Giữa hè, cái nóng trùm kín sân trường đại học Yên Kinh, chiếu rọi khung cảnh xinh đẹp của mặt hồ và cây cối.
Sinh viên đã nghỉ hè, có người đi thực tập xa nhà, làm gia sư kiếm thêm tiền tiêu.
Sân trường quạnh hiu vắng vẻ, xe hơi đỗ kín con đường hẹp giữa các tòa nhà, xe đạp phải vòng vèo lách qua.
Đoàn người rộn ràng nhộn nhịp, các sạp hoa quả và siêu thị náo nhiệt vô cùng.
Đây là trường đại học danh tiếng nhất Yên thành, cứ đến kỳ nghỉ hè là nhân tài các nơi ùn ùn đổ về để giao lưu học tập.
Các sinh viên chưa thi đậu cũng thường trú luôn tại đây, tranh thủ nghỉ hè vượt ngàn dặm xa xôi tới phương Bắc, du lịch một vòng trong sân trường, ngắm mặt hồ phản chiếu bóng tháp, coi như mở mang tầm mắt, nâng cao nhận thức.
Xe hơi đỗ tại ngã tư đường ngoài cổng Tây, không thể đi tiếp.
Vì vậy mọi người phải xuống xe, đi bộ vào sân trường.
Trần Cẩn và Tề Nhạn Hiên sánh vai đi phía trước, đoàn người lui tới và phong cảnh xung quanh khiến hai chàng trai hoa cả mắt, bốn con mắt xoay vòng vòng.
Thỉnh thoảng hai người lại khẽ nhìn nhau, bàn tay và các ngón tay lặng lẽ chạm vào nhau, ánh mắt chất chứa rất nhiều hưng phấn mới mẻ.
Trần Cẩn khiêng túi hành lý lớn, Nghiêm Tiểu Đao đi phía sau im lặng bước lên, chủ động xách một túi hành lý khác.
Nghiêm Tiểu Đao được thả ra khỏi bệnh viện, vẫn mang thân phận đặc thù cảnh sát gọi là phải đến, theo quy định thì không được phép rời khỏi nhà, nhưng hôm nay đặc biệt ra ngoài phơi nắng gặp gỡ bạn bè.
Lăng Hà đi bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao.
Lăng Hà phụ trách lái xe, đưa đón hai người bạn nhỏ từ nhà ga tới sân trường.
Tề Nhạn Hiên chốc chốc lại quay đầu, lễ phép nói, “Anh Tiểu Đao, anh A Lăng, cảm ơn hai anh, xa như vậy mà vẫn đưa đón chúng em.”
Nghiêm Tiểu Đao sải bước, khẽ cười, “Ơn nghĩa gì? Hai nhóc từ xa đến đây không quen đường xá, phải đưa đón chứ!”
Lăng Hà hỏi, “Đã gọi đến ký túc xá chưa? Có giường ngủ chưa?”
“Gọi rồi ạ!” Tề Nhạn Hiên ngoan ngoãn gật đầu, “Anh trai của bạn em là sinh viên xuất sắc ở đại học Yên Kinh, ảnh cho bọn em mượn giường ngủ.”
“Ngủ giường của sinh viên xuất sắc, có khi hai đứa lại được thêm ít khí chất học bá đấy!” Lăng Hà trêu chọc hai cậu bạn nhỏ.
“Dạ… Thật ạ, được thật không anh?” Tề Nhạn Hiên lại ngoái nhìn, đột nhiên ngộ ra, quan sát Nghiêm tổng từ trên xuống dưới, rất muốn cười, “Lấy được ít khí chất học bá thật sao?”
Lăng Hà cũng liếc Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao nhìn đi nơi khác, ánh mắt rời rạc lơ đãng, “…”
Bạn Tiểu Tề phấn đấu hết mình, nghỉ hè còn đến đại học Yên Kinh học lớp bổ túc.
Các lớp bổ túc kiểu này đều dùng chiêu bài giáo viên xuất sắc của trường nổi tiếng để thu hút học viên khắp nơi, sự thật thế nào tuy rất khó nói, nhưng vẫn có tác dụng an ủi và dát vàng cho đám sinh viên nước đến chân mới nhảy.
Vào kỳ nghỉ hè, chỗ ngủ trong ký túc đại học Yên Kinh cực kỳ khó kiếm, không nhờ người quen đi cửa sau thì chẳng đến lượt xếp hàng.
Đám sinh viên từ nơi khác tới đây học bổ túc và ngủ nhờ, ôm ấp khát khao về một tương lai tươi sáng, rã rời thân xác trong không khí khốc liệt rực lửa.
Lăng Hà tỉnh bơ nhận nhiệm vụ xã giao ôn chuyện, tán nhảm nhiều hơn hẳn ngày thường, “Tiểu Hiên lên lớp học bổ túc thì hàng ngày Tiểu Trần làm gì?”
Đối với ngài Lăng, Trần Cẩn vẫn khá thận trọng, bị gọi tên mới ngoái lại đáp, “Em ở cạnh cậu ấy! Em sẽ tìm việc làm thêm, tranh thủ kiếm ít tiền.”
Tề Nhạn Hiên hỏi, “Làm thêm nửa ngày, thế buổi chiều anh làm gì?”
Trần Cẩn đáp rất đương nhiên, “Ở cạnh em chứ gì.
Em đi học, anh vào sân thể dục chơi bóng!”
Đúng lúc đi ngang một nhà ăn cho sinh viên mới mở, Tề Nhạn Hiên đánh mắt ý hỏi: Trưa nay vào đây ăn thử nhé?
Trần Cẩn cũng đánh mắt trả lời rất cool ngầu: Vợ thích ăn gì thì ăn đó, không cần hỏi anh.
Giông bão sấm chớp qua đi, nếu không chia cắt mỗi người một ngả thì tình cảm sẽ càng thêm vững chắc, bình đạm bền lâu, những cặp bạn đời hầu hết đều như vậy.
Cha của Tề Nhạn Hiên đầu thú lập công lớn, được pháp luật khoan hồng, nửa năm một năm là có thể ra tù.
Tề Nhạn Hiên tranh thủ come out với cha mẹ họ hàng, ầm ĩ một trận, đôi bên làm loạn chán chê, cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực cuộc sống, lặng lẽ tiếp tục cất bước trên con đường mình đã chọn.
Tính cách của bạn Tiểu Trần có vẻ đã hiền lành hơn, cáu kỉnh và bộp chộp cũng đã lặng im biến mất trên khuôn mặt, lúc này cậu khá chín chắn, thậm chí Tề Nhạn Hiên nói gì, cậu còn răm rắp tuân theo.
Nguồn căn của mọi ấm ức phẫn nộ ngày xưa đã được giải phóng, hai người ở bên nhau, cuộc đời còn gì đáng phải cáu kỉnh?
Lăng Hà đi đằng sau, không ngừng quan sát hai cậu nhỏ mắt đi mày lại, táy máy chân tay, bất chợt cười nhạo, “Đêm đến đừng có làm bậy trong ký túc xá, một phòng sáu người ở, làm bậy là bị đuổi ra đấy!”
Hai vai Tiểu Tề và Tiểu Trần đồng thời giật lên, rõ ràng là vừa rục rịch chờ mong, vừa có tật giật mình.
“Không, không đâu ạ…” Tề Nhạn Hiên nhỏ giọng thanh minh, vành tai đỏ ửng.
Trần Cẩn không đỏ mặt, cũng chẳng phủ nhận.
Không đâu ạ? Làm mấy trò dữ dội trên giường ký túc xá, các cặp tình nhân cùng trường đều đã dạn dày kinh nghiệm, lão luyện từng trải, vô sự tự thông hết rồi.
Nghiêm tổng im lặng suốt cả đường đi, không nói tiếng nào, cảm giác tồn tại giữa đoàn người gần như bằng không, một trời một vực với tác phong hào sảng khéo ăn khéo nói thường ngày.
Lúc này hai mắt hắn mông lung, tiếng xe cộ ầm ĩ biến thành những âm thanh lùng bùng chợt xa chợt gần bên tai hắn, không nghe rõ được.
Nghiêm Tiểu Đao gầy đi trông thấy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã xọp đi rất nhiều.
Dáng dấp và cơ thể hắn vẫn dẻo dai săn chắc, nhưng người gần gũi bên cạnh có thể nhận ra, cơ bắp trên người hắn mỏng đi, xương ngón tay nhô cao hơn trước kia, hai gò má và hốc mắt hơi lõm xuống, nét mặt trầm lắng nghiêm nghị.
Thỉnh thoảng Lăng Hà nắm lấy cổ tay Tiểu Đao, dùng lòng bàn tay ve vuốt, im lặng trấn an.
Hai người cũng ít nói chuyện, hay đúng hơn là đã quá hiểu nhau rồi, chẳng cần đến những lời an ủi vô nghĩa sáo rỗng.
Khi anh buồn, tôi hiểu mình nên giữ vững lý trí và im lặng.
Tề Nhạn Hiên ngoái lại nói đùa, “Anh Tiểu Đao dạo này gầy quá nha! Anh A Lăng bỏ đói anh Tiểu Đao rồi!”
Ánh mắt Lăng Hà thấp thoáng vẻ áy náy, “Vâng, tại anh không chăm sóc tốt cho ảnh, ảnh gầy rồi.”
Tề Nhạn Hiên cười nói, “Anh ngược đãi anh Tiểu Đao đúng không? Ngược đến mức ảnh chẳng thèm lên tiếng kìa!”
“Đâu có?” Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày phủ nhận, cúi đầu tránh cái nhìn của người xung quanh, không muốn ai khác nhận ra cảnh ngộ hắn đang gặp phải — Đao gia thì có cảnh ngộ gì?
Lăng Hà thâm tình nhìn Tiểu Đao, “Chắc là công việc bận bịu quá, dạo này không nấu cơm tử tế ở nhà, để anh gầy quá rồi, tôi kiểm điểm.
Lát nữa lên phố cho anh ăn nhà hàng xịn nhất.”
Lăng Hà mang phong cách này từ lúc nào thế? Trần Cẩn giật mình, sợ hãi ngoái lại nhìn, cho rằng ngài Lăng phía sau là giả, Nghiêm tổng đổi bạn trai rồi sao? Người lần trước gặp ở tam giang rõ ràng không phải người này!
“Không cần…” Nghiêm Tiểu Đao quẳng một cái lườm kín đáo, khước từ ý tốt của ngài Lăng.
Lăng Hà dịu dàng săn sóc, lựa ý hùa theo, cố gắng dùng phương thức khôi hài mà chính y cũng không am hiểu để chọc cười hắn, ngược lại chỉ khiến hắn thấy không quen, thậm chí còn không thoải mái, không muốn đón nhận những điều này.
Hắn chưa bao giờ yếu đuối, chưa bao giờ mỏng manh, không cần bất cứ ai đặc biệt che chở hoặc ân cần hỏi han, càng không cần bất cứ ánh mắt cảm thông và sự xót thương rẻ rúng khiên cưỡng nào.
Đàn ông mà tự ái lên cũng gượng gạo lắm, lòng tự trọng rất cao, đặc biệt là kiểu người như Nghiêm Tiểu Đao.
Hắn không bao giờ làm nũng với người ngoài, chỉ có thể làm nũng và ngượng nghịu với Lăng Hà.
Tâm trạng phức tạp của hắn bây giờ thậm chí còn khá giống Trần Cẩn lúc trước.
Đối diện với Lăng Hà, có lẽ hắn vẫn luôn ấp ủ cảm giác siêu việt từ trong tiềm thức, đắm chìm trong sự khoan hồng độ lượng nghĩa hiệp hào hùng của mình, dùng cơ thể sừng sững và bả vai kiên cố che gió che mưa cho ngài Lăng, vậy mà đến hôm nay, danh dự và cảm giác siêu việt đột nhiên bị đánh nát, nhận ra sừng sững kiên cố chỉ là ảo ảnh, điều này quả thật hơi khó chấp nhận.
Nghiêm Tiểu Đao khước từ lời đề nghị của đội trưởng Tiết, kiên quyết không cho phép cảnh sát làm phiền mẹ nuôi Nghiêm thị, hắn chỉ hi vọng Nghiêm thị hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.
Món nợ năm xưa cứ coi như vô tình giẫm phải sh*t ven đường đi, chẳng có gì đáng để đào sâu nghiên cứu, sao cứ phải khăng khăng lôi khoản nợ dai dẳng hôi thối này lên lật qua lật lại quan sát làm gì?
Một khi lấy được hồ sơ có tên họ thật sự, kết hợp cùng ảnh chụp và các chứng cứ sinh vật học như nhóm máu, DNA… Sớm muộn gì cảnh sát cũng tra được thân phận và gia thế của Nghiêm Tiểu Đao, thay hắn tìm lại cha mẹ ruột.
Nghiêm Tiểu Đao cũng kiên quyết khước từ lời đề nghị này, thẳng thừng ném cho cục trưởng một câu lãnh đạm: Không cần tìm thay con, con không muốn biết họ là ai hết.
Mãi mãi không muốn biết.
…
Thỉnh thoảng Nghiêm tổng một mình đánh dương cầm ở nhà, luyện tập mấy bản nhạc đơn giản, đắm chìm trong điệu nhạc có thể trung hòa rất nhiều tâm trạng rối loạn.
Có vài buổi tối Lăng Hà không muốn quấy rầy hắn, cố tình chuyển sang ngủ ở phòng cho khách hoặc thức đêm làm việc.
Hai người tạm thời ở riêng.
Chẳng qua đêm hôm khuya khoắt, ngài Lăng lại thường không chịu được, lặng lẽ chạy sang nhìn hắn, lần nào cũng chờ tới lúc hắn nín thở giả vờ ngủ, cúi xuống hôn lên mũi hắn, bàn tay luồn xuống dưới chăn vuốt ve khiễm nhã hắn, những lọn tóc mềm mại ngưa ngứa quét đầy mặt hắn!
Hai người đưa Tề Nhạn Hiên và Trần Cẩn vào ký túc xá, hỗ trợ sắp xếp ổn thỏa việc học hành ăn ngủ, sau đó đi dạo trong sân trường.
Gió nóng ngày hè phả vào mặt, tán liễu la đà, hòn non bộ và tháp nước lặng lẽ thả neo trên mặt hồ, sóng nước li ti in bóng kỷ niệm xưa.
Lăng Hà thường xuyên chỉ điểm Tiểu Đao: Đâu là thư viện, đâu là khoa Thương mại, khoa Quản trị lừng lẫy tiếng tăm, đâu là khối giảng dạy số một số hai số ba, đâu là sân vận động thường tổ chức vũ hội cuối tuần.
Nghiêm Tiểu Đao không dùi mài kinh sử, không học đại học, ôm tấm bằng lái máy xúc của Cao đẳng Kỹ thuật Sơn Đông Lam Tường đi dạo trong sân đại học Yên Kinh, bái phục ngài Lăng từ trong tâm khảm, “Em xem bản đồ trước rồi hả? Sao chỗ nào cũng biết thế?”
Lăng Hà gật đầu, “Đúng là xem bản đồ rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao hàm hồ hỏi, “Em từng đến đây rồi à?”
Lăng Hà lại gật đầu, “Hồi nhỏ đến rồi.”
Quả thật Nghiêm Tiểu Đao chỉ hỏi cho có, nhưng câu “Hồi nhỏ đến rồi” này lại khiến đáy lòng đang bị đè nén bởi quá nhiều áp lực của hắn thót lên một cái, lồng ngực đau buốt.
Hồi nhỏ đến rồi, đến lúc nào? Lúc cha của Lăng Hà đưa cả nhà tới Yên thành sao?
Họ đã đến đại học Yên Kinh sao?
Lăng Hà giơ tay chỉ, “Tòa đằng trước là khoa Khoa học Nhân văn, khoa Khoa học Đời sống cũng ở đó, đi xem không?”
Đã quen với việc ở bên nhau sớm chiều, đôi lúc người ta sẽ xem nhẹ những điều vốn nên quý trọng.
Nghiêm Tiểu Đao vô thức kéo tay Lăng Hà, nắm chặt cổ tay người nọ, bị luồng gió nóng tràn ngập khí thải khói bụi tình cờ ập tới thốc ngạt cả mũi, chỉ sợ đột nhiên một trận gió ác độc nào khác lại thổi tới, cuốn đi mất người xinh đẹp nhất, tuyệt vời nhất bên cạnh hắn.
Lăng Hà là tri kỷ của hắn, là chỗ dựa, là niềm an ủi duy nhất mà hắn có thể yên tâm thanh thản ôm vào lòng.
…
Cổng vào khoa Khoa học đời sống nhộn nhịp bóng người, các sinh viên mang theo sách vở lục tục nối đuôi đi lên cầu thang vào giảng đường.
Biểu ngữ màu đỏ treo cao trước cổng, trên viết vài chữ linh tinh “Giảng đường nghỉ hè trao đổi học thuật cùng đại học Yên Kinh”.
Một chiếc xe bus mang biển số chuyên dụng của trường được lái vào trong, chậm rãi đỗ lại bên cạnh ngã tư đường chật chội trước cổng, chen vào giữa trận đồ bát quái dựng từ xe đạp trùng trùng điệp điệp.
Xe bus mở ra, một vị giáo sư già chống gậy ba-toong bằng trúc thong thả bước xuống.
Mỗi tuần, “Giảng đường nghỉ hè” mời ba vị học giả cốt cán đẳng cấp quốc gia đến tọa đàm diễn thuyết, giải đáp thắc mắc cho các sinh viên non nớt tràn ngập tò mò và phấn chấn bồng bột, hôm nay họ mời ông cụ viện sĩ hàn lâm này.
Giáo sư Ninh Hằng Khiêm lưng hơi còng, thoạt nhìn đã qua tuổi về hưu từ lâu, không thường xuyên xuất hiện trong trường.
Nhưng tinh thần ông cụ vẫn hoạt bát, ánh mắt sáng quắc, tự chống gậy không cần người khác đỡ, vững vàng đi vào cổng, hai nghiên cứu sinh theo sau bưng nước và xách cặp cho ông.
Lăng Hà đưa Nghiêm Tiểu Đao thăm thú một vòng, xong xuôi cũng đi ra cổng.
Nụ cười dịu dàng thấp thoáng trên mặt Lăng Hà, “Chắc anh không hứng thú với tọa đàm ‘Gien di truyền của sinh vật biển cổ đại và thay đổi môi trường toàn cầu’ đâu,