Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà cùng không lên tiếng, cả ngôi biệt thự rơi vào sự tĩnh lặng khiến người ta nóng ruột.
Chủ nhân đánh nhau, hai ái thiếp cẩu không dám thở.
Thực ra nhiều huynh đệ vẫn ở dưới phòng khách, nhưng tất cả cùng đứng ngây như phỗng, nghe tiếng sô pha đổ nhào xuống đất mà thót bụng, không biết nên khuyên can hay nên tuân thủ nguyên tắc làm tiểu đệ, ngậm miệng không lên tiếng, không xen vào chuyện của lão đại.
Xét về giá trị vũ lực, họ tuyệt đối tin tưởng sức chiến đấu cực mạnh của lão đại, đằng nào đánh nhau cũng không thua được, nhưng tại sao lại thế này…
Bản thân Nghiêm Tiểu Đao rất hiếm khi tức giận, đặc biệt là với Lăng Hà, có thể nhịn được thì nhịn, có thể tha được thì tha, có thể giả ngu sẽ cố gắng giả ngu, hôm nay là hắn không thể nhịn được nữa.
Hắn cũng hết sức hiếu thắng, coi trọng danh dự và sự chính trực của người đàn ông, hắn không thể dung thứ cho hành vi đùa cợt và lừa lọc như vậy.
Tôi tình nguyện nhịn cậu, nhưng cậu chớ được đằng chân lân đằng đầu, coi tôi là thằng ngốc.
Đằng trước chiếc sô pha đổ ngửa vẫn còn một cái bàn uống trà.
Nhân lúc chiếc bàn vẫn chưa bị hai người hất đổ, hắn một tay ấn Lăng Hà xuống mặt bàn chữ nhật, dùng thân thể và một bắp đùi đè lên trên.
Lăng Hà nằm ngửa, bị khóa chặt trên mặt bàn thủy tinh cứng rắn, hai chân tách ra, bị ép buông thõng hai bên mép bàn.
“Lăng Hà, tôi và cậu sống chung lâu như vậy, tôi đối xử với cậu thế nào?”
“… Tôi không xứng đáng để cậu nói thật với tôi dù chỉ một câu sao?” Đôi bàn tay sắt của Nghiêm Tiểu Đao nắm chặt bả vai Lăng Hà.
Tư thế hiện tại của Lăng Hà rất khó chịu, nhưng khí thế không hề giảm sút, từ đầu tới cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nghiêm tổng luôn dịu dàng chăm sóc tôi, nồng nàn chân thành, không hề khiếm nhã, cẩn trọng nhẹ nhàng, bất cẩn đạp tôi ngã một cái, tim ngài cũng đau theo! Nghiêm tổng muốn tôi trả lời như vậy sao?”
Lời móc mỉa giương cung bạt kiếm này như chọc vào con ngươi Nghiêm Tiểu Đao, đôi mắt trong veo sáng rực bị khoét thành loang lổ đỏ ngầu.
Hắn khàn giọng nói ra sự thật hắn muốn kiểm chứng, “Lăng Hà, tôi hỏi cậu, cậu thường xuyên qua lại sân phơi ngoài phòng khách, dấu giày nghiến qua mép gỗ trong góc Đông Bắc hành lang từ đâu mà có? Dấu vết leo trèo và dấu giày dưới cọc gỗ từ đâu mà ra? Chuỗi dấu chân dài đạp rớt rêu xanh trên vách đá vụn dưới sân phơi là ai để lại? Cậu đừng bảo tôi đó là mèo hoang, cậu đừng bảo tôi đó là tiểu nhị tiểu tam trong nhà tôi bò ra, hai chúng nó không bò được, nhưng cậu bò được!”
Lăng Hà dùng ánh mắt cẩn trọng và bén nhọn liếc xéo hắn, “Nhà Nghiêm tổng nhiều miệng ăn như thế, chó mèo gì chẳng có, sao không xuống nhà đập từng đứa mà hỏi? Anh tận mắt nhìn thấy tôi trèo tường sao?”
“Tôi không tận mắt nhìn thấy.” Nghiêm Tiểu Đao đã biết Lăng Hà sẽ không dễ dàng thừa nhận, nhưng hắn không định tiếp tục nhân nhượng nữa, “Cậu dám nói đó không phải là dấu chân của cậu đi?”
Lăng Hà quả quyết đảo mắt nhìn trời, nghiêng đầu đáp, “Không phải.”
Đôi môi Nghiêm Tiểu Đao khẽ giật lên, “Cậu thề với cha mẹ quá cố của cậu đi, rằng đó không phải cậu làm.”
Đôi mắt xanh biếc lạnh ngắt của Lăng Hà co rút, bất ngờ nổi giận, tàn bạo giáng một cái tát vào mặt Nghiêm Tiểu Đao nhưng bị hắn bắt được cổ tay.
Nghiêm Tiểu Đao vừa dứt lời cũng tự biết mình thất lễ, vội rút lời, “Không cần thề, cậu nói không phải cậu, vậy để tôi đoán thử là ai, buổi tối hôm chúng ta đến xem Mạch Doãn Lương biểu diễn, tôi bị Triệu Khởi Phượng gọi vào phòng họp quấy nhiễu, kẻ theo dõi ngoài cửa và giúp tôi xử lý hai gã côn đồ nọ, bản lĩnh vượt nóc băng tường thoăn thoắt hơn hẳn người bình thường nhỉ, tôi đoán đúng không?”
Cổ tay Lăng Hà bị nắm chặt tới đau buốt, nhiều nơi đã tụ máu tím bầm, khiến y nhận ra hôm nay Nghiêm Tiểu Đao điên rồi, đã không còn liếc mắt đưa tình đùa giỡn cùng y nữa…
Nghiêm Tiểu Đao nén giận, từng bước phân tích cặn kẽ cho người này, “Lăng Hà, đằng sau cậu có người, hơn nữa không chỉ một người, rốt cuộc cậu ở lại nhà tôi để làm gì? Chiếc xe hàng ngày bám theo tôi lúc tôi vừa ra khỏi cửa cũng là người của cậu, phải không? Cậu đang lên kế hoạch gì?”
Lăng Hà chẳng buồn nể nang, “Chẳng phải lúc trước ngài Nghiêm rủ lòng từ bi khoan hồng độ lượng thưởng cho tôi miếng cơm ăn, ban cho tôi một nơi cư trú sao? Tôi trăm phương ngàn kế cầu xin ngài chứa chấp tôi sao? Nếu Nghiêm tổng chưa quá già mà đã đa nghi như vậy, sao không cuộn tôi vào tấm mền ném ra đường cái đi? Giữ tôi ở đây ngày ngày xào nấu là để thỏa mãn căn bệnh cuồng ngược đãi biến thái của ngài sao?”
Người bình thường có lẽ đã giận tới ngất lịm vì những lời sỉ nhục này, nếu tuổi tác và tố chất tâm lý ngang ngửa Watanabe Yozan, chắc hẳn sẽ bộc phát bệnh tim nửa chết nửa sống.
Nghiêm Tiểu Đao không yếu đuối và nhu nhược đến vậy, xé mây đón ánh mặt trời, xuyên thẳng vào điểm mấu chốt, “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải người của cậu hay không?”
Lăng Hà vẫn ngoan cố xảo quyệt, “Nói thật, từ miệng tôi ra có cái gì là thật? Không một lời nói thật nào lọt được vào tai Nghiêm tổng, giờ anh bảo tôi nói gì để anh tin?”
“Lăng Hà, cậu!…” Sắc đỏ pha tạp bao trùm đôi mắt Nghiêm Tiểu Đao, “Rốt cuộc chân cậu có cử động được hay không? Cậu không hề bại liệt, tại sao từ đầu tới cuối phải lừa gạt tôi?!”
Khi đó, hắn chỉ thấy Lăng Hà thật sự vừa ác độc, vừa vô lại, cứng mềm đều không ăn, không thuốc nào cứu chữa, hắn nên vứt người này từ cửa sổ ra đường cái, cho ai muốn nhặt thì nhặt.
Nhưng hắn lại thích Lăng công tử vừa ác độc, vừa vô lại, cứng mềm đều không ăn, không thuốc nào cứu chữa này, hắn vẫn âm thầm gìn giữ một tia hi vọng được giữ y ở lại…
Vì sao nguồn căn của tất cả những rối rắm trong lòng Nghiêm Tiểu Đao lại là đôi chân Lăng Hà rốt cuộc có tàn phế thật hay không?
Logic và lý lẽ trong đó rất rõ ràng, giả sử đôi chân Lăng Hà khỏe mạnh, tức là người này, mấy ngày nay, tất cả những gì xảy ra giữa hai người, thậm chí từ lúc mới bắt đầu gặp nhau, tất cả đều là giả, chỉ là một âm mưu.
“Lăng Hà, Lăng Hà, cậu nhìn thằng vào mắt tôi, đừng né tránh!… Thực ra chân cậu không tàn phế, ngày ngày cậu vẫn tự do đi lại, cậu hoàn toàn không cần phải ăn nhờ ở đậu nhà tôi.
Hàng ngày cậu ở trong nhà tôi cũng chán, nên mới định phán đoán hành tung của tôi, cố ý sai người bám theo xe tôi, phải không?”
“Cậu chẳng cần ai chăm sóc, chẳng cần ai hầu hạ, âu cũng khó cho cậu nhỉ, Lăng Hà, cậu… cậu ‘miễn cưỡng’ thân mật với tôi, còn phải nhẫn nhịn chịu thiệt để tôi tắm rửa, gội đầu cho cậu, cậu phải ấm ức nương nhờ tôi, phải làm những chuyện cậu không hề muốn, ngày nào ở bên tôi cũng phải khó chịu, dày vò, sống không bằng chết, chỉ ước sao được quẳng tôi đi càng sớm càng tốt, phải không…” Lồng ngực Nghiêm Tiểu Đao đè trên Lăng Hà phập phồng run rẩy, tiếng nói khàn khàn, chung quy vẫn bộc lộ sự yếu ớt được bao bọc dưới vẻ ngoài sắt thép cho người bên dưới xem.
Đôi môi mỏng của Lăng Hà mấp máy một lát, một tia sáng le lói phát ra từ khe hở dưới đáy mắt như dòng sông băng đang dần tan chảy, muốn giải thích, rất muốn giải thích một điều gì đó, nhưng tại khoảnh khắc giương cung bạt kiếm này, sự cố chấp áp bức của Tiểu Đao càng khiến y nảy sinh ham muốn phản nghịch ngông cuồng, vì vậy cuối cùng không giải thích gì cả.
Tôi làm người ra sao anh đã biết rõ rồi, anh không hiểu thì tôi cũng chẳng thèm giải thích.
Lăng Hà vẫn ngẩng cao đầu, y không cúi đầu trước bất cứ người nào hết, “Bây giờ tôi chỉ ước được anh quẳng đi càng sớm càng tốt, hôm nay đủ chưa hả sếp Nghiêm? Cút ra xa khỏi tôi một chút.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Nghiêm Tiểu Đao khó chịu không nói được thành lời, nhớ lại khoảng thời gian hắn chìm đắm trong thứ chung tình vui sướng và đầy hư ảo, một lòng một dạ muốn gần gũi người kia, hàng đêm đứng trong phòng tắm kìm chế ham muốn được chạm vào thân thể người kia, muốn lắm nhưng không thể làm gì, chẳng ngờ khoảng thời gian ấy đối với Lăng Hà chỉ là căm ghét, miễn cưỡng, khinh bỉ hắn… Giả như tất cả dịu dàng đều chỉ là hư tình giả ý, tất cả trân trọng đều do hắn tự biên tự diễn, thì sự lạnh lùng này, thật sự đã làm tổn thương hắn quá nhiều.
…
Từ nhỏ, số phận Nghiêm Tiểu Đao đã nhấp nhô, sóng to gió lớn đều trải qua rồi, cho rằng mình có thể nhìn thấu nhân tình ấm lạnh và sinh tử thế gian, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương nặng đến thế, quả nhiên tình yêu chính là thứ làm tổn thương người ta nặng nề nhất.
Lăng Hà kiêu ngạo hiếu thắng như vậy, cả người trải đầy vảy ngược, nhất quyết không chịu thua ai, không thỏa hiệp cùng ai, người này phải có tố chất tâm lý và khả năng chịu đựng mạnh mẽ tới mức nào, mới có thể hạ mình làm thiếp, say ngủ bên cạnh hắn suốt quãng thời gian dài đến vậy?
Nếu đảo ngược mọi chuyện theo trình tự, tiết mục trên con tàu “Vân Đoan Hào” biểu diễn thế nào? Giả sử đôi chân Lăng Hà vẫn luôn khỏe mạnh, thì người này sẽ không mất hết năng lực tự vệ, bắt buộc phải dựa dẫm vào hắn, màn kịch ám sát trong rạp hát Moulin Rouge cũng không thể phát sinh, Lăng Hà sẽ không bất lực để gã sát thủ kéo vào một gian phòng khác, cũng sẽ không bị ép buộc tiêm nicotine tới suýt mất mạng, và hoàn toàn không cần thằng ngu nào đó hô hấp nhân tạo như phát cuồng.
Trong gian phòng đó, Lăng Hà mặt mũi tái xanh, hơi thở yếu ớt nằm sõng soài dưới đất, trên cổ cắm một đoạn kim gãy.
Lượng nicotine tiêm vào người không nhiều không ít, vừa đủ khiến người này rơi vào trạng thái ngạt thở, nhưng cũng khó mất mạng, hoặc là nói, chỉ cần Nghiêm tổng anh hùng cứu mỹ nhân kịp thời, cơ thể Lăng Hà sẽ không sao cả, tóm lại là không chết được… Đầu kim nọ là ai bẻ gãy?
Tiếc rằng hai gã sát thủ tóc vàng đã nhảy xuống biển chuyển kiếp, nhưng chắc chắn sát thủ không tự bẻ gãy hung khí của chính mình.
Mà trong sòng bạc trên đảo Iru, nếu Lăng Hà không què, thì người này hoàn toàn không cần giả vờ hấp hối, nằm ngửa trên chiếu bạc làm con chip casino bằng xương bằng thịt.
Lăng Hà chỉ cần đập bàn là có thể trở mình bật dậy, có lẽ tư thế và động tác còn mạnh mẽ linh hoạt hơn cả lũ ngu xuẩn xung quanh.
Xem ra bản lĩnh dùng ngón tay của người này không hề kém, tay đấm Du Hạo Đông, chân đá Giản Minh Tước, dùng thêm hai đầu ngón tay bóp chết Watanabe Yozan cũng chẳng khó khăn gì, còn cần Nghiêm Tiểu Đao hắn vắt óc tính kế chiến thắng ván cược nọ hay sao?
Ngay cả lần đầu mạo hiểm gặp gỡ trên mặt biển tốt đẹp như vậy cũng chỉ là ảo tưởng.
Lăng Hà là người vô cùng thông minh, làm sao có thể bị kẻ thù bắt được? Lão già Watanabe Yozan vừa đểu cáng, vừa tham lam ngu xuẩn, lão có bản lĩnh gì mà đòi bắt được Lăng Hà? IQ của Watanabe Yozan còn chẳng đáng xách dép cho Lăng công tử!
Lăng Hà, cậu lên tàu là để tạo ra một cơ hội gặp gỡ tất cả chúng tôi, phải không?
…
Tất cả những gì đã xảy ra, chỉ là một kế hoạch tâm lý chiến cực kỳ hoàn mỹ.
Thận trọng, cơ mưu dày đặc, đánh thẳng vào tâm lý Nghiêm Tiểu Đao.
Mà thứ tình cảm không thể nào dứt bỏ của hắn đối với Lăng Hà, chẳng biết có mấy phần xuất phát từ sự yếu ớt bất lực ngẫu nhiên hé lộ dưới lớp vỏ ngoài phóng khoáng mạnh mẽ của người kia, kích thích ham muốn bảo vệ mãnh liệt và tình thương trong hắn, hay cho một chiêu nước chảy đá mòn, lặng im len lỏi, bên nhau sớm chiều, đầu gối tay ấp khiến hắn rung động tấm chân tình, khiến hắn nóng ruột nóng gan, muốn ngừng mà ngừng chẳng được…
Tóm lại, cậu có đứng dậy hay không?
Nghiêm Tiểu Đao bất thình lình nhấc hai chân Lăng Hà lên, dùng thân thể nặng nề ép người nọ thành tư thế gập cong.
Mặt bàn tức khắc gió nổi mây vần, thân thể cả hai rơi vào tư thế đối chọi xen lẫn dây dưa, lồng ngực màu mật ong quyến rũ mê người thấp thoáng dưới lớp áo bị xé rách, hơi thở hổn hển tràn ngập khí thế của giống