Lăng Hà ngụy trang quá giống.
Không, Lăng Hà ngụy trang quá đà, nên mới giấu đầu hở đuôi.
Nghiêm Tiểu Đao bám theo cậu trai mắc bệnh nọ, lòng dạ rối bời duy trì khoảng cách từ xa.
Rõ ràng cậu ta có thể đi lại, chỉ là hai chân chậm chạp hơn người bình thường, lên xuống cầu thang không nhanh nhẹn, vận động hoặc chạy nhảy cũng bị ảnh hưởng lớn, nhưng mấu chốt là, chắc chắn không liệt nửa người.
Ở trước mặt hắn, Lăng Hà không nhúc nhích mảy may, muốn dịch chuyển thân dưới cũng phải nhờ hắn hỗ trợ đỡ thân trên, lên xuống cầu thang luôn phải “Nghiêm tổng bế”, bồn tắm cũng cần hắn bế vào… Từ ngày đầu tiên gặp gỡ trên “Vân Đoan Hào”, y đã làm bộ làm tịch như thế.
Nghiêm Tiểu Đao rút một điếu thuốc, sực nhớ ra bệnh viện cấm hút thuốc.
Hắn dứt khoát ngắt đầu lọc, ném mẩu thuốc còn lại, bao gồm cả sợi thuốc lá nhỏ vụn màu vàng vào miệng, không biến sắc nhâm nhi, dùng mùi vị cay nồng và cháy khét gọi mình tỉnh táo lại, tơ máu từ từ dấy lên trong đáy mắt.
Đúng lúc đó, hắn nhận được cuộc gọi từ Lương Hữu Huy, còn tưởng anh chàng định về Yên đô.
Hắng giọng một cái, hắn bình tĩnh nói, “Hữu Huy.”
Lương thiếu gia bên kia đơn thuần mà phấn khởi, trời sinh đã mang chất giọng bé trai bự con rất đáng yêu, “Tiểu Đao, em cho anh biết nè, cảnh sát tìm được nghi phạm mới rồi!”
“Tiểu Đao, em lén lút báo cho một mình anh thôi nhé, đừng để ba em biết.” Lương Hữu Huy còn có tâm trạng báo cáo tình hình cho huynh đệ khăng khít, hình như là rúc trong chăn gọi điện thoại, “Vừa nãy nghe người quen bên cục cảnh sát báo với ba em, em đã hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi rồi, xe của em cũng đã tìm thấy, hôm đó bị nghi phạm lái đi!”
“Nghi phạm là ai?!” Nghiêm Tiểu Đao đứng giữa hành lang bệnh viện đông đúc, quên cả rời bước nhường đường, hứng chịu vô số tiếng chậc lưỡi và lườm nguýt từ xung quanh.
“Là lão nhị nhà họ Giản, Giản Minh Tước, còn cả Triệu Khởi Phượng, nữ giám đốc công ty nhà họ Giản nữa, anh biết không? Hai người họ lái xe của em ra khỏi khách sạn, còn phá hoại xe em, làm cả cái xe máu me ghê tởm, vừa nãy ba em tức quá chửi ầm lên mà!” Lương Hữu Huy chẳng giấu giếm gì, hai năm rõ mười báo tin cho Tiểu Đao huynh đệ, thật sự là một cái loa truyền tin trung thành và chính xác, khuyến mại thêm hiệu quả khuếch đại âm thanh.
“…” Vành mắt Nghiêm Tiểu Đao hoe đỏ, hàm răng nghiến chặt vị trí đau nhất trên khóe miệng.
Hắn chẳng buồn nghe những lời nói nhảm vô nghĩa phía sau của Lương Hữu Huy, hình như Lương thiếu gia nói, “Cái anh đội trưởng đội hình sự kia phá án thần tốc lắm, ba em nói sẽ gửi cờ khen thưởng tặng ảnh đấy.
Tiểu Đao ơi Tiểu Đao, anh bảo em… em tự đưa cờ đến có được không? Có phô trương quá không, có bị dùi cui cảnh sát bạo cúc thật không? Hay là anh đi với em nhé…”
Mạch Doãn Lương, Lương Hữu Huy, Giản Minh Tước, Triệu Khởi Phượng.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác hắn đã có thể giúp cảnh sát đoán trước nhân vật tai to mặt lớn có liên quan nào sẽ là mục tiêu kế tiếp.
Canh bạc xa hoa đặt cược người sống trên đảo Iru, xòe bàn tay ra đếm, tổng cộng còn mấy người đây?
Hắn cảm giác vừa khổ sở, vừa sợ hãi vô cùng… Nhà họ Giản cũng là một trong những gia đình giàu có quyền lực nhất Lâm Loan, Lăng Hà, cậu điên rồi sao?
Nghiêm Tiểu Đao ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang, ra khỏi hành lang, ra khỏi bệnh viện, tâm trạng như đã băng qua nghìn núi vạn biển và mười dặm hồng hoang.
Hắn muốn về nhà, trong lòng hắn vẫn ôm chút hi vọng có thể vượt lên trước tốc độ phá án của cảnh sát, ngăn chặn tình hình phát triển ngoài tầm kiểm soát.
…
Quá trình truy bắt một số nghi phạm lớn nhất tuy không mấy khó khăn, nhưng đại đội trưởng Tiết vẫn tương đối cẩn thận, lần thứ nhất nhận ra khuôn mặt vị phu nhân nọ, gã kìm chế không nói ra miệng, tiếp tục tìm kiếm camera giám sát ven đường.
Camera tại quốc lộ ngoại ô phương Bắc cũng bị điều tra.
Các đoạn ghi hình này được tua nhanh để xem, quá trình dễ dàng và thoải mái hơn tưởng tượng.
Rời khỏi nội thành phồn hoa đông đúc, nhất là các khu vực giáp ranh thông tới làng xã nông nghiệp, xe chở đất, gạch đá, xi măng, xe bồn, thậm chí xe ngựa và xe bò đều rất nhiều, duy chỉ có siêu xe là cực ít.
Một chiếc Bentley vô duyên vô cớ chạy tới nơi đó, vốn đã kỳ quặc rồi.
Người lái xe thoạt nhìn rất kích động và suy sụp, hoàn toàn không có kinh nghiệm gây án hoặc phản trinh sát, chỉ hoảng hốt chạy bừa.
Tảng sáng, dưới ánh nắng bàng bạc cuối chân trời, chiếc Bentley trượt khỏi nền đường rồi đâm vào bụi cỏ, lập tức sa vào một đầm lầy nhỏ đầy bùn.
Hai người trong xe không ngừng cãi vã suốt cả chặng đường, người phụ nữ cực kỳ táo bạo chỉ vào trán quát tháo người đàn ông, qua hình ảnh mơ hồ dường như vẫn nghe thấy tiếng nhiếc móc cay nghiệt điên cuồng nọ.
Người đàn ông liên tục biến sắc, mồ hôi ướt đẫm, thỉnh thoảng vùi mặt vào tay lái, lúc lại không nhịn nổi, quay sang đáp trả vài câu, sau đó tiếp tục bị công kích nhân thân bằng thứ tạp âm còn mãnh liệt dữ dội hơn từ người phụ nữ, phần lớn thời gian chỉ nắm chặt tay lái, phát tiết cảm xúc.
“Vãi, đàn bà chửi đàn ông khóc luôn hả, lợi hại vãi!” Tiết Khiêm bình luận.
Không nghe thấy tiếng nhưng vẫn cảm nhận được khí thế sư tử Hà Đông gào rú man rợ.
“Đội trưởng Tiết quen hai người này à?” Một cảnh sát trẻ tiện mồm hỏi.
“Ờ… Hình như có quen.” Tiết Khiêm ngậm thuốc lá đáp.
Gã sực tỉnh, vội xoay chiếc ghế đang ngồi một trăm tám mươi độ, dặn dò thuộc hạ, “Nhanh đi gọi điện cho quân mình ở phòng xuất nhập cảnh sân bay, chặn hai người này lại cho tôi, không cho xuất cảnh! Nhưng đừng gay gắt quá, chọn cách nhẹ nhàng thôi, cứ giữ lại trước đã.”
“Giữ ai mới được chứ? Hai người này là ai?” Cảnh sát còn chưa kịp tra biển số xe, hỏi thăm nhân chứng và đối chiếu ảnh chụp mà, cả đêm còn chưa ngủ luôn.
Phu nhân trong video đá mở cửa xe, lao ra ngoài! Giày cao gót giẫm xuống bùn, người phụ nữ vùng vẫy vài lần bằng tốc độ như một pha quay chậm và động tác vô cùng buồn cười, cuối cùng vẫn không tránh khỏi lún sâu xuống bùn.
Quý bà này lại ương ngạnh bò lên, cả người nhớp nháp bùn và cỏ vụn, thời điểm nguy nan vẫn không đánh mất khí thế bà chủ duyên dáng sang trọng.
Dù chiếc áo khoác lông lạc đà alpaca sớm đã bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng phong độ và khí phách nữ sếp sòng không suy giảm chút nào…
Mà người đàn ông còn lại, thời khắc then chốt mới hiện nguyên hình, thành lũy tâm lý rõ ràng không bằng phu nhân nọ, sống chết ngồi trong xe không dám xuống.
Người này không ngừng nhấn ga, định lao xe ra khỏi vũng bùn, chẳng biết có phải không quen xe hay không mà thử mấy lần đều thất bại.
Đàn ông kỵ nhất là dùng dằng không quả quyết.
Người đàn ông nọ xuống xe, quan sát từ hình ảnh ghi lại, trên áo có vết máu, hai chân xoắn xuýt luống cuống, tóc tai bù xù như bụi cỏ bị sét đánh, mà bản thân người nọ cũng như sắp nổ đùng đùng.
Tiết Khiêm nhả một vòng khói thuốc, híp mắt nói, “Tôi thấy ảnh đăng trên web Sankei Shimbun, trong bài giới thiệu nhà doanh nghiệp xuất sắc có tiếng – kiểu bỏ tiền thuê người chắp vá viết văn ấy – người này rất giống nữ chủ tịch tập đoàn điền sản ‘Giản Ước’, được xưng là nữ cường nhân truyền kỳ trong giới thương gia bản địa! Sở thích lái siêu xe, đại thể chính là chị ta không sai… Kiểu người này gặp nạn chắc chắn sẽ kiếm cách chuồn ra nước ngoài, chặn lại ở sân bay cho tôi!”
Gần cổng lên máy bay của sân bay quốc tế, một tấm biển di động treo cao hiển thị đường đi vòng vèo dẫn tới lối lên một chiếc phi cơ sắp cất cánh bay sang Châu Âu.
Người này bịt kín như mang một trăm tám mươi chủng loại virus chết người trên cơ thể, toàn thân trên dưới bọc kín như bưng, vũ trang đầy đủ, khẩu trang dày như muốn tự ép mình chết ngạt, không dám để người xung quanh nhận ra diện mạo của mình qua khe hở.
Trên vai gã còn khoác một chiếc ba lô leo núi cỡ lớn, tay kéo vali, găng tay da và vali hàng hiệu không dám mang theo, cũng không có trợ lý hoặc thư ký xách đồ hộ, cả người đầm đìa mồ hôi sau mấy lớp quần áo dày, cảm giác như ngồi sauna, sắp hạ đường huyết tới nơi!
Ngồi bên cạnh là hai cô sinh viên mặt mũi không đẹp lắm.
Cô A liếc mắt nhìn, dùng cán bút gõ một cái, “Cậu đoán người này là ai? Hôm nay có người lên chuyến bay này hả?”
Cô B lật tài liệu ghi chép cặn kẽ lộ trình bay của các ngôi sao gần hai tuần qua, lắc đầu, “Không có chuyến này, ai thế? Không phải người chúng ta đợi.”
Cô A rất oai phong nhún vai hừ một tiếng, “Không phải ngôi sao thì mặc như thế làm quái gì? Phí công bọn mình để ý, thần kinh!”
Gã đàn ông bọc kín như zombie theo đuôi hàng người check in, lúc này, hai cảnh sát xuất nhập cảnh cùng vài cảnh sát thường phục lặng lẽ tiếp cận gã từ bốn phía, tạo thành vòng vây phân tán.
Một cảnh sát gật đầu lễ phép nhưng vẫn rất đe dọa, “Phiền ngài cho xem hộ chiếu và giấy chứng nhận.”
Qua cặp kính đen, ánh mắt gã zombie chần chờ rõ rệt, cuối cũng vẫn phải móc hộ chiếu, hai tay run rẩy đợi cảnh sát kiểm tra.
“Đây là ảnh chụp của ngài phải không? Phiền ngài tháo kính, khẩu trang và máy hô hấp trên mặt xuống.” Viên cảnh sát nhếch miệng cười bất đắc dĩ, người này bọc kín như chuẩn bị đi vào phòng hơi độc, sợ người khác không chú ý đến mình à?
“Tôi, tôi khó thở, tôi mắc bệnh tim, tôi dị ứng nặng với sương mù! Hôm nay chỉ số PM là 260, tháo mặt nạ ra thì tôi chết mất!” Zombie run rẩy nói.
Vừa há miệng đã lộ tẩy, khuôn mặt được che đậy kín mít ban đầu vô tình lại để lộ đặc điểm dễ nhận dạng nhất.
Vì sao? Vì chiếc cằm của người này quá bắt mắt, lúc nói chuyện, phần cằm rung rung khép mở, bản mặt lưỡi cày cơ hồ lọt ra ngoài khẩu trang chống bụi, thế là vẫn lòi đuôi.
“Thưa ngài Giản Minh Tước, chúng tôi có một vụ án đang cần hỏi ngài, phiền ngài đừng ra check in, theo chúng tôi đi một chuyến đã.
Xin mời!” Chưa dứt lời, cảnh sát thường phục từ hai phía trái phải đã tiến lên đỡ lấy cánh tay Giản lão nhị, vẫn để lại chút thể diện tối thiểu cho gã, nhưng không cho giải thích, nhanh chóng lôi đi, tránh xa tầm mắt của đám người hóng chuyện.
Hình như Giản Minh Tước vẫn chìm trong cảm giác hoảng sợ từ đêm đó, hoàn toàn đánh mất khí chất và phong độ lão luyện ‘Tả Hữu Phùng Nguyên’ (việc gì cũng thuận lợi) nổi tiếng trong giới, toàn thân run rẩy thanh minh, “Không phải tôi, tôi không làm! Tôi không giết cậu ta! Tôi chẳng biết gì hết! Tôi đâu có muốn hại chết Mạch Doãn Lương! Không phải tôi…”
Mạch Doãn Lương?
Vài thanh niên đứng xem kinh ngạc thốt lên.
Cái người âm mưu bỏ trốn ở sân bay này, chẳng lẽ chính là hung thủ hại chết Mạch Tử?
Đoàn đội chuyên ngành nhận điện thoại tiếp ứng quanh năm mai phục ở sân bay lập tức ùa lên như thủy triều, sôi nổi lôi điện thoại ra, điên cuồng đuổi theo xuống tầng hai chụp ảnh!
Cảnh sát thường phục chịu trách nhiệm vây bắt thường khá cứng nhắc, tay chân lại không nhanh nhẹn bằng các tay săn ảnh nghiệp dư, đằng trước cắm đầu chạy, đằng sau cắm đầu đuổi! Có người quát tháo mắng chửi, có người xông lên định kéo lớp ngụy trang zombie vụng về, giật khẩu trang kính đen để phơi bày mặt mũi Giản Minh Tước… Có người nhanh chóng gửi tiêu đề cho các báo, tiện đính kèm ảnh chụp và bình luận phóng đại, “Hung thủ khốn nạn hại chết Mạch Doãn Lương định trốn ra nước ngoài! Bị cảnh sát vây bắt tại sân bay quốc tế Thiên Tân ngay trưa nay, vạn người bao vây, hiện trường hung hiểm hoành tráng! Được biết nghi phạm có thể là một thương nhân nổi tiếng!”
…
Một nghi phạm khác lại không chạy trốn cùng Giản Minh Tước.
Giản Minh Tước phạm phải sai lầm tương tự Lương Hữu Huy, xảy ra chuyện lớn như thế lại định bỏ chạy, chạy có ích gì không? Dù sao Mạch Doãn Lương cũng là tài tử nổi tiếng khắp đôi bờ ba vùng, không phải thằng ăn mày vô danh nào đó ven đường để có thể lén lút nhét tiền cho cảnh sát là êm xuôi.
Anh ta qua đời, trước áp lực dư luận, cảnh sát cũng phải cho ra một kết luận công bằng, chắc chắn phải bắt được hung thủ, thử hỏi anh bỏ chạy có ích gì không?
Vả lại, thời đại này rất trọng dụng mạng lưới truy nã hợp tác quốc tế, bao nhiêu nghi phạm bị dẫn độ về nước, anh chạy nổi không? Nửa đời sau định sống thế nào?
Dinh thự nhà họ Giản chìm trong không khí tĩnh mịch dị thường, chưởng môn Giản Minh Huân mấy ngày nay vốn đang sa sút sức khỏe, bệnh tiểu đường và cao huyết áp đồng thời bộc phát, vừa vào viện điều dưỡng ven biển thì không ngờ ở nhà xảy ra chuyện.
Giúp việc, đầu bếp, đầy tớ, tài xế ở nhà cũng nghe phong thanh, trông thấy ảnh chụp Giản lão nhị lôi thôi lếch thếch bị vạn người ùn ùn vây bắt ở sân bay trên mạng, lúc này ai nấy cũng bàng hoàng, dùng ánh mắt trao đổi tâm tình sợ hãi và chán nản như trời sập, có khi cả đám đã chuẩn bị hồ sơ nhảy việc, nhưng chưa ai dám lên tiếng nói lời nào.
Bà cô vẫn còn trấn trạch mà!
Trước bàn trang điểm đồi mồi nạm ngọc trai giả cổ trong căn phòng ngủ theo phong cách châu Âu, Triệu Khởi Phượng ngồi ngay ngắn, húp cạn một bát tổ yến nhỏ, súc miệng, thay đầm buổi tối, động tác trang nhã rất xứng với làn da mịn màng trắng trẻo và đường nét khuôn mặt tinh tế quyến rũ, chiếc váy bó sát người, thoạt nhìn vẫn luôn xinh đẹp hào phóng, thông minh tháo vát trước sau như một, xách thêm chiếc túi là có thể ra ngoài dự tiệc tối của giới thượng lưu.
Chỉ là cơn gió biển luồn vào qua khe hở trên ô cửa sổ sát đất, thổi bay tấm rèm mỏng, phả vào chiếc cổ trần trụi của Triệu phu nhân, để lộ làn da lập cập run rẩy.
Giúp việc chần chờ ngoài cửa, sợ bị liên lụy vì đưa tin xấu tới, thấp thỏm khẽ nói, “Dưới lầu có khách tìm bà chủ, là… là bên cục cảnh sát…”
Triệu Khởi Phượng chậm rãi xuống lầu, giày cao gót bước trên cầu thang phát ra một chuỗi “cộc cộc cộc” vui tai và thoải mái, gặp biến không sợ, không hoảng loạn chút nào.
Từ trên cầu thang cao, chị ta nhìn xuống đại đội trưởng Tiết mặc cảnh phục trong phòng khách, dường như cố ý ra vẻ đối lập hoàn toàn với Giản Minh Tước ngu xuẩn vô dụng, từ kiểu tóc, cách trang điểm lẫn tác phong của chị ta đều giữ vững dáng vẻ ung dung cao quý.
Tiết Khiêm không dám thất lễ, đích thân đến mời, “Triệu phu nhân, có một vụ án cần phu nhân đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, mong phu nhân hợp tác.”
Triệu Khởi Phượng ngồi xuống chiếc sô pha quý báu do chính chị ta tự tay lựa chọn, bắt chéo chân khoe hai cẳng chân mảnh mai được chăm sóc rất cẩn