ông trong sạch.
Nếu tôi bắt giữ ông, sau này tôi sẽ thay nhà họ Lương chăm sóc Hữu Huy, ông không cần lo lắng cho cậu ấy.”
…
Cổ Diệu Đình hoành hành trong giới đột nhiên bị bắt vì phạm tội nghiêm trọng, thế lực khắp nơi cùng chăm chú dõi theo.
Rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn có liên quan, đặc biệt là các phu nhân từng được Cổ thiếu gia ra sức hầu hạ, nồng nàn cá nước trên giường, có lẽ lúc này cũng đang sợ mất ăn mất ngủ, chỉ lo Cổ Diệu Đình mang “bộ sưu tập tem” đáng hổ thẹn ra khai tuốt tuồn tuột với cảnh sát.
Người làm Cổ Diệu Đình bị thương nặng ngay tại hiện trường, về lý thuyết cũng không tránh khỏi bị bắt giữ điều tra.
Đặc biệt lúc đó còn ở trước mắt bao người, rất nhiều nhân chứng, chẳng có cách nào xóa sạch tình tiết này, bắt buộc phải viết vào báo cáo phá án.
Nghiêm Tiểu Đao bị thương nhẹ, trong cái rủi có cái may, tạm thời ở lại bệnh viện.
Cửa phòng bệnh của hắn được bố trí hai cảnh sát canh gác, không cho phép hắn bỏ chạy.
Căn cứ vào thân phận gián điệp then chốt của Nghiêm Tiểu Đao đối với cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết, hơn nữa hắn còn là người có công phá án, không ai định làm khó hắn, Nghiêm tổng nằm viện dưỡng thương rất thoải mái.
Nghiêm Tiểu Đao nằm viện tĩnh dưỡng, thường gọi đồng chí cảnh sát trẻ tuổi canh gác bên ngoài vào khoanh chân tán gẫu.
Đồng chí cảnh sát nói, cơm phát cho bệnh nhân bệnh viện Lâm Loan này xịn ghê, bốn món mặn một món canh, ăn ngon hết ý! Nghiêm Tiểu Đao cười nói, thế hả, còn dư phần của tôi đấy, anh thích thì mỗi bữa cứ lấy hai suất mà ăn!
Hắn không cần ăn cơm bệnh nhân, nhà hắn có đầu bếp riêng, đặc biệt mang cơm tới bệnh viện.
Sáng trưa tối mỗi ngày, ngài Lăng mang cho hắn ba bữa, bất chấp nắng mưa.
Hàng ngày cứ đến giờ, Lăng Hà lại xách cặp lồng tiến vào.
Lăng Hà dùng cặp lồng giữ nhiệt hình tròn gồm năm tầng nhỏ chồng lên nhau, mỗi tầng là một món ăn, mỗi bữa gồm năm món chính và một món tráng miệng, cực kỳ bổ máu bổ khí, bổ mỡ bổ thịt.
Người này vừa bước vào cửa, Nghiêm Tiểu Đao đã kinh hãi ngả ra sau, suýt đập mẻ cái ót, “Ai thế kia? Em mặc cái gì thế?”
Hôm nay Lăng Hà mặc một chiếc sơ-mi ngắn tay kẻ caro rực rỡ, quần bò màu xanh nhạt.
Set đồ này thật sự khác thường, hoàn toàn không phải phong cách của ngài Lăng.
Lăng Hà liếc hắn, “Sao, khó coi hả?”
Nghiêm Tiểu Đao còn đang suy nghĩ, “Lấy trong tủ quần áo của anh hả? Không đúng, anh làm gì có bộ này.”
Lăng Hà hừ một tiếng, “Khó coi thật hả?”
Không ngờ phong cách phối đồ vặn vẹo cá tính nghiêm trọng thế kia mà Lăng Hà vẫn nén giận mặc đi thăm hắn, Nghiêm Tiểu Đao chợt tỉnh ngộ, “Cái đệt, mẹ anh mua cho em hả?!”
Lăng Hà không lên tiếng, khóe miệng cong lên thành nụ cười bất đắt dĩ.
Nghiêm Tiểu Đao chuyển từ lén lút cười trộm thành phá lên cười như nắc nẻ, cười tới mức Lăng Hà tức nước vỡ bờ nhảy vào tát hắn.
Nghiêm Tiểu Đao bắt được tay Lăng Hà, vừa mút vừa cắn từng đầu ngón tay tỏ vẻ an ủi, “Mẹ anh đúng là…”
Hiện giờ Nghiêm thị thương ngài Lăng nhất, cố tình vào trung tâm thương mại trong thành phố mua quần áo cho Lăng Hà, thật lòng thật dạ muốn thay hết mấy chục bộ đồ giảm giá giống hệt nhau từ kiểu dáng đến màu sắc trong tủ quần áo của Lăng Hà!
Nghiêm Tiểu Đao đùa với người ta, “Cố chịu đựng vì anh nhé, cảm nhận được uy lực của mẹ chồng chưa?”
Mẹ chồng? Lăng Hà lườm hắn: Ngài Nghiêm xuống giường vênh váo gớm nhỉ.
Lăng Hà ngồi bên mép giường, một chân gác lên ghế, tư thế ngồi phóng khoáng, chăm chú nhìn bộ dạng ăn cơm ngấu nghiến của Tiểu Đao, “Tôi bảo đám tiểu đệ của anh đừng đến bệnh viện thường xuyên quá, tránh để mẹ anh phát hiện.”
Nghiêm Tiểu Đao gật đầu, “Tuyệt.”
Lăng Hà nói, “Tôi mua TV mới cho mẹ anh, lấy thêm vài kênh thể thao cho mẹ anh xem bóng đá, tâm trạng vui vẻ thì mẹ anh cũng không quá phiền lòng về chuyện của hai chúng ta.”
“Tuyệt, ngoan lắm.” Nghiêm Tiểu Đao thật lòng khen ngợi sự quan tâm hiếu thảo của Tiểu Hà.
Lăng Hà lại dặn dò, “Tôi xin nghỉ ở công ty giúp anh rồi, công việc mấy hôm tới cũng đã thu xếp xong, mỗi ngày tôi đến công ty ba tiếng, thay anh ký tên và chấm công.”
Nghiêm Tiểu Đao gặm sườn xào chua ngọt thơm phức, “Từ nay em ký thay anh luôn đi, không cần phải báo cáo.”
Lăng Hà cười nhạt, “Nghiêm tổng cẩn thận bị tôi đóng gói bán nhé!”
Nghiêm Tiểu Đao ngâm nga, “Bán cho em được không?”
Nghiêm Tiểu Đao nhồm nhoàm ăn nốt miếng hoành thánh nhân tôm nõn và rau tề thái cuối cùng trong cặp lồng, “Bây giờ tay nghề đa dạng quá nha, vừa học mẹ anh hả?”
Lăng Hà gật đầu, “Ừm, mẹ dạy tôi, nói là anh thích ăn.”
Một lát sau Nghiêm Tiểu Đao mới sực nghĩ, gọi “mẹ” trôi chảy ghê ta? Ha ha…
Hai người ăn no, nằm song song trên giường bệnh, đùa giỡn tán gẫu với nhau, cùng ngắm màn trời dần hạ xuống bên ngoài cửa sổ, bến cảng chầm chậm lên đèn.
Đã rất lâu rồi chưa có cơ hội yên tĩnh