Đúng lúc đó, khung cảnh ngoài cửa sổ bãi biển hoá nương dâu, khoang tàu bên cạnh vọng ra tiếng mang vác hành lý ồn ào.
Lăng Hà tạm thời thu lại gai góc toàn thân, dịu dàng nói, “Đến ga rồi.
Lần trước tới nhà Nghiêm tổng quấy rầy cũng lâu, vừa hay bây giờ có qua có lại, mời anh ghé thăm tệ xá vài ngày.”
Nghe thấy câu này, bốn phía xung quanh lục đục phát ra những tiếng thở phào thu binh tháo giáp.
Cuối cùng hai ông lớn không xắn tay áo bóp cổ nhau, cả đám thuộc hạ vểnh tai nghe lén, lăm lăm thùng nước đá trong tay chuẩn bị dập lửa cũng lật đật thu hồi.
Lúc Nghiêm Tiểu Đao được nâng xuống tàu mới thấy, hóa ra bọn họ đi tới Loan thành cách đó ba tỉnh đường xe.
Hắn thường đi công tác khắp nơi, thâm niên cũng gọi là phong phú, thành phố lớn nào cũng từng đặt chân đến, vốn đã khá quen thuộc với miền biển Loan thành đẹp như tranh vẽ, chỉ không ngờ Lăng Hà lại có một trụ sở không ai biết tới tại Loan thành.
Loan thành xuân sắc quanh năm, không khí ướt át nhuận phổi từ bờ cát trắng ven biển thổi vào đất liền.
Gió biển lướt qua giáo đường ngói đỏ tường trắng và khu dân cư trong thành cũ, thổi lên gợn sóng hình mái ngói trên những chóp nhà mái đỏ lung linh vô cùng đặc biệt.
Điểm xuyết giữa các chóp nhà là sắc xanh biêng biếc của cây cối um tùm, xe cộ rồng rắn uốn lượn trên những con đường nhỏ quanh co, từ lưng chừng núi ngắm xuống là một bức tranh phong cảnh phồn hoa rực rỡ.
Mà trụ sở của ngài Lăng lại chính là một tòa nhà cũ nằm trong khu nghỉ dưỡng tại Loan thành, điều này khiến Nghiêm Tiểu Đao hiểu sâu biết rộng cũng có phần kinh ngạc.
Tòa nhà cũ này không phải loại biệt thự xây cất vội vàng dễ thấy trên thị trường, mà là một căn biệt thự mang phong cách phương Tây xa hoa được xây dựng trong những năm thành phố này trở thành thuộc địa tô giới từ thời dân quốc.
Phong cách và giá trị của căn biệt thự này so với căn của Thích gia cũng chẳng kém chút nào.
Qua lớp kính xe, Nghiêm Tiểu Đao chưa thể hình dung chính xác bề ngoài của tòa biệt thự, Lăng Hà mở cửa xe, thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Lăng Hà định khom lưng bế hắn lên, nhưng vừa cúi xuống đã phát hiện điều bất thường, bèn quỳ một gối nhẹ nhàng đỡ lấy mắt cá chân Nghiêm Tiểu Đao.
Băng vải thấm máu, Nghiêm Tiểu Đao dửng dưng nói, “Đường xóc, chảy ít máu, không sao, khỏi nhìn.”
Lăng Hà cũng không nhiều lời vô nghĩa, hai cánh tay khỏe khoắn luồn xuống dưới nách và sau gối Nghiêm Tiểu Đao, bế ngang hắn lên chẳng cần gắng sức!
Nhưng bế thì bế, một chân Lăng Hà bất chợt mềm oặt, ngả về phía trước, cũng may có Mao cô nương lanh tay lẹ mắt đến hỗ trợ khênh hai cái đùi ngài Nghiêm, lặng lẽ san sẻ sức nặng, Lăng Hà mới không đến nỗi ê hết cả mặt.
Cổ chân Lăng Hà vẫn còn đau, sức nặng của hai người dồn lên chân y, thật sự trầy trật.
Mà Nghiêm Tiểu Đao cũng không có thói quen này, lông máy nhíu chặt, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi cự tuyệt, “Đừng bế tôi, kiếm cái xe lăn đi.”
Lăng Hà không biến sắc hừ một tiếng, “Sao mà không được bế?”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Không dám nhọc công cậu, tôi không quen bị người khác bế.”
Lăng Hà giọng điệu bất thiện, lấp lửng chút khoái trá vì trả được thù, “Tôi cũng không quen bị người khác bế nhưng vẫn bị bế tới bế lui hai tháng đấy thôi, bế quen tay quá còn gì?”
Một tay Nghiêm Tiểu Đao chống đỡ lồng ngực Lăng Hà, Lăng Hà chỉ khẽ cúi đầu, rèm tóc lơ đãng buông xuống, vuốt ve khuôn mặt hắn… Không liên quan đến cuộc chiến tranh lạnh của hai người lúc này, Nghiêm Tiểu Đao chỉ thuần túy không quen với tư thế “phục tùng” người khác, tâm lý không thể tiếp nhận.
Nhưng hắn vừa cử động đã buốt nhói cả ngực và chân, thật sự không thể nhúc nhích.
Lăng Hà thì bất chấp hắn có đau hay không, việc đáng làm cứ làm, bế hắn vào biệt thự.
Tiểu Đao, lúc trước anh bế tôi thế này, tôi cũng ấm ức lắm, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải ẩn nấp nương náu bên cạnh anh.
Cuối cùng hôm nay cũng đến lượt quý ngài oan ức, ngài cứ thoải mái học cách hưởng thụ người khác “săn sóc” đi!
Ngài Lăng làm chủ nhà, vừa thu xếp ổn thỏa xong xuôi cho khách quý đã vội vàng chạy mất, chẳng biết chạy vào góc nào lặng lẽ làm chuyện gì, bỏ lại một mình Tiểu Đao lẻ loi.
Nghiêm Tiểu Đao lại cảm thấy ung dung tự tại, miễn Lăng Hà đừng phun nọc bên tai hắn, nói những điều lệch lạc tam quan, thì tâm trạng hắn cũng thoải mái độ lượng, gặp sao yên vậy.
Dinh thự của Lăng đại thiếu gia mang phong cách hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của hắn trước kia, mà so với nhà hắn lại càng thêm khác biệt.
Tòa biệt thự cổ xây theo lối dân quốc này tất nhiên đã được trang hoàng lại, tường trong vách ngoài đều mới, nhưng nét giản dị và mộc mạc khiến Nghiêm Tiểu Đao không khỏi giật mình.
Thực ra “mộc mạc” chưa đủ để hình dung, chính xác phải là nhợt nhạt và đơn điệu! Đúng vậy, sắc thái căn nhà của Lăng Hà chính là “nhợt nhạt”, từ màu sơn tường, màu lan can cầu thang sắt cho tới vật dụng và các đồ vật nhỏ, cả căn biệt thự trắng xóa lóa mắt, sáng rực và sạch bóng tới mức khiến người ta hơi khó chịu, như thể chỉ một bước lơ đãng cũng để lại dấu chân bẩn thỉu, phá hoại sắc trắng tinh tươm cố tình đắp nặn này.
Mao cô nương tinh ý, nhẹ nhàng nói sau lưng hắn, “Cứ giẫm đi, giẫm bẩn ắt có người dọn.”
Nghiêm Tiểu Đao giễu cợt một câu, “Có vẻ gia chủ thích sạch sẽ quá, tôi sợ làm bẩn, cậu ta lại chặt chân tôi.”
Mao Trí Tú khẽ nhướn hàng lông mày lá liễu, cố tình hít khí lạnh, “Trời đất, thế thì tôi có nhiều chân như bạch tuộc cũng chẳng đủ cho ảnh chặt, anh cứ kệ đi!”
Căn biệt thự về cơ bản không có vật dụng hoặc đồ trang trí nào, nhưng cũng không phải nhà tranh vách đất nghèo túng bần hàn như căn nhà của mẹ Nghiêm ở nông thôn hai mươi năm về trước.
Trên thực tế, chỉ riêng tòa dinh thự cổ kính này đã vô cùng đắt đỏ, các tòa biệt thự kiểu Châu Âu xa gần quanh đây nếu không bị cơ quan hành chính chiếm dụng thì cũng bị những ông trùm mua lại, trùng tu thành sản nghiệp tư nhân, hoặc bị biến thành thắng cảnh tham quan du lịch, chẳng có căn nào phòng ốc sơ sài.
Nhà riêng của ngài Lăng rõ ràng là mua đứt, nhưng lại cố tình để trống, chiếc đèn treo vĩ đại thông từ trần tầng hai xuống cũng chỉ là kiểu chụp đèn màu trắng giản dị, sàn nhà lát gỗ Hoa nhạt màu, đèn đuốc không đính thạch anh cầu kỳ lung linh tráng lệ, tay vịn cầu thang không uốn lượn khắc hoa, trên tường không có tranh ảnh giá trị, trên bàn cũng không có bất kỳ vật trang trí mới lạ nào đáng để ngắm nghía.
Cả tòa biệt thự không có hơi người tới tới lui lui, không có âm nhạc, không có tiếng mạt chược giòn giã trên bàn, thực sự là chẳng có gì cả, hiển hiện đầy đủ sự lãnh đạm và lạnh lùng từ trong máu thịt của chủ nhân!
Bản thân Nghiêm Tiểu Đao không hề tiêu hoang lãng phí, nhưng cũng thường xuyên chứng kiến các thể loại xa hoa dâm dật choáng ngợp vàng son trong giới, Lăng Hà lại là một ngoại lệ.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ giọng bình luận, “Có phải bình thường Lăng tổng nhà các cô cũng chẳng có hứng thú hay sở thích cá nhân gì đúng không? Ngày ngày yên vị trong phòng thưởng thức bốn bức tường trắng hả?”
Mao Trí Tú gật đầu, “Đúng thế đó, thiếu gia nhà bọn tôi thì có sở thích gì được? Ngày nào ảnh cũng phải trù tính kế hoạch lâu dài, dẫn quân Bắc phạt thẳng tiến Trung Nguyên pháo hiệu tứ phương, làm gì còn gì khác! Tất nhiên bọn tôi phải thúc ngựa theo hầu ảnh rồi!”
Nói cách khác, trên đời này cũng chẳng có mấy ai kinh tài tuyệt diễm, dung lượng bộ não của mọi người đều tương đương nhau, chỉ khi ngó lơ bỏ mặc những chuyện tầm thường khác thì mới có thể chuyên tâm vào đại cuộc, đặt hết tâm tư, không mang tạp niệm.
Nghiêm Tiểu Đao dò xét, “Sao cô quen biết Lăng Hà?”
Mao cô nương khẽ đảo mắt lảng tránh, “Quen từ rất nhiều năm trước ở Mỹ.
Tôi là trẻ mồ côi từ viện mồ côi chuyển ra, ảnh cũng là trẻ mồ côi không nơi nương tựa.”
Nghiêm Tiểu Đao lại hỏi, “Căn biệt thự này lai lịch ra sao, tên gọi là gì?”
Mao Trí Tú đáp, “Hình như hồi trước là dinh thự của ông trùm văn thơ nào đó thời dân quốc ấy, Lăng tổng mua lại, sửa sang thành như bây giờ.
Bên phải cổng chính vẫn treo biển đấy, ‘Hãn Hải Lâu’.”
Hãn Hải Lâu?
Nghiêm Tiểu Đao sực tỉnh, cuối cùng đã ngộ ra.
Quả nhiên là “Hãn Hải” (biển cát), đại kế hoạch hô phong hoán vũ của ngài Lăng có nền tảng là sản nghiệp bến cảng của lão già độc địa Watanabe, được thêm gấm thêm hoa bởi gia tài bạc triệu của Giản thị, chắc chắn Lăng Hà không thiếu tiền, thậm chí phải gọi là nứt đố đổ vách.
Nghiêm Tiểu Đao được vài người nâng vào phòng ngủ cho khách đã được thu xếp từ trước.
Căn phòng dành cho khách này là nơi đầy đủ đồ đạc nhất trong toàn bộ tòa biệt thự, bộ giường nệm chăn màu trắng mang phong cách hiện đại, vừa nhìn đã biết mới mua.
“Đồ đạc mới tinh, ngài Nghiêm chịu khó nhé, từ hôm qua đến hôm nay bọn tôi thay nhau quạt gió nhưng vẫn hơi mùi, ngài thông cảm giùm nhé!” Cậu tùy tùng giúp hắn nhấc chân và cởi áo khoác dịu dàng nói.
Quả nhiên đồ đạc mới mua tối qua, Lăng Hà tính trước từng bước, suốt đêm thu xếp phòng ngủ mới cho hắn.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Làm phiền Lăng tổng nhà các cậu quá, tôi chỉ ở mấy ngày thôi mà, đừng vì tôi mà lãng phí tiền của cậu ta.”
“Lãng phí làm sao bằng Steinway được!” Cậu tùy tùng bên cạnh Nghiêm tổng lắm miệng xen vào một câu, vẻ mặt mờ ám lồ lộ.
Cậu tùy tùng chưa đến nhà Nghiêm tổng, chưa nhìn thấy chiếc Steinway, nhưng chuyện Nghiêm Tiểu Đao phóng khoáng vung tiền mua đàn cho Lăng tổng đã là tin vỉa hè ai ai cũng biết.
Cậu tùy tùng này cũng là một nhân vật đặc sắc, đã nhìn một lần sẽ nhớ mãi không quên, cái đầu uốn xoăn, chải chuốt cầu kỳ khỏi nói, thế mà lại là con trai! Cậu chàng nói năng uyển chuyển hàm xúc, mềm mại đáng yêu, đi đứng thì uốn éo, thỉnh thoảng còn mập mờ hấp háy với Nghiêm Tiểu Đao, khoe eye-liner trên mí mắt… Quả nhiên đám người Lăng tổng thu nạp chẳng ai bình thường.
Cậu chàng uốn tóc họ Tô, tên là Tô Triết, tay chân thoăn thoắt, vừa ngâm nga khúc tình ca làng xã vừa gom áo sơ-mi, áo khoác và áo lót của Nghiêm tổng bỏ vào giỏ, chuyển xuống nhà đem giặt.
Mao Trí Tú mở cửa vào, bắt gặp Tô Triết xách giỏ quần áo nặng trĩu, lắc lư cái đầu ngoái lại liếc mắt đưa tình với ngài Nghiêm, hấp háy rụng hết cả phấn mắt.
Mao, “A Triết làm cái của nợ gì đấy? Cổ sắp gãy kia kìa, đi gọi cà phê cho bọn chụy!”
Tô, “Tuân chỉ ạ, thưa Mao tiên cô!”
Mao, “Cút!”
Tô, “Ai nha, hung dữ thế hổng ai thèm lấy đâu nha!”
Mao, “Ờ, mày không hung dữ, thế mày lấy được chồng chưa?”
Tô, “Hứ, chồng em vẫn còn nhỏ, giờ mới lên cấp một, em đang kiên nhẫn chờ ảnh lớn mà.”
Mao, “… Thần kinh!”
Đừng nói Mao cô nương rùng mình, Nghiêm tổng hiểu sâu biết rộng cũng nổi da gà.
Thứ cảm giác này rất kỳ lạ, trong mắt người ngoài, hắn và Lăng Hà nhìn kiểu gì cũng thấy “đánh đập tàn nhẫn, trở mặt thành thù”, “máu me đầm đìa thương tích trầm trọng”.
Có lẽ bởi trước đây đã chuẩn bị tâm lý tương đối vững vàng, lần này chính thức tiến vào sự thật tàn khốc, ngược lại còn giúp hắn tháo bỏ khúc mắc tình cảm nặng nề nhất trên vai, khiến hắn ung dung và can đảm.
Nhát dao của Lăng Hà chặt đứt đường lùi của hắn, cuối cùng mới giải thoát cho hắn, tạm thời hắn không phải đối diện với sự lựa chọn nan giải và đau lòng.
Thậm chí ngay cả xúc cảm phẫn nộ và sức sống của Nghiêm Tiểu Đao cũng đã nhạt nhòa, giờ đây hắn vẫn có thể bình tĩnh cười đùa với mấy đứa nhóc trong nhà họ Lăng.
Cũng may có mấy đứa nhỏ pha trò cười, căn phòng trắng xóa lặng lẽ thiếu sinh khí này mới có thêm màu sắc, bằng không thì sống ở đây sớm muộn gì cũng ngạt thở mà chết, tòa nhà này cứ như nơi ở dành cho thành phần lãnh cảm!
Nghiêm tổng nằm trên giường nghỉ ngơi dưỡng thương, một chân treo ngược lên cao.
Chốc lát sau, Tô Triết lại bưng một đĩa trái cây bước vào, trên đĩa chỉ có lèo tèo chỏng chơ vài thứ quả, “Ngài Nghiêm thích quả nào thì chọn đi ạ.”
Nghiêm Tiểu Đao quét mắt nhìn, thậm chí vật dụng ăn uống trong nhà Lăng Hà cũng phải là màu trắng, thìa đĩa không nạm vàng, cũng không trang trí gì, ngược lại càng tôn lên sắc cam ướt át của sơn trà và sắc đỏ kiều diễm của anh đào.
Nhưng nói “lèo tèo”, quả thật chuẩn xác lèo tèo.
Nghiêm Tiểu Đao bốc hai quả anh đào ném vào miệng, tìm đỏ mắt chẳng thấy quả thứ ba trong đĩa!