Lăng Hà nói, “Đợi chân tôi lành, ngày nào tôi cũng sẽ cõng anh.”
Nghiêm Tiểu Đao vốn không nên hé lộ bất kỳ xúc cảm nào trước mặt người nọ, nghe thấy câu này lại vẫn như bị một luồng khí lạnh mơn trớn toàn thân, khẽ giật lên một cái.
Khi ấy hai người đã từng nồng nàn tình ý, thấu hiểu lòng nhau, giờ đây tất cả đã biến thành vũng máu loãng đỏ nhạt, tràn trề dưới cơn mưa trong đáy lòng hắn, sắc máu luồn lách khắp toàn thân.
Dường như mọi thứ đều do Lăng Hà một tay điều khiển, thủ đoạn khôn lường, đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Nghiêm Tiểu Đao nhìn Lăng Hà, nói, “Mượn điện thoại dùng một chút.”
Chẳng ngờ Lăng Hà lại không hỏi hắn định báo cảnh sát sao, hoặc rất tự tin rằng hắn sẽ không báo cảnh sát, chẳng hề ngần ngại đưa điện thoại cho hắn.
Nghiêm Tiểu Đao sẽ không thông báo để cảnh sát phái người tìm hắn, ân oán cá nhân giữa hắn và Lăng Hà, hắn đáng phải chịu, không liên quan tới bất luận kẻ nào, lúc trước Lăng Hà có báo cảnh sát không? Lăng Hà bị hắn phá hủy mắt cá chân nhưng vẫn đáp lại nụ hôn của hắn… Cái người tên Lăng Hà này mãi mãi chính là như vậy.
Hoặc có thể nói, giữa hai người mãi mãi chính là như vậy, càng tri âm tri kỷ, càng đau đớn giày vò.
Huống hồ hắn đường đường là một thằng đàn ông, tuyệt đối không cam lòng để người khác trông thấy bộ dạng thê thảm hôm nay của mình, có khóc ra máu cũng phải tìm một xó xỉnh không người mà khóc, thương tích đầy mình cũng phải im lặng nghiến răng mà chịu.
Hắn bấm số của Dương Hỉ Phong, “Phong Phong.”
“Lão Đại!” Giọng Dương Hỉ Phong liến thoắng truyền ra, “Lão Đại đang ở đâu thế! Bọn em ở gần cầu cảng, không gọi được cho anh mấy tiếng rồi! Anh không sao chứ?!”
Nghiêm Tiểu Đao hô hấp mỏng manh, ngắt quãng nói, “Anh không sao, khỏe lắm.
Đừng tìm anh, bây giờ, lập tức, tất cả về nhà đi.”
Dương Hỉ Phong không ngốc, lập tức nhận ra âm thanh này ẩn chứa vết thương, “Đại ca sao rồi? Giọng anh không ổn chút nào anh gặp chuyện gì rồi rốt cuộc anh đang ở đâu bọn em đi tìm anh!”
Nghiêm Tiểu Đao ho khan một tiếng, “Cấm đi tìm anh!… Tất cả về nhà đi, trông nhà cẩn thận cho anh, không được thiếu đứa nào, mấy ngày nữa anh về… Chúng mày kẹp đuôi ở nhà chờ anh, cấm ra khỏi cửa.”
Trong một phút đồng hồ gọi điện thoại, vài chiếc xe đã rọi đèn pha uy hiếp, băng qua con đường núi tròng trành, tìm được phiến đá ngầm màu đen nhô lên thành mảnh đất cao.
Dương Hỉ Phong thình lình kêu lên qua điện thoại, “Đại, đại ca, đằng kia là anh sao?!”
Vài người lao xuống khỏi xe, đều là những gương mặt Lăng Hà vô cùng quen thuộc, đôi bên đều đã biết nhau, chính là đám huynh đệ cùng ăn cùng ở trong biệt thự của Nghiêm tổng.
Hai bên trùng hợp chạm trán ngay tại trận, các tiểu đệ nhà họ Nghiêm bàng hoàng kinh ngạc nhìn thảm trạng trước mắt.
Nghiêm Tiểu Đao vắt ngang giữa vòng vây, toàn thân đầy máu.
Song phương cách nhau một đoạn đường núi trập trùng, nhưng đã cùng đỏ mắt kéo chốt súng giằng co, Nghiêm Tiểu Đao chỉ kịp nhìn lướt từ xa, vì quá nóng ruột nên mồ hôi như tắm, nghiến răng nói, “Mấy thằng oắt không nghe lời, chúng mày về hết đi, cút hết đi.”
Dương Hỉ Phong ném điện thoại, phẫn nộ thét lớn, “Đại ca, rốt cuộc anh bị sao! Thằng chó nào hạ độc thủ với anh!”
Nghiêm Tiểu Đao tự có phỏng đoán trong bụng, mấy người này hoàn toàn không phải đối thủ của Lăng Hà.
Hắn không muốn chết, hắn còn phải bảo vệ người của mình tránh thoát đại nạn, không muốn cả đội bị “tuyệt diệt” chỉ trong một đêm.
Hắn căn dặn không cần suy nghĩ, chính xác hơn là ra lệnh, “Tránh đường, ngay lập tức, cho xe ngài Lăng qua.
Chúng mày dám cử động thì đừng coi tao là đại ca nữa.”
…
Nghiêm Tiểu Đao bị mấy người chậm rãi đưa lên một chiếc xe tải, nhét vào thùng xe phía sau.
Thuộc hạ dưới quyền Mao Trí Tú đã âm thầm nhẹ tay, quả thật không muốn làm khó hắn, nhưng lúc di chuyển, cơn đau từ trên xuống dưới vẫn quật Nghiêm Tiểu Đao gần như rên thành tiếng.
Cả người hắn co giật, hổn hển hít từng ngụm không khí, máu và mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
Đầu hắn chầm chậm ngửa ra phía sau, trùng hợp đáp xuống bắp đùi Lăng Hà, gối lên bàn tay Lăng Hà.
Những chiếc xe thong thả băng qua con đường hẹp, nghênh ngang rời đi.
Hai bên đường là các huynh đệ nhà Nghiêm, trơ mắt nhìn lão đại bị mang đi mất.
Nghiêm Tiểu Đao đoán đúng, sau khi xe của họ rời đi, từ các hướng khác nhau dưới chân núi lại có mấy chiếc xe tải màu đen thần bí bám sát phía sau, đoàn xe lặng thinh không tiếng động lướt trong màn đêm.
Ban nãy đám Dương Hỉ Phong vừa lọt thỏm giữa vòng vây hỏa lực của họ, Lăng Hà luôn cơ mưu trù tính, hành động kín kẽ, bố trí đêm nay gần như không sơ suất.
Dương Hỉ Phong không nhịn nổi, quẹt nước mắt khóc nấc lên.
Lúc xe của Lăng Hà lướt qua, hai mắt Khoan Tử đỏ ngầu, thình lình gầm lên phẫn nộ.
“Tại sao!!”
“Đại ca của tao tốt với mày như thế mà mày hại anh ấy, mày lại hại anh ấy!!”
“Mày là thằng rắn rết vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói!!…”
Cách cửa kính xe, Lăng Hà vẫn nghe thấy, nhưng không tỏ vẻ gì, rũ mắt vững vàng bưng lấy đầu Nghiêm Tiểu Đao, ít nhất trong sự kiện lần này, y đã đạt được một nguyện vọng – bây giờ Tiểu Đao là của y.
Một người đàn ông như Nghiêm Tiểu Đao, giả như lúc này không bị trọng thương, thật sự cùng đường, sao có thể tình nguyện phục tùng đi theo y? Chắc chắn sẽ không.
Dù sao cũng chẳng phải lần đầu y bị người khác chỉ thẳng vào mặt mắng là “rắn rết”, Watanabe Yozan cũng từng chửi bới như vậy.
Người ngoài muốn chửi thế nào cũng được, từ lâu lắm rồi y đã mắt điếc tai ngơ, quả quyết ngoan cố làm theo ý mình, tỉnh bơ mặc kệ tất cả.
…
Thùng xe chỉ khẽ tròng trành cũng khiến Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, tiếng rên ngắt quãng rất khẽ vuột ra từ khóe miệng.
Từng chặp co giật rất nhẹ theo mồ hôi trượt xuống từ mạch máu nơi cổ, cuối cùng tụ hội trong tay Lăng Hà.
Lăng Hà nhẹ nhàng vuốt ve vành tai hắn, bàn tay còn lại giúp hắn đỡ lấy ngực và bụng, dường như để tránh cho hắn tiếp tục gãy xương.
Bàn tay trái của Lăng Hà chuyển lên ngực hắn, lòng bàn tay sưng tấy đỏ rực lại cực kỳ hòa hợp cùng hỗn hợp bùn đất, máu và nước mưa trên người hắn, mu bàn tay y đã trầy da chảy máu.
Mao Trí Tú đưa sang một lọ thuốc nước và thuốc bột giảm đau, “Lăng tổng, bôi thuốc không?”
Lăng Hà không lên tiếng, lạnh lùng từ chối bôi thuốc.
Mao cô nương đảo mắt nhìn trời, không có ý định khuyên giải lần thứ hai, mấp máy miệng nói với đồng đội bên cạnh: Cam chịu đấy, không bôi thuốc đâu, anh xem tí có đau chết không!
Chút ý thức cuối cùng đọng lại trong Nghiêm Tiểu Đao là tại khoảnh khắc hắn ngã ngửa vì xương sườn bị tập kích, phần gáy suýt soát đập xuống đất, quả thật có một bàn tay vươn ra đỡ lấy đầu hắn, thay thế phần gáy hắn, đập xuống tà vẹt lởm chởm đinh sắt trên cầu cảng…
Đau đớn không ngừng bủa vây, vượt quá ranh giới cảm quan của hắn có thể thừa nhận, lại bởi hao phí quá nhiều thể lực để cưỡng ép đè nén, hắn đã quá mệt mỏi, ý thức dần trở nên mơ hồ, hòa cùng ảo giác tầng tầng lớp lớp, bắt đầu quấy phá trước mắt hắn.
Bốn bức tường trắng lạnh lẽo tới lóa mắt, ngài Mạch đứng trước ngăn tủ trong căn phòng chứa xác, làn da xanh mét tỏa ra khí trắng.
Đôi mắt trong veo của Mạch Doãn Lương đã mất hết sinh khí, “Ngài Nghiêm… Tôi chết thảm lắm, oan ức trong lòng, tôi vốn chẳng hề muốn dùng phương thức ác độc như vậy để giết chết chính mình, phơi bày bộ mặt xấu xa, nhục nhã nhất của mình trước mắt mọi người… Tôi biết Lăng Hà, cậu ta lừa dối ngài, hơn mười năm trước tôi đã gặp cậu ta!…”
Thân hình không còn sức sống của Mạch Doãn Lương tan biến giữa làn sương trắng lạnh lẽo, cha nuôi Thích Bảo Sơn của hắn đột ngột hiện ra, khuôn mặt trắng trẻo bình thản tĩnh tại bao năm cũng đỏ quạch, “Tiểu Đao, ta hiểu rồi, ta biết hết rồi! Đêm nay con cố ý, con khẩu thị tâm phi, con đến chỗ hẹn hoàn toàn chẳng phải vì ta, con đến vì nó, con đến vì Lăng Hà! Con vẫn luôn trăm phương nghìn kế tìm cách bảo vệ nó, con gạt ta làm rất nhiều chuyện, con mê muội nam sắc, không niệm tình cũ, vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo, rào cây sung, tại sao hôm nay con đi theo Lăng Hà, con đã muốn phản bội ta, muốn rời khỏi ta từ lâu lắm rồi!…”
Vầng trán Nghiêm Tiểu Đao dần dần nóng hổi, vì nội tâm giày vò mà cực kỳ khó chịu, cảm giác có người ôm lấy bờ vai của hắn, nhưng cũng chỉ có thể cho hắn chút an ủi, chứ không cách nào triệt để kéo hắn rời khỏi hoang mang.
Lúc này, Thích gia bị người khác thô bạo đẩy ra khỏi ý thức của hắn, người này mắt phượng da trắng, mái tóc đen tung bay trong bão táp.
Khuôn mặt ngạo nghễ nổi bật giữa màn mưa đập vào mắt hắn, đẹp tới chấn động lòng người, nhưng cũng làm tan nát cõi lòng người khác.
Đây là Lăng Hà, Lăng Hà nói với hắn, “Tiểu Đao, anh lại mềm lòng, bản chất anh đã mềm lòng còn cố chấp, anh trêu chọc tôi, cuối cùng lại khước từ tôi.
Tiểu Đao, lòng trung thành của anh với cha nuôi anh thật sự phải gọi là u mê bất chấp, ngoan cố không chừa, chết không giác ngộ! Những kẻ hại tôi tan cửa nát nhà, hủy hoại cuộc đời tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua!”
“Tiểu Đao, tại sao anh không chịu theo tôi?
“Tại sao anh không thể vì tôi?”
…
Nghiêm Tiểu Đao tính cách nhất quán, vững vàng kín kẽ, lập trường kiên quyết, không bao giờ lưỡng lự chần chờ, những lúc tỉnh táo, hắn chưa từng đau đớn và bối rối sâu sắc đến vậy.
Chỉ ở khoảnh khắc hôn mê, những tà ma ngoại đạo đè nén tận nơi sâu nhất trong tiềm thức cuối cùng mới lục đục ngoi lên, phơi bày bộ mặt dữ tợn, gào thét xâm nhập ý thức của hắn, ngẫu nhiên mới khiến hắn lộ ra chút yếu ớt chân thật nhất của một người đàn ông.
Hắn kiên cường đã quá lâu, lâu tới mức rất nhiều người không nghĩ trái tim hắn cũng là trái tim, không nghĩ da thịt hắn cũng là da thịt, cho rằng Nghiêm Tiểu Đao hắn bách độc bất xâm, vững chắc kiên cố, có thể khiêng núi lấp biển, lại quên mất rằng hắn cũng sẽ bị thương, hắn cũng biết đau đớn, hắn cũng có những lúc thoái chí nản lòng.
Từ cái đêm Nghiêm Tiểu Đao bị Lăng Hà đưa đi, cùng với một ngày sau đó, ký ức của hắn hoàn toàn trống rỗng.
Cơ thể suy yếu vì bị thương nặng và mất máu, nằm trên xe tròng trành lưu lạc, hơn nữa tiềm thức còn chống đối kháng cự, kết hợp cùng tác dụng của thuốc tê, hắn cơ hồ mê man đúng một ngày một đêm, tình cờ vượt qua mười tiếng đồng hồ đau đớn nhất sau phẫu thuật vết thương.
Lần này tỉnh lại, hắn đang nằm trên một chiếc giường mềm mại và chật chội, khẽ nghiêng đầu là có thể trông thấy chạc cây xanh tươi mơn mởn thỉnh thoảng quẹt vào cửa kính rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn, bọn họ đang ở trên tàu tốc hành.
Khung cảnh trang nhã sang trọng cho biết đây chắc chắn là khoang hạng nhất.
Hắn được đắp một tấm chăn tơ tằm dày và ấm áp, gối trên gối lông ngỗng, những thứ này không giống vật dụng được cung cấp sẵn trên bất cứ toa tàu nào.
Không nghe thấy tiếng huyên náo bán buôn và người qua người lại khiêng túi lớn túi nhỏ chen chúc trên hành lang, xem ra ngài Lăng đã bao trọn toa tàu này.
Có người đang dựa vào nửa thân dưới của hắn, chống đỡ thân thể hắn, là Mao cô nương.
Ngoái lại thấy hắn đã mở mắt, Mao Trí Tú nhảy cẫng lên như bị chọc vào mông, vẻ mặt rõ rành rành “Cơ thể đàn ông luôn có độc tôi không thèm đụng vào!”
Mao Trí Tú khẽ ho một tiếng, nhuận họng để tiếng nói phát ra có vẻ dịu dàng thanh thúy, “Sếp Lăng vừa ra ngoài, vốn ảnh ngồi chỗ này, tôi không ngồi cạnh anh nên đừng có hiểu lầm nha! Ảnh bảo tôi đỡ chân anh, giường chật sợ anh rớt xuống.”
Nghiêm Tiểu Đao không lên tiếng, dùng ánh mắt thấp thoáng biểu thị cảm ơn.
Mao Trí Tú là một cô nàng đẹp trai tuấn tú, làm da sứ trắng, thanh thoát như cành liễu đậm chất phương Đông, dung mạo đẹp nhưng không tục, cực kỳ ưa nhìn.
Cô búi tóc thật cao trên đỉnh đầu, sạch sẽ gọn gàng, mặc áo hoodie và quần hip hop cạp trễ, cổ tay và sau gáy có hình xăm, dáng dấp khá giống một chàng trai.
Nghiêm Tiểu Đao nhớ lại màn đuổi bắt ở Quảng Trường Đỏ lần trước, bình luận, “Khinh công không tệ, chạy nhanh lắm.”
Mao Trí Tú rất kinh ngạc vì Nghiêm Tiểu Đao lại sẵn sàng nói chuyện với cô, khóe miệng nhếch lên, “Đa tạ anh Nghiêm!”
Dù Nghiêm Tiểu Đao đang bị thương nặng, hơn nữa còn bị thương trong tay những người này, nhưng bẩm sinh tính tình hắn không lãnh đạm khinh khỉnh hoặc lòng dạ hẹp hòi, hắn không nói kháy, những chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi, tình cảm trong lòng cũng đã cạn, hiện giờ hắn chỉ suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào? Giải quyết như thế nào, làm sao để thoát thân?
Mao Trí Tú trầm ngâm một lát, không nhịn nổi, đột ngột nhích lại gần thấp giọng nói, “Lần trước anh Nghiêm hiểu lầm ảnh rồi, người leo lên leo xuống vách núi sau nhà anh là tôi, không phải Lăng tổng… Anh lại cãi nhau với ảnh vì chuyện đó.”
Nghiêm Tiểu Đao nhướn mày, hiển nhiên, Lăng Hà vờ vĩnh ở nhà hắn lâu như vậy, chung quy vẫn phải có một tay chân đáng tin cậy để truyền tin, vì thế ngài Lăng chỉ cần ngày ngày ngồi đánh dương cầm trong nhà Nghiêm tổng, vừa múa phím vừa trù tính toàn cục.
Nhưng hắn và Lăng Hà trở mặt tàn nhẫn với nhau đâu chỉ vì một nhân tố không đáng kể như vậy…
Hắn hỏi, “Ngày nào cô cũng leo lên sao?”
Mao Trí Tú khẽ lắc bả vai, đuôi mèo vểnh lên, kiêu ngạo đáp, “Sớm tối ngày hai chuyến, hễ Lăng tổng ra sân phơi ngồi là tôi leo lên nói chuyện với ảnh, coi như rèn luyện thân thể.
Ảnh leo tường không giỏi bằng tôi, ảnh bẽ mặt lắm!”
“Hừm.” Nghiêm Tiểu Đao cười khẩy, “Cô nương giỏi thật.”
“Ai nói tôi bẽ mặt?!” Âm thanh trầm ấm du dương, lại mang khí thế sát phạt rành rành phá vỡ bầu không khí trong toa tàu.
Dáng người dong dỏng của Lăng Hà vừa xuất hiện đã bịt kín không gian thị giác, còn tiện thể hút đi gần hết không khí trên tàu, khung cảnh xung quanh lập tức trở nên oi bức và chật chội.
Bầu không khí tào lao tán gẫu câu được câu mất của Mao cô nương và Nghiêm Tiểu Đao tức khắc tan thành mây khói, cả hai cùng ngậm miệng.
Ánh mắt Lăng Hà nhanh chóng lướt qua khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao, thật ra đây là lần đầu tiên Nghiêm Tiểu Đao đối diện với người nào đó từ sau khi tỉnh lại.
Khóe miệng cứng đờ của hai người đều không chủ động mềm ra để ân cần chào hỏi nhau, cả hai cùng không lên tiếng, không gian lập tức lặng thinh.
Mao Trí Tú bĩu môi, rất thức thời “nhảy” ra chỗ khác, động tác còn hoạt bát hơn cả lần trước vượt nóc băng tường, nhảy thẳng sang chiếc giường bên kia lối đi, sợ bị ông sếp hỉ nộ vô thường phun nọc đầy mặt.
Đám người lấp ló thò đầu nhìn kẻ trọng thương cũng lập tức đảo mắt lảng tránh, nhưng dám cá lỗ tai cả đám vẫn đang dỏng lên.
Lăng Hà bản chất kiêu ngạo, mãi mãi ngẩng cao đầu, sượng sùng cũng không lúng túng.
Từ điển nhân sinh của ngài Lăng thiếu hụt rất nhiều từ ngữ