Lạnh cóng, mệt mỏi và cảm giác đau đầu muốn nứt cùng tập kết nửa thân trên, Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên taxi suy nghĩ, giơ tay ra hiệu cho tài xế quẹo về hướng thành phố, “Về thành phố, đại lộ Lâm Âm.”
Kiên trì đón khách trong mưa đêm, kiếm tiền đúng là khổ cực.
Tài xế liếc liếc Nghiêm Tiểu Đao, mấy lần suýt mở miệng bảo: Anh khách quý ạ, người anh bùn đất ướt nhẹp thế kia mà ngồi lên xe tôi, tôi chở khách thế nào được nữa!
Nếu đây là một hành khách yếu ớt hiền hòa, tài xế đã thẳng tay ném hắn xuống đường.
Nhưng trông thấy sườn mặt u ám cay nghiệt như mũi đao của vị khách này, xương mày rớm máu, cộng thêm hai nắm đấm sắt siết chặt, thậm chí khắp người còn tỏa ra khí thế khiến người ta khiếp vía, tài xế taxi bèn nuốt lại những lời muốn nói, không dám lên tiếng.
Nghiêm Tiểu Đao để ý thấy tài xế không ngừng liếc hắn, xót xa nhìn ghế ngồi ướt sũng dưới mông và sàn xe nhớp nháp dưới chân hắn.
Hắn chẳng muốn dông dài, móc túi rút ví ra.
Cũng may ví tiền không chìm xuống sông cùng điện thoại, hắn rút hai tờ một trăm tệ đặt trước vách thủy tinh, lúc này tài xế hết dám liếc hắn, đăm đăm nhìn thẳng lái xe.
Nghiêm Tiểu Đao sợ Lăng Hà lấy trứng chọi đá, dẫn người tập kích căn biệt thự cổ của Thích gia trong thành phố, vì vậy muốn quay lại tập hợp cùng cha nuôi, chỉ cần hắn ở đó, ít nhất có thể chắn giữa hai người.
Cũng chính lúc đó, cực kỳ trùng hợp, qua cửa kính xe, hắn liếc thấy một người loạng choạng bước trong màn mưa như sắp ngã nhào xuống đất.
Cái người vật vã gần như bò lết trong đêm mưa nọ là ai?
Người mà Nghiêm Tiểu Đao vô tình bắt gặp chính là Du Cảnh Liêm vừa từ biệt thự Quan Triều bỏ trốn vào bóng tối.
Giọt mưa chẳng chút nể tình quất vào mặt Du Cảnh Liêm, nước mưa ròng ròng như khe rãnh tranh nhau trút xuống dọc theo ngũ quan, khiến gương mặt và biểu cảm của lão cùng trở nên nhạt nhòa, tựa như thái dương lê lết dưới mặt đất mênh mang, một con kiến hèn mọn bé nhỏ đã mất hết thân phận và thể diện, lúc này chỉ ước sao chẳng còn ai nhớ về lão, chẳng còn ai quen biết lão, để lão chạy trốn tới góc biển chân trời, càng xa càng tốt.
Du Cảnh Liêm bị thương ở cánh tay, được nước mưa gột rửa, vết thương không đổ máu rõ ràng, giúp lão bôn ba thật lâu trên đường mà chưa ai thấy khả nghi.
Nhưng cơn đau và trạng thái tinh thần hỗn loạn lại khiến lão chạy trốn như một kẻ điên không có mục đích, chỉ theo vỉa hè lao thẳng về phía trước, suýt nữa đụng phải đôi tình nhân trẻ ríu rít dưới tán dù, làm cho cô gái khẽ kêu lên sợ hãi, còn chàng trai đề phòng quát lên khinh bỉ, “Lão kia làm gì thế, giở trò lưu manh hả?!”
Du Cảnh Liêm không dám đến bệnh viện, thậm chí không dám vẫy xe về nhà, mỗi chiếc xe ồn ã lướt qua, trong mắt lão lại biến thành một người quăng lưới bắt lão, không phải Lăng Hà thì cũng là tổ điều tra của giới chính quyền trung ương.
Lão không có đường trốn, sớm muộn gì cũng biến thành con rùa đen trong giỏ cá của kẻ khác.
“Dừng xe!” Nghiêm Tiểu Đao bảo tài xế dừng lại, mở cửa xe lao vào cơn mưa.
Mặc dù cả bóng dáng và mặt mũi người này đều rất nhạt nhòa, nhưng Nghiêm Tiểu Đao chỉ liếc mắt vẫn nhận ra đó chính là Du Cảnh Liêm.
Vị tai to mặt lớn này làm ăn tại Lâm Loan, lần nào tham dự hội nghị đại biểu, hội nghị hiệp thương chính trị và hoạt động xã giao của các tập đoàn tài chính từ lớn tới nhỏ cũng áo vest giày da sang trọng, được lũ xu nịnh hộ tống lên vị trí lãnh đạo phát biểu, sao có thể không biết?
Lúc này Du đại nhân bộ dạng như con chó chết chủ, còn thua cả đám ăn mày tạm trú trong đường hầm dưới ngã tư.
Các trưởng lão Cái Bang coi trọng lý lịch, chỗ nằm dưới hầm còn phải theo thứ tự trước sau.
Bây giờ Du đại nhân muốn gia nhập tập đoàn đầu đường xó chợ thì một chỗ ngủ khô ráo không ngấm nước mưa cũng chẳng có phần cho lão.
Đám ăn mày đâu có biết vị quan phủ tai to mặt lớn nào, đại nhân có từng phân phát cứu tế cho lũ ngoài biên chế cù bơ cù bất chúng tôi sao? Có cho chúng tôi tiền tiêu vặt hàng tháng sao? Ai thèm để ý đến ông chứ!
Du Cảnh Liêm ngước mắt trông thấy Nghiêm Tiểu Đao, lúc bẽ bàng chỉ muốn vội vàng né tránh người quen, giả vờ không biết.
Nghiêm Tiểu Đao chặn đường lão, “Bí thư Du sao thế? Ông định đi đâu?”
Du Cảnh Liêm cứng còng tại chỗ, vẫn muốn giãy giụa lần cuối, thể hiện chút uy quyền cửa quan, “Nghiêm tổng định bắt tôi về hay sao?”
Nghiêm Tiểu Đao khó hiểu, “Sao tôi phải bắt ông? Bắt ông về đâu?”
Du Cảnh Liêm thê lương cười thảm thiết, “Thằng nhãi họ Lăng chẳng phải vẫn ở bên cậu đó sao!… Nghiêm tổng còn vờ vịt tốt lành trước mặt tôi làm gì? Tôi bại rồi, thất thế rồi, tôi làm chuyện xấu, tôi còn chẳng bằng heo chó! Hai người các cậu định làm gì tôi?!”
Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ tinh mắt, nhận ra vết máu trên người Du Cảnh Liêm, bèn dứt khoát kéo lão lại, “Tôi đưa ông đến bệnh viện trước đã! Hình như là vết đạn bắn, ai bắn thế?”
Du Cảnh Liêm bị chọc đúng chỗ hiểm, “Ngài Lăng giỏi giang của cậu bắn đấy!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Đầu óc Nghiêm Tiểu Đao như bị đạn bắn thủng xương, “Ầm” một tiếng, lập tức nghĩ đến tiếng súng kinh hồn táng đảm trong biệt thự Quan Triều… Hắn rất tin tưởng và chẳng hề nghi ngờ, với sự quyết tâm không từ thủ đoạn, Lăng Hà hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
Điện thoại trong túi Du Cảnh Liêm vang lên mấy hồi, lão căn bản không dám nghe, đã biết những cuộc gọi này là để tóm cổ lão ra khỏi ổ mèo chuồng chó đang ẩn nấp, tổ chức phiên tòa xét xử tội ác cuối cùng.
Nếu chỉ là tội phạm kinh tế tham ô nhận hối lộ thì không đáng chết, nhiều nhất chỉ mười mấy năm tù giam, luồn lách xin giảm án sẽ được tại ngoại, Du đại nhân là người trong nghề, cực kỳ am hiểu mánh khóe này! Nhưng các bản án cũ từ nhiều năm trước, cộng thêm những việc đáng hổ thẹn lão làm để mua quan bán chức mấy năm nay, bản thân Du Cảnh Liêm tự phán xét cũng buộc phải cho mình án tử.
Nghiêm Tiểu Đao chăm chú nhìn vạt áo reo vang inh hỏi của Du Cảnh Liêm, bất chợt thò tay, chẳng nói chẳng rằng giật lấy điện thoại!
“Alo?” Hắn nghe máy không ngần ngại.
Âm thanh của hắn khàn khàn, lẫn trong tiếng mưa rả rích và tiếng xe cộ ầm ầm qua lại.
Người bên kia đầu dây chính là người Nghiêm Tiểu Đao chôn giấu trong lòng không bao giờ quên, chất giọng du dương mà trầm tĩnh, “Ngài Du bị thương nặng thì đừng chạy lung tung, mau trở lại đi! Chắc chắn đêm nay đại công tử nhà ngài cũng không đặt chân lên chuyến tàu ước hẹn, không thể trốn sang Vancouver như tâm nguyện của ngài được đâu.
Anh ta đang uống trà với tôi, đợi ngài tới cứu ở đây này.”
Giọng Lăng Hà nghe có vẻ nhàn nhã thảnh thơi, chắc chắn lúc này không phải đội mưa chịu rét chịu đói, hình như còn đang ở nơi nào đó ngắm cá, thưởng thức trà.
“Con trai ông lọt vào tay cậu ấy rồi.” Nghiêm Tiểu Đao nhắm mắt lại, ném điện thoại cho Du Cảnh Liêm tự nghe.
Phòng tuyến cuối cùng của Du Cảnh Liêm sụp đổ trong cơn mưa, tất cả ngạo mạn thận trọng tuột khỏi bờ vai, gào thét vào điện thoại, “Đông Đông, Đông Đông ở đâu rồi!!”
Lăng Hà dứt khoát đe dọa, “Kho hàng phía Bắc, cầu cảng số năm tại Lâm Loan, chính là nhà kho con trai ông cất giấu hàng buôn lậu đắt tiền! Nội trong một giờ ông không đến, tôi đành phải buôn lậu anh con trai quý báu của ông tới một hòn đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ đâu đó trên Thái Bình Dương, để anh ta tự sinh tự diệt, cha con ông sẽ khó lòng gặp lại, tôi cũng không đang tâm.”
Du Cảnh Liêm gào thét như điên như rồ vào điện thoại, người bên kia đã dập máy mặc kệ lão từ lâu.
Du đại nhân tuyệt vọng nhìn Nghiêm Tiểu Đao, lộn xộn thú nhận sự thật, “Nó đang trả thù tôi, tay tôi dính máu, tôi là kẻ vô lại độc ác xấu xa!”
“Bao nhiêu