Sáng sớm, ngài Lăng như được tiêm doping, xách mấy người đồng hành ra khỏi chăn, bắt đầu thực hiện kế hoạch cho ngày mới.
Ước chừng đêm qua người này vừa bắn hai quả pháo trong toilet, cảm thụ đã đời mùi vị sung sướng, nên sáng nay ngủ dậy còn mang theo sảng khoái và khí thế phừng phừng.
Quả nhiên người có chuyện vui, tinh thần cũng phấn chấn, cả người cứ như cao thêm vài tấc, đi đường bệ vệ hơn hẳn.
“Có thằng nhỏ dậy thì muộn, hai mươi ba tự nhiên trổ mã, giỏi ra phết.” Nghiêm Tiểu Đao ngậm bàn chải lẩm bẩm trong toilet, vừa ngước mắt lên đã gặp Mao cô nương tùy tiện xông thẳng vào.
“Cái gì trổ mã cơ?” Mao Trí Tú không giỏi nắm bắt tục ngữ và các câu nói lửng lơ, không hiểu mấu chốt trong lời cảm khái của Nghiêm tổng.
Thằng nhỏ này dậy thì cũng khá, nhỡ sau này trổ mã thêm lần nữa thì ông đây thua cả trẻ con à… Nghiêm Tiểu Đao nuốt nửa câu sau cùng bọt kem đánh răng vào miệng, lời lẽ thô tục như thế không nên nói trước mặt con gái nhà người ta.
Lúc ăn sáng, khóe miệng Lăng Hà không giấu được ý cười đắm đuối, tỉnh bơ ăn ba bát hoành thánh, khiến Nghiêm Tiểu Đao đầy am hiểu ngồi bên cạnh không khỏi cảm thán, “Chung quy vẫn là tuổi trẻ, tố chất cơ thể tốt, khẩu vị cũng tốt.”
Lăng Hà liếm môi cười khẩy, “Cụ quá khen!”
Hai người rơi vào trận khẩu chiến rất tình cờ, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ, không biết chán là gì, Nghiêm Tiểu Đao liếc ngài Lăng, “Cụ cũng từng có một thời trai trẻ, cụ hiểu mà.”
“Một thời trai trẻ?” Lăng Hà mỉa mai đáp, “Ngài Nghiêm cứ yên cái tâm già đi, tôi sẽ ‘săn sóc’ ngài thật tốt.”
Trợ lý Mao suýt thì sặc canh hoành thánh, nhưng nghe không hiểu lắm.
Nghiêm Tiểu Đao lật lại những ký ức nhạt nhòa hoen ố của mình hơn mười năm về trước, thanh xuân của ai chưa từng nhiệt huyết, chưa từng điên cuồng? Mùi vị mê hồn của lần đầu tiên nếm thử trái cấm, dẫn lửa thiêu thân nhưng không thể ngừng lại, hắn cũng từng trải nghiệm rồi.
Nhưng mấy năm nay vật đổi sao dời, khẩu vị của hắn với chuyện đó đã trở nên nhạt nhẽo, thậm chí có khi lên giường với người không hợp ý còn thấy nhạt như nước ốc, chẳng thích thú gì.
Quả nhiên biết càng sớm thì chán càng nhanh, mãi cho tới khi hắn gặp Lăng Hà, dường như cuộc đời hắn thoáng lệch khỏi quỹ đạo, rẽ sang hướng mới, tìm được báu vật, nên mới không còn nhạt nhẽo như xưa…
Thỉnh thoảng Lăng Hà bộc lộ cá tính trẻ con rất đáng yêu, đôi lúc lại cố tình thể hiện tâm cơ khiến người ta kiêng nể, Nghiêm Tiểu Đao đã không phân biệt nổi mình thích gương mặt nào của Lăng Hà, đối với một người phức tạp cả về tính nết lẫn quá khứ như ngài Lăng, hắn chỉ có thể chấp nhận tất cả những gì thuộc về người này, không có cơ hội để lựa chọn.
Một tấm kính rực rỡ sắc màu le lói tia sáng thần bí khó dò dưới ánh nắng, bạn có thể đập vỡ nó chỉ để cầm lên một mảnh nhỏ, rồi nói bạn thích nó hay sao?
Lúc rời khỏi quán ăn, Nghiêm Tiểu Đao khẽ nói, “Chúng ta đừng đi nữa, để lại hết manh mối cho đội trưởng Tiết đi.”
“Thực sự có đội trưởng Tiết là đủ, anh ta là một viên cảnh sát rất giỏi và rất đáng tin, thôi chúng ta cứ coi như đang đi du lịch đi, ngày mai về nhà.” Lăng Hà đột ngột nở nụ cười rất thẳng thắn, “Anh ngồi xe lam bao giờ chưa? Tôi chưa thử bao giờ, tôi muốn ngồi chơi một chút!”
Hôm nay ngài Lăng chọn con đường rời khỏi thành phố theo lời khai của bạn Tiểu Trần, đầu tiên là đến nơi giáp ranh giữa tam giang, cũng chính là hiện trường vụ án năm xưa như phán đoán của đội trưởng Tiết.
Hơn nữa, Lăng Hà từ chối lời đề nghị lên lái xe của trợ lý Mao, cố tình chạy tới phiên chợ sáng trên đường Vinh Chính, thuê một chiếc xe lam ba bánh giống hệt chiếc xe năm xưa.
Mao Trí Tú trông thấy chiếc xe lam nho nhỏ thì vội vàng bịt kín khuôn mặt thanh tú đầy chất văn nghệ, còn suýt lộn vòng bỏ trốn mất dạng, “Sếp ơi sếp bảo em ngồi lên cái thứ rách nát này kiểu gì?!”
Kiểu xe này đã sắp bị đào thải tập thể trên thị trường, chỉ có thể bắt gặp ở các vùng tiệm cận thành phố và nông thôn giao thông lạc hậu.
Hiện giờ xe hai bánh và mô tô ba bánh đã thịnh hành, rất tiện để vận chuyển đồ đạc, chó mèo và đưa đón trẻ con.
Lăng Hà lôi được chiếc xe lam cũ mèm ra khỏi chợ cũng vất vả vô cùng, trần xe bằng nhựa cứng giá rẻ miễn cưỡng lắm mới nhét vừa cả ba người, chen chúc bên trong chỉ thấy ngạt thở hoa mắt, mỗi người nép vào một góc, gần như chẳng còn chỗ động đậy.
Nghiêm Tiểu Đao cứ phải cam chịu bật cười trước đã, đúng là chỉ có thần kinh như Lăng Hà mới nghĩ ra được trò này, ngồi xe này chơi ấy hả?!
Hắn chỉ cần duỗi chân là đạp phải người khác, nhấc tay lên suýt đụng phải ngực Mao cô nương, đành phải ngồi im không nhúc nhích, nín thở thi triển súc cốt công.
Xe lam ba bánh chưa đi được mấy mét đã bắt đầu tròng trành, sau đó ngoằn ngoèo lao lên đường cái theo hình răng cưa, trợ lý Mao sợ xanh cả mặt, lạc cả giọng, “Trọng tâm không vững, sắp lật xe rồi!”
Lăng Hà trách cứ, “Tiểu Đao, anh nặng quá đấy!”
Nghiêm Tiểu Đao dở khóc dở cười, “Tại tôi hả?”
Mao Trí Tú nhiếc móc cả hai, “Anh Nghiêm đã nặng như thế, Lăng tổng còn khăng khăng ngồi chung ở đó làm gì, sắp lật rồi anh sang ngồi cạnh em nhanh lên!”
Tài xế là một lão nông dân, đã quá quen với hình ảnh này, khóe miệng nhoẻn cười thích thú, biểu lộ vẻ mặt “cho bây chơi” với các ông sếp từ thành phố về đây trải nghiệm sinh hoạt.
Chiếc xe lam cũ nát tả tơi lại một lần nữa khởi động trong hoàn cảnh gà bay chó sủa, nảy tưng tưng trên con đường làng gồ ghề, Lăng Hà miễn cưỡng chen chúc ngồi cùng trợ lý Mao, hưởng thụ khói đen thải ra từ đuôi xe, món hoành thánh ăn lúc sáng cũng sắp văng ra ngoài.
Lăng Hà xem bản đồ địa phương, chỉ đường cho lão tài xế.
Đi được khoảng nửa đường, giữa nơi đồng không mông quạnh, tình cờ lại gặp người quen.
Chẳng ngờ đội trưởng Tiết cũng xuất hiện trên con đường đất nối liền từ thành phố về ngoại ô, lẽ ra hôm nay gã phải lên máy bay về Lâm Loan mới đúng.
Tiết Khiêm một tay chống đỡ phần bụng bị thương, đứng giữa cái nắng chói chang, miệng đắng lưỡi khô mặc cả với một lão tài xế khác, bên cạnh cũng có một chiếc xe lam ba bánh.
Đội trưởng Tiết cáo già xảo quyệt, quả nhiên có chung ý tưởng với sếp Lăng khôn ngoan sắc sảo, âm thầm nhất trí, ấy thế mà cũng lôi một chiếc xe lam ra khỏi thành phố, dọc theo con đường trong phỏng đoán, định tái hiện sự kiện ngày xưa.
Nhưng đội trưởng Tiết không may, chiếc xe lam gã thuê nát quá, đi được nửa đường thì một bánh xe bay mất, đành phải bò tiếp trên đường bằng vận tốc của loài bò sát, đội trưởng Tiết buồn bực đạp chiếc xe lam thiếu chí tiến thủ kia một cái.
Tiết Khiêm vừa ngoái lại cũng thấy người quen, miệng ngậm điếu thuốc khôn khéo đánh giá, “Hay ghê, quả nhiên các vị không tới đây để nghỉ dưỡng.”
Nghiêm Tiểu Đao thò nửa cái đầu ra khỏi thùng xe bằng nhựa, trêu chọc, “Hay là đội trưởng Tiết cứ về trước đi, để chúng tôi đi thay cho nhé?”
Tiết Khiêm cười khẩy, ngoắc tay với ba bọn họ, “Cảnh sát mời các vị xuống xe, chiếc xe này để lại cho tôi!”
Quả đúng là gã Dạ Xoa ngang ngược vô lý, Lăng Hà đáp lễ, “Đội trưởng Tiết còn đang bị thương, không nên ngựa xe mệt nhọc, thôi mời anh về đi.
Mấy gã tiểu tặc chém chết Trần Cửu có quan trọng gì đâu, chúng tôi sẽ thay anh truy tìm, anh cứ tập trung tra xét công ty của Lăng Hoàng ngày xưa đi!”
Thực ra đã có một nhóm cảnh sát về ngoại thành hỏi thăm tra án trước rồi, đó là hành động tập thể.
Chỉ có một mình đội trưởng Tiết tự mở đường riêng, cứ khăng khăng đòi cưỡi xe lam đi đường tắt, lại không cam tâm gọi điện nhờ các đồng nghiệp giúp đỡ, quá cmn nhục, đành phải mặt dày cướp bóc chiếc xe của hội Nghiêm tổng.
Mao Trí Tú dùng thân hình nhỏ nhắn chặn cửa xe, “Đừng đừng đừng nha đội trưởng Tiết, xe này chỉ ngồi được ba người thôi.”
“Ấy ấy, anh lên nữa thì lật xe mất, lật mất thôi!”
“Cấm anh lên đây…”
Tiết Khiêm và Nghiêm tổng dáng vóc xấp xỉ nhau, thật sự không thể nhét hết tấm thân vai rộng chân dài vào thùng xe vốn đã chật ních.
Gã suy nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra sáng kiến, chỉ vào lão tài xế mà rằng, “Cảnh sát phá án, mời ông xuống xe, để xe cho tôi mượn, ông về nhà được rồi!”
Tiết Khiêm thuê xe không cần bỏ tiền, rất trơ trẽn quẳng cho lão nông dân một tờ biên lai ký tên mình, thế là đường hoàng chiếm luôn chiếc xe lam làm của riêng.
Nghiêm Tiểu Đao càng lúc càng tán thưởng kiểu người thô ráp như Tiết Khiêm.
Đội trưởng Tiết nói năng hành động đều để lộ vết thương được chăm sóc tuềnh toàng dưới bụng, có lẽ đã dùng thuốc giảm đau áp chế, quả là một gã đàn ông cứng cỏi đáng kính nể.
Mao tiên cô vội vàng bụm ngực thầm nhủ, chuyến này đúng là liều mạng bồi quân tử, búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu cô lắc qua lắc lại như điên.
Đội trưởng Tiết phóng xe lam khí thế như chó sói hạ sơn, giương nanh múa vuốt nhảy lên xòng xọc trên con đường đất, phàm thấy xe đối diện thì hú còi dọa người ta lùi lại, thần chắn sát thần phật chắn sát phật.
Nghiêm Tiểu Đao cười nhạo Tiết Khiêm qua tấm vách nhựa, “Đồng chí Tiết à, đây là một chiếc xe lam không bằng không biển kiểm soát, người thực thi pháp luật như anh đang phạm pháp đấy.”
“Phá án cần, tùy cơ ứng biến!” Tiết Khiêm hừ lạnh, “Tôi mặc thường phục, hôm nay tôi cũng là cảnh sát không mang bằng không mang biển hiệu đây.”
Vùng giao giới tam giang là nơi không ai quản lý, những năm gần đây mặc cho thành thị xung quanh tân trang đổi mới, nơi này vẫn lặng lẽ cố thủ cùng diện mạo rách rưới tiêu điều.
Cũng là bởi nơi này quá nghèo, dân cư thưa thớt, dần dà đã trở thành khu vực tụ tập của dân nghèo từ các thành thị, tới mức dù là đầu mối giao thông quan trọng giữa ba thành phố thì cũng chẳng ai để tâm, ai cũng từ chối, không muốn sát nhập khu vực này vào phạm vi quản hạt của mình, sát nhập tức là phải tiêu tốn nguồn tài chính cứu tế, GDP của dân thành phố sẽ bị kéo xuống.
Bởi vậy khu vực chật hẹp cằn cỗi này đã trở thành điểm mù, thành khoảng tối dưới chân đèn giữa các thành thị phát triển, giống như một đứa trẻ lang thang nay đây mai đó, không ai quan tâm, không ai chăm sóc.
Những căn nhà lụp xụp bong tróc xếp hàng tầng tầng lớp lớp, chồng chất lên nhau thành một bức tranh núi non trùng điệp, bố cục hoàn toàn không phù hợp với kiến trúc và điều lệ an toàn phòng cháy, nhưng vẫn kiên cường hiên ngang đứng thẳng.
Có tòa nhà trông như vừa xây mấy năm đổ lại, kiểu dáng quê mùa bớt xén nguyên vật liệu; lại có một số căn nhà lồ lộ gắn chữ “phá dỡ” bắt mắt, nhưng lề mề mãi không chịu phá, tiền phá dỡ mãi mãi chẳng tới, biến địa phương này thành một nơi đầu thừa đuôi thẹo.
Khu vực đầu thừa đuôi thẹo tối tăm dưới chân đèn này cứ thế ẩn nấp ngay trước mắt người ta suốt mười mấy năm, dưới áp lực từ bản án cũ năm xưa và sự cố chấp truy tìm của đội trưởng Tiết cùng Tổ chuyên án, một góc nhỏ đổ nát đã được vén lên, lộ ra hình dạng được giấu kín bên dưới.
Đội trưởng Tiết phóng xe lam như thần binh trời giáng, gào rú tiến vào thôn dọc theo con đường đất, vừa phóng vừa bóp còi, khiến vài viên cảnh sát thường phục bên đường nhảy dựng lên vì sợ.
Các đồng nghiệp kinh ngạc nhìn theo Tiết Khiêm oanh liệt phóng xe lam vụt qua.
Hai chú chó vàng trong thôn nổi lòng căm phẫn trước vị khách không mời hung hãn này, đuổi theo xe lam, suýt thì cắn được ống quần đội trưởng Tiết.
Đám cảnh sát hóng chuyện phía sau hả hê cười phá lên chẳng chút nghĩa khí.
Mấy chiếc xe cảnh sát đỗ tại cổng thôn, nhân viên điều tra giăng lưới kín phương trời, phân tích cặn kẽ mọi chi tiết nhỏ trong câu chuyện từng phát sinh ở đây.
Nơi này rất dễ ẩn nấp, cộng thêm trình tự phá án cẩu thả không có chứng cứ ngày xưa, chẳng ai tốn công tra xét, ai cũng lười quan tâm.
Bây giờ đột nhiên nghiêm túc điều tra, chú ý đến từng nhân chứng vật chứng bằng chứng, rất nhiều dấu vết để lại của vụ án năm đó thi nhau nổi lên trên mặt nước đục ngầu…
Gần như cả ngày hôm đó, Lăng Hà và Tiểu Đao đi theo đội trưởng Tiết đến vài thôn làng lân cận, tinh lực thể lực và khát khao truy tìm sự thật đều rất dồi dào, thẳng tới lúc mặt trời hết