Cũng may đội trưởng Tiết la lối độc tài quá, bầu không khí giương cung bạt kiếm đã hạ xuống, mảnh phế tích sắp bị lửa thiêu cũng được ngăn chặn kịp thời, cả đám người chỉ mất vài ba lượt đã dập tắt lửa.
Đội công trình địa phương chắc cũng không muốn vì một căn nhà rẻ bèo cũ nát mà làm loạn tới thiệt mạng, miễn là có thể bỏ tiền ra mua, ký tên gật đầu thì ai muốn làm loạn đâu?
“Nhà tao ở đây, đất của tao ở đây, chúng mày dựa vào đâu mà ép chuyển là chuyển? Tao không đi, tao sẽ không đi theo ý chúng mày!” Gã đàn ông tên gọi Vương Sùng Lượng vẫn đứng trên nóc nhà giằng co với đám người phía dưới, mặt mũi đã bị bom khói hun thành đen nhẻm tới mắc cười, tóc tai nổ lép bép trên đầu, thật sự ương ngạnh bất chấp lý lẽ.
Đám người bao vây định tịch biên tài sản hậm hực tản ra, quần chúng nhộn nhạo lắc đầu phẩy tay.
“Thằng này bị thần kinh rồi.”
“Vô học, cục súc, từ hồi trẻ đã có vấn đề về đầu óc, huống hồ đã bao năm.”
“Chẳng trách sắp bốn mươi rồi còn chưa có vợ, ai thèm lấy cái ngữ điên khùng này?”
“…”
Lăng Hà có lẽ bị khói đen luồn vào cổ họng, tới lúc được Nghiêm Tiểu Đao và trợ lý Mao xách ra từ đống gạch đá, chỉ thấy y khom lưng ho khan tối tăm mặt mũi thất điên bát đảo.
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao mới sực nhớ ra người nào đó mắc căn bệnh dị ứng nicotine của các thiếu gia, thứ bom tự chế kia, người bình thường ngửi còn chịu không nổi, huống chi Lăng Hà.
Nghiêm Tiểu Đao ôm lấy eo Lăng Hà từ phía sau, xoa ngực đấm lưng cho thiếu gia dễ thở.
Lăng Hà đã tự biến mình thành tiểu sinh da đen, khuôn mặt đắp thêm mấy lớp khói đen vừa đặc vừa dày!
Lăng Hà vùng vẫy thoát khỏi cánh tay cản đường của Nghiêm Tiểu Đao, bám vào đầu hồi, trèo lên nóc nhà rung rinh sắp đổ.
Vương Sùng Lượng chỉ còn lại hai con mắt trắng như vôi là có thể chớp chớp tỏ vẻ tỉnh táo, ngồi trên đống gạch ngói như bức tượng đất, đỉnh đầu lấp lóe ánh mặt trời vương khói lửa màu tím nhàn nhạt.
Lăng Hà ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn gã đàn ông họ Vương dở điên dở khùng, “Anh nói anh sống trên con đường này mười bảy năm rồi hả?”
Vương Sùng Lượng, “Hừ, đúng thế, tao không chuyển đi đâu hết!”
Ngài Lăng không có hứng thú với chuyện Vương Sùng Lượng chuyển hay không chuyển, y nói thẳng, “Mười lăm năm trước, khoảng hơn ba mươi mét trên con phố đối diện nhà anh, có một gia đình hai vợ chồng kinh doanh khách sạn tự nhiên bốc cháy, anh nhớ chuyện đó không?”
Tiết Khiêm cũng trèo lên nóc nhà, khom lưng quan sát gã đàn ông mặt đen.
Vương Sùng Lượng ngây ra như phỗng, nhưng ánh mắt hình như khẽ chuyển động, cười như mếu, “Cháy mà, thiêu chết người, thiêu hết sạch.”
Tiết Khiêm vội hỏi, “Anh chứng kiến không? Lúc đó anh có mặt không?”
Cổ họng Vương Sùng Lượng bị khói hun khản đặc, tiếng cười rất đáng sợ, “Cháy hết… Cháy hết cả nhà… Chẳng còn lại gì…”
Mao Trí Tú đành phải vung đôi tay ngọc quạt khói đen trước mặt, lắc đầu kết luận, “Lăng tổng à, vất vả lắm mới tìm được lão già sống mười bảy năm ở đây, nhưng lại dở điên dở khùng thế này!”
Nếu nói đội trưởng Tiết không thất vọng trong lòng thì là nói dối.
Gã tạm thời trì hoãn kế hoạch nghỉ ngơi, bưng vết thương ra trận, chuyến này bừng bừng khí thế nắm chắc phần thắng, còn huênh hoang với các đồng nghiệp trong Tổ chuyên án địa phương rằng lần này chắc chắn sẽ phá giải ván cờ.
Gã chỉ hận không thể mang tất cả các vụ án lớn nhỏ gần xa mười phương tám hướng, từ buôn lậu trẻ em đến cờ bạc cá độ, điện báo lừa góp vốn, mang tất cả về đập ra thành từng mảnh nhỏ, rồi một lần nữa xâu chuỗi lại, tìm kiếm mối liên hệ ẩn giấu bên trong, gã sắp điên rồi.
Trời đã tối, đường xá xa xôi không về kịp nội thành, Lăng Hà thình lình đề nghị, “Chúng ta ở thêm một đêm, ngày mai hẵng về, có lẽ vẫn còn đầu mối khác.”
Đến việc tìm khách sạn để dừng chân, Lăng Hà cũng chẳng còn hứng thú, tiện tay chỉ vào khách sạn sơn xanh bong tróc đối diện bên đường, không cho người khác xen vào, “Đội trưởng Tiết này, đêm nay chúng ta ở lại đây đi.”
Lăng Hà không e ngại ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao bắn về phía y, phun nọc độc bằng giọng cười nhạo, “Nghiêm tổng à, không liên quan đến hai cô em nông thôn sáu mươi và một trăm đồng đâu, tôi nào dám thay ngài ‘gọi món’, tự ngài sang bên cạnh chọn ai vừa mắt thì đưa về!”
Nghiêm Tiểu Đao chẳng thèm kiêng nể vung tay khoác vai Lăng Hà, thô bạo bóp mấy cái cho hả giận.
Lúc đó hắn đuổi theo ngài Lăng trong ruộng ngô, có điều chân cẳng bất tiện, đuổi không kịp, bực bội vô cùng.
Nhưng thằng nhãi Lăng Hà này lại như chưa thỏa mãn, lượn vòng quanh hắn mấy bận, cười ha hả tự dâng tới cửa cho hắn bắt.
Hắn túm được áo Lăng Hà, co chân đạp nhẹ vào mông y tỏ vẻ khiển trách.
Bà chủ nhác thấy mấy người thành phố vào thuê phòng thì mặt mày sáng rực, bụng dạ nở hoa, một tay đếm tiền, hí hửng giới thiệu căn phòng rộng nhất, không quên để dành phòng nhỏ một người cho vị khách nữ.
Kiểu khách sạn đầu thôn này bình thường chỉ tiếp đón tài xế xe tải chở hàng đường dài, mấy người ngủ chung một phòng, đơn sơ tuềnh toàng tới độ Mao tiên cô đứng trước cửa cọ đế giày mãi không chịu vào.
Ba tên đàn ông thì ngược lại, mặt mày tỉnh rụi, có chỗ nào bẩn mà chưa thấy qua? Chỉ cần cái sàn khô ráo là ngủ qua đêm được rồi.
Đội trưởng Tiết đẹp trai phong độ dang tay dang chân ngã ngửa lên chiếc giường đơn, nằm im bất động, chớp mắt đã khe khẽ ngáy rồi.
Khách hàng tới cửa, bà chủ vẫn quyết tâm chào mời đến cùng, hào sảng nói với Nghiêm tổng, “Một trăm đồng, ở ngay cách vách, tôi đi gọi cho anh nhé?”
Đối với những người phụ nữ kết hôn và sinh con đã nhiều năm ở chốn thâm sơn cùng cốc này, chuyện nam nữ cũng bình thường như ăn uống hàng ngày thôi.
Giữa phụ nữ đơn thân và đàn ông chưa vợ, giữa bà chủ và khách trọ, giữa công nhân làm thuê và chủ thuê, đều có thể kết duyên theo nhu cầu, giải quyết sinh lý cơ bản nhất, không khác biệt lắm so với ăn uống, cũng chẳng biết ngượng nghịu là gì.
Nghiêm Tiểu Đao bật dậy khỏi chiếc giường gỗ, lúc này đã chẳng còn chút hào phóng hào sảng nào, “Đừng đừng đừng gọi, chị ơi chị đừng gọi, chị về nghỉ ngơi đi! Tiền phòng chúng tôi sẽ trả cho chị không thiếu một xu!”
Hiếm lắm mới có dịp Nghiêm tổng lúng túng khốn quẫn, còn suýt quỳ lạy dập đầu với bà chủ nọ, hình ảnh này làm khóe miệng Lăng Hà cong lên ranh mãnh, cảm thấy tiết mục này rất tức cười.
Bà chủ lộ rõ vẻ mặt “Đàn ông mà không thức thời không biết gió trăng”, bĩu môi cụt hứng đóng cửa đi xuống lầu, trong lòng đã chắc chắn lũ đàn ông thành phố bộ dạng đẹp đẽ thế thôi, chứ “phương diện kia” hỏng hết cả rồi.
Ngài Lăng ngồi bên giường thoải mái bắt chéo chân lắc lắc, tranh thủ lúc đội trưởng Tiết ngáy ngủ, chợt ghé lại bảo, “Nghiêm tổng kén chọn thế, lại không ưng người bình thường à?”
Nghiêm Tiểu Đao chẳng khách sáo, “Tôi ưng một người thôi, dám vào đây không?”
Lăng Hà không yếu thế, “Vào luôn, ai không dám?”
Hai người dùng ánh mắt quấn quýt lấy nhau, nếu không vì ngại gã Dạ Xoa không biết gió trăng đang ngáy khò khò cách đó ba thước thì cả hai đã không kìm hãm nổi ngọn lửa trong lòng…
Lăng Hà lại tiếp tục làm một hành động khiến Nghiêm Tiểu Đao không ngờ, cố tình đi xuống căn bếp ẩm mốc dưới lầu, lấy một chậu nước ấm.
Lăng Hà ngồi dưới đất giúp hắn cởi giày, đặt chân vào chậu ngâm.
Đại thiếu gia làm việc này cũng rất ngang nhiên, không cần nhiều lời, giống như từng giây từng phút đều dùng hành động để lặng thầm nói với hắn rằng: Kế hoạch từ ban đầu của tôi là vậy đó, anh cứ khập khiễng đi Nghiêm Tiểu Đao, tôi muốn “ở bên anh” như vậy đó.
Càng lâu càng rõ lòng người, chắc chắn anh sẽ khuất phục, anh không tình nguyện cũng phải tình nguyện.
Nghiêm Tiểu Đao chưa hề phàn nàn rằng đi đường đau chân, nhưng nếu Lăng Hà không nhận ra sự đau đớn mệt nhọc của hắn, thì y đã không phải là ngài Lăng tinh ý sắc sảo.
Góc cửa sổ cũ nát loang loang lổ lổ, giấy dán tường bong tróc hé lộ từng mảng chắp vá rách rưới, một căn phòng nông thôn sơ sài cũ kỹ, nhưng không khí trong phòng vẫn thật ấm áp.
Lăng Hà không nói những lời tình tứ dịu dàng, chỉ xoa nắn hai bàn chân cho Nghiêm Tiểu Đao, đấm bóp cẳng chân và mắt cá chân mệt nhọc cho hắn.
“Cậu thật lòng thương tôi hay chỉ giả vờ thương tôi thế?” Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ trách cứ, “Nếu biết trước thế này, sao hồi đó còn làm?”
Lăng Hà không hề giấu giếm tình cảm của mình, “Tôi thật lòng thương anh.”
Bây giờ Nghiêm Tiểu Đao đã rất hiểu tính cách của Lăng Hà, Lăng Hà nói ra những lời gần giống lời tỏ tình như vậy, y thật lòng, nhưng cách “yêu thương” của Lăng Hà cũng thật sự khiến hắn chịu không nổi, bởi y có lối suy nghĩ và hành xử khác hẳn người bình thường.
Nghiêm Tiểu Đao như có điều suy ngẫm, “Lăng Hà, tại sao cậu đi một vòng chỉ để quay lại chỗ này? Có phải cậu đã biết hết sự thật mà không nói với tôi? Chẳng lẽ khách sạn này có vấn đề?”
“Tôi cũng không biết được bao nhiêu, chỉ vài lời đồn thôi.
Thêm nữa, tôi biết thì ích lợi gì?” Lăng Hà dùng lý lẽ đơn giản phản bác hắn, “Mấu chốt của chuyện này là chúng ta có thể tìm được nhân chứng hoặc chứng cứ để đội trưởng Tiết điều tra rõ chân tướng vụ án mạng hay không thôi.”
Kéo tơ lột kén, tìm hiểu nguồn căn, từng tấc từng tấc vạch trần tấm màn không thể che giấu, hé lộ những dơ bẩn chồng chất năm xưa, từng lớp từng lớp bóc ra sự thật… Nghiêm Tiểu Đao hiểu rất rõ đây chính là điều Lăng Hà đang làm, xâm nhập vào nhận thức từ căn cơ của hắn, dùng phương pháp nhồi vịt, từng bước truyền đạt sự thật cho hắn, ép buộc hắn tiếp nhận, càng xúc động lòng người càng khiến hắn thêm khó chịu, mỗi ngày trôi qua đều như đứng trên đống lửa, chờ đợi khoảnh khắc thủy triều ập tới, cuốn trôi mọi thứ.
…
Mao tiên cô bịt mũi ngân nga trong gian nhà vệ sinh nho nhỏ, tự tìm niềm vui trong nỗi khổ này.
Đội trưởng Tiết ngáy như tiếng nhạc, giai điệu và tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, xem ra thật sự đã mệt gần chết, thỉnh thoảng còn nói mớ, mắng mỏ gì đó vài câu.
Đêm dài, lòng người không lặng, ai cũng mang nỗi niềm phức tạp của riêng mình, Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao trằn trọc chập chờn, mỗi người nằm một bên trên chiếc giường chật hẹp, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng lặng lẽ của nhau giữa màn đêm.
Gió núi luồn qua mép cửa sổ, giấy dán trường bong tróc đều đều rung, cực kỳ khiến người ta buồn ngủ.
Tiếng nức nở như tiếng gió từ hoang dã luồn vào màng nhĩ, thoặt xa thoặt gần, chợt cao chợt thấp, như thứ nhạc cụ xưa cũ đã lâu không được tra dầu, dây đàn đã quá mỏng manh, cố gắng ngân vang rồi cũng đứt lìa.
Ngân đến âm cao, chỉ nghe “pực” một tiếng, dây đàn đứt, còn tiếng khóc đột ngột vang lên, không rõ nam hay nữ, nhưng chất giọng khàn khàn, vừa như phiêu đãng phía chân trời rất xa, vừa như vọng lại từ ngay góc tường!
Là ai gào khóc lúc nửa đêm?
Cửa phòng mỏng như tấm chiếu mở ra kèn kẹt, bóng đen nhỏ nhắn rón rén lẻn vào, động tác thoăn thoắt nhưng lén lút, lại không ngờ rằng cả Lăng Hà và Tiểu Đao đều chưa ngủ.
Đợi bóng đen lại gần, Nghiêm Tiểu Đao từ trên giường bật dậy, túm lấy kẻ nọ: Mày giả ma giả quỷ trước mặt Đao gia làm gì?!
“Trời mẹ ơi, làm sợ muốn chết!” Cô gái hốt hoảng tri hô, lật tay ôm chặt lấy Nghiêm tổng, vẻ như làm vậy mới bình tĩnh được.
Người vừa lẻn vào chính là trợ lý Mao ngủ ở phòng đơn bên cạnh, ngọn đèn nhỏ đầu giường soi sáng khuôn mặt trắng bệch của cô.
Con gái bạo dạn cách mấy cũng vẫn sợ ma, Mao tiên cô khoác tấm chăn họa tiết hoa hòe rối rắm như mấy bà đồng, vọt lên giường chen vào ngồi cạnh Lăng Hà, thì thầm không ra tiếng, “Lăng tổng ơi, ngài Nghiêm ơi, nhà này có ma! Cái tiếng gì thế, sợ quá đi mất!”
Lăng Hà hỏi, “Em nhìn thấy gì?”
Mao tiên cô vươn một ngón tay, “Vừa có một bóng đen vụt qua hành lang nhanh hơn cả em!”
Lăng Hà nhếch mép tỏ vẻ khinh thường.
Trên đời này không có thần thánh hay ma quỷ, cùng lắm chỉ là người giả quỷ mà thôi, cũng không ai có thể vượt nóc băng tường nhanh hơn Trí Tú, chẳng qua chỉ dọa cô gái mà thôi.
Tiếng khóc lóc kỳ quái lại vang lên.
Đôi mắt xanh biếc trong bóng đêm chợt lóe, Lăng Hà dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người còn lại.
Y chậm rãi xỏ giày, lặng thinh không tiếng động đứng phắt dậy, từ không trung nhảy một bước ra cửa!
Lăng Hà không kiêng nể bất cứ thứ gì, cũng không tin vào ma quỷ, đôi chân dài chạy cực kỳ nhanh, xông vào phòng Mao Trí Tú xem xét.
Nghiêm Tiểu Đao theo sát phía sau, nhác thấy một bóng đen xuất hiện từ hướng khác trên hàng lang cũ kỹ, thoáng cái đã nhảy xuống cầu thang!
Làm gì có ma mãnh ở đâu, rõ ràng là ăn trộm nửa đêm vào cạy khóa! Nghiêm Tiểu Đao nhào về phía bóng đen nọ, cầu thang cũ nát vang lên kẽo kẹt, sắp sửa vỡ tan vì sức