Tình cảm nặng sâu, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, nhưng lúc này lại chẳng cách nào biểu đạt dù chỉ một chút dịu dàng.
Nghiêm Tiểu Đao cố giữ bình tĩnh, “Vừa nghe tiếng súng, cậu có bị thương không?”
Lăng Hà khẽ lắc đầu, rồi lập tức bướng bỉnh nhìn sóng biển gào thét đập lên vách đá ngoài cửa sổ, tôi có đần đâu mà để bị thương dễ thế! Chẳng mượn anh quan tâm, Tiểu Đao, anh cũng không nên đến.
“Lăng Hà…” Khi ấy Nghiêm Tiểu Đao muốn nói, cho hai chúng ta một cơ hội nhé, cậu dừng lại đi.
Nhưng lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra, biết rõ người kia sẽ không đồng ý, biết rõ sẽ thêm một lần tan nát trái tim, cùng khiến cho nhau đau đớn và thương tổn.
“Lăng Hà, tôi biết con cá lớn hôm nay cậu định bắt là Thích gia, cuối cùng bắt được tôi, chắc chắn cậu không vui rồi, nhưng tôi cho rằng, trên đời này cậu là người hiểu tôi nhất, cậu hiểu vì sao tôi cứ nhất định phải thay cha nuôi đến gặp cậu.” Nghiêm Tiểu Đao nghẹn ngào, những lời không thể nói ra khiến hắn gần như xuất huyết thất khiếu, chẳng biết tháng năm nào mới gặp lại nhau, chẳng biết còn cơ hội nào để nói nữa không.
Vành mắt Lăng Hà chợt hoe đỏ, sắc đỏ bao quanh đôi con ngươi xanh biếc lại càng thêm nổi bật, “Nghiêm Tiểu Đao, tôi cũng cho rằng trên đời này anh là người hiểu tôi nhất, anh cũng hiểu vì sao tôi không muốn gặp anh ở đây, vĩnh viễn không muốn gặp anh.”
Nghiêm Tiểu Đao hỏi lại, “Cậu không muốn gặp tôi, vì sao còn mặc quần áo của tôi?”
“Cậu nhớ tôi, đúng không?”
“Vì sao rời khỏi nhà tôi không một lời từ biệt? Cậu sợ phải gặp tôi như vậy sao?”
“Cậu không nhớ tôi, sao còn cố giữ cây mạt chược vô dụng đó làm gì hả Lăng Hà?”
Lăng Hà bị dồn vào chân tường, thái dương nổi gân xanh, cắn môi cơ hồ bật máu.
Lăng Hà cảm giác, từ khi quen biết Tiểu Đao, IQ và dung lượng não của y đều teo lại, bản lĩnh khua môi múa mép bách chiến bách thắng trước mặt Nghiêm Tiểu Đao cũng tan nát, nọc độc chẳng thể phun ra, những gì phun được ra chỉ toàn là máu trong ngực mình.
Tất cả lời chất vấn của Nghiêm Tiểu Đao đều chọc thẳng vào nơi hiểm yếu, hắn cố chấp rảo bước tiến lên, định bắt lấy Lăng Hà.
Hai người cách nhau một chiếc hành lang, ánh mắt Lăng Hà khăng khăng ngoan cố, không có ý định dây dưa lằng nhằng hay vấn vương quấn quýt, cũng chẳng muốn tốn thời gian, quay gót nhảy ra khỏi bậu cửa sổ đá!
Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ hoảng sợ, loạng choạng bước lên, da đầu như muốn nổ tung.
Lúc tới nơi, nhoài người nhìn xuống mới phát giác vị trí trước cửa sổ đá này đã buộc sẵn dây thừng, sợi dây lắc lư chao đảo trong màn đêm bão tố.
Lăng Hà đeo găng tay bảo hộ, thân thể mảnh mai nhanh nhẹn trượt xuống theo sơi dây, sử dụng kỹ thuật leo núi trượt vách cực kỳ lão luyện và chuyên nghiệp.
Người này giẫm vài bước lên các phần nhô ra trên vách đá hoa cương, động tác nhanh như thỏ, chẳng mấy chốc đã tiếp đất.
Cùng lúc đó, trong phòng và ngoài bờ tường xuất hiện rất nhiều bóng người, dùng nhiều cách thức tụ họp dưới đất qua các lối đi.
Lăng Hà lông mi ướt át, mái tóc sũng nước, sâu thẳm ngoái lại nhìn Tiểu Đao, trịnh trọng lắc đầu với hắn, chính là ra hiệu “Xin anh đừng bám theo tôi nữa.”
Quả thật Lăng Hà mặc quần áo của Nghiêm Tiểu Đao.
Vẫn còn vài điều Nghiêm Tiểu Đao không biết, tỷ như mỗi đêm Lăng Hà mặc bộ áo ngủ cũ kỹ của hắn.
Một người thiếu thốn tình cảm, bạc bẽo với chính bản thân mình như ngài Lăng, tất nhiên cũng chẳng ngại cả đời đắm chìm trong nhung nhớ một người mãi mãi không bao giờ có được, cô độc qua ngày, dù sao y cũng quen rồi.
Mây đen vần vũ như núi non trùng điệp phía chân trời, xa xa còn nghe từng trận sấm nổ giữa thinh không tĩnh lặng, đêm nay là một đêm bất thường.
Giữa tiếng sấm ngập tràn như lời cảnh báo, Nghiêm Tiểu Đao ngộ ra một nguy cơ còn đáng sợ hơn trước mắt.
Hắn không ngập ngừng nữa, nắm lấy dây thừng, trượt xuống bằng cách tương tự, đáng tiếc là không có găng bảo hộ, hai bàn tay suýt bị mài rớt một tầng vết chai…
Nhóm người vừa trình diễn rất nhiều trò hay lúc nãy hình như đã nhận được ám hiệu giải tán, bây giờ cũng rút hết khỏi biệt thự Quan Triều, hai tòa tháp một lần nữa khép lại tấm rèm đen im ắng, tạm thời hạ màn tàn cuộc.
Du Cảnh Liêm chạy trốn như điên.
Kẻ đánh lén trong bóng tối vẫn chưa rõ tung tích.
Tất cả thuộc hạ của Lăng tổng lái xe tiến vào mưa đêm, lại tản ra bốn phía, một lần nữa thiết lập tấm lưới đánh rắn vồ chim.
Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng lên xe, đuổi theo không ngần ngại, hơn nữa còn bám sát chiếc xe có Lăng Hà.
Những người trên đường đều không chú ý nơi góc tối, chính vào lúc đó, thực ra vẫn còn một người khác.
Chiếc xe buýt đỗ trước trạm dừng ngắm cảnh mỏm Triều Đầu, tần tảo nhọc nhằn tiếp đón du khách tới lui mỗi ngày.
Một người đàn ông bước xuống xe, ngoại hình khuất sau áo mưa và tán dù, phán đoán từ bước chân kín đáo vững vàng cùng vóc người tầm trung rắn rỏi, đây hẳn là một người đàn ông trung niên rất biết giữ dáng.
Người này cũng đến nơi hẹn hàng năm, hơn nữa còn không mang theo vệ sĩ hay tùy tùng phô trương thanh thế, cả xe riêng cũng không dùng, một mình đi bộ từ trạm xe tới, leo lên thềm đá, tiến về cổng chính biệt thự Quan Triều.
Người đàn ông rảo bước vào phòng khách, cẩn trọng nhìn quanh thăm dò, tối lửa tắt đèn không thấy bóng kẻ nào, bèn bỏ ra ngoài.
Sự tồn tại của thành viên này gần như là con số không, chuyện tới đây, đã không còn ai chú ý đến nhân vật này, cũng không còn ai xông ra bắt lão.
Người nọ ngẩng đầu nhìn hai tòa tháp sừng sững ngút trời giữa màn mưa, dáng dấp dưới tòa kiến trúc nguy nga trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhưng lại không hề tầm thường.
Đáy lòng phức tạp bề bộn nhiều năm, trong khoảnh khắc ấy cũng sục sôi như sóng cả, người đàn ông thở dài một tiếng, không gặp ai, tức là có thể nhẹ nhõm về nhà.
Người đàn ông che dù, chậm rãi quay lại trạm xe, bóng dáng tiêu điều cứ thế tan biến vào cơn mưa.
…
Nghiêm Tiểu Đao phóng xe như bay.
Cùng xuất thân là vệ sĩ, hắn lái xe lúc cần vững thì rất vững, lúc cần ẩu thì bốn bánh xe cũng có thể lao vút trên quốc lộ như cất cánh bay.
Rời khỏi biệt thự Quan Triều, GPS trong đầu tự động bật lên, một lần nữa quay lại làm việc.
Nghiêm Tiểu Đao là tay anh chị từng trải, cực kỳ quen thuộc với giao thông và địa hình khu vực này, chưa kể hắn tự tin rằng khả năng lái xe truy đuổi của hắn hơn hẳn Lăng Hà.
Hắn thấy kẹt xe thì lập tức rẽ vào đường phụ, thấy đèn đỏ thì phóng lên đường cái theo hình răng cưa, truy đuổi một mạch, bám chặt mục tiêu phía trước.
Hắn thuận lợi đuổi kịp xe của Lăng Hà trước lối vào hầm, hai người gần như sánh vai phóng qua cửa hầm, chiếm lĩnh cả hai làn xe chạy!
Hạt mưa xối xả tạm buông tha mui xe, giọt nước uốn lượn ngoằn ngoèo trên kính chắn gió, đèn tường rực rỡ hai bên chiếu sáng lối đi phía trước.
Hiệu ứng âm thanh đặc thù trong hầm khiến xe cộ lui tới đồng loạt phát ra những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, nhưng đối với hai người, bốn phía lại như tĩnh lặng, chỉ nghe thấy nhịp tim hỗn loạn như nổi trống của nhau từ phía xa xa.
Hai người đồng thời quay sang nhìn nhau, ánh mắt khổ sở quấn quýt, đều không nỡ, nhưng đều không thể nén giận, đều muốn ngăn cản nhau, lại đều như muốn lay tỉnh nhau, anh / cậu có thể buông tay không?!
Nghiêm Tiểu Đao lái xe áp sát, vài lần định ép Lăng Hà dừng lại, nhưng ngần ngại giữ chừng mực, không muốn làm người kia bị thương.
Lăng Hà không biến sắc đạp ga tăng tốc.
Xe của hai người đã suýt soát dán vào nhau, kề sát cùng phóng về phía trước, thân xe bằng thép và lốp xe ma sát thành chuỗi tia lửa kinh người.
Lăng Hà cảnh cáo húc gãy kính chiếu hậu bên trái của Nghiêm Tiểu Đao, mấp máy miệng quát hắn: Quay lại đi!!
Người như Lăng Hà, chắc chắn sẽ không vì bị áp bức hay uy hiếp mà thay đổi kế hoạch ban đầu, luôn luôn gặp mạnh càng mạnh, tuyệt không thỏa hiệp, chống đối ý đồ của người áp bức y, dẫu cho cách làm ấy cũng sẽ khiến y đau đớn và tổn thương sâu nặng.
Giả sử Nghiêm Tiểu Đao có thể tìm được thời cơ thích hợp hơn để gặp Lăng Hà, dùng cách nào đó dịu dàng hơn để thổ lộ tình cảm với y, thì tình thế hôm nay sẽ không chuyển biến đột ngột như vậy, nhưng Nghiêm Tiểu Đao lại không tìm được cơ hội nào khác.
Đường hầm rất dài, nhưng chung quy vẫn phải kết thúc, hai người loạng choạng ganh đua, cùng sánh vai tiến vào màn đêm, phía sau là tiếng còi xe inh ỏi.
Hạt mưa vĩ đại một lần nữa đập vào thủy tinh, biến thành tấm màn nước bao trùm kính chắn gió, nhuộm đẫm nỗi lo toan và hỗn độn trong lòng người, cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo, ánh đèn thấp thoáng rung rinh…
Phía trước là một cây cầu ngắm biển cực kỳ lớn.
Cây cầu bắc ngang con đường sông hướng ra biển, tải trọng đủ sức nâng đỡ đoàn xe ngày ngày tới lui qua lại.
Cây cầu đã có hơn hai mươi năm lịch sử, đang được ủy ban thành phố gây quỹ gia cố trùng tu, có vài chỗ bị chặn bởi dải phân cách màu trái quýt và bệ tam giác, vì vậy không gian để xe di chuyển càng thêm chật hẹp.
Lúc phóng lên cầu, Lăng Hà nhìn thẳng phía trước, đôi mắt hoe đỏ, màu đỏ bao trùm sắc xanh ngọc bích vốn có, đôi mắt mảnh dài hừng hực cháy bởi cảm xúc mãnh liệt.
Ngọn lửa nơi khóe mắt bừng bừng bốc lên cao, hòa tan trong màu đỏ rực nơi thái dương.
Phía trước là vị trí trung tâm, là đoạn đường hẹp nhất trên cầu.
Trùng hợp làm sao, xa xa có một chiếc xe chở hàng to lớn lấn đường, dừng ngay tại làn đỗ xe khẩn cấp, chắc là trượt bánh