Lăng Hà thậm chí còn xúc động hơn cả lão Vương hàng xóm này, ghì chặt vai hắn chất vấn, “Đêm đó anh thấy gì, anh nói mau?”
Cho dù nhiều năm đã trôi qua, sự kiện đột phát khiến người ta đau thấu tim gan nọ đã cháy rụi trong ký ức, chỉ để lại một vết thương, một vết sẹo, nhưng đôi lúc sẽ tróc da chảy máu.
Vương Sùng Lượng thảng thốt, hai tay múa máy, “Lửa, tôi thấy có người châm lửa!”
“Không phải bất thình lình, bất thình lình mà cháy.
Đêm đó kẻ gian lẻn vào khách sạn đánh lộn… Có vài gã, lúc đánh lộn còn mang dao ra chém người… Tôi sợ quá, tôi không dám nhìn, tôi lén bỏ chạy, sau đó thấy Thục Bình quay về, mặt tiền khách sạn bốc cháy, là bọn chúng đốt lửa đó -”
“Vợ tôi chết cháy, cô ấy cháy thành than, ngã từ trên lầu xuống mà chết thảm!”
“Cô ấy đang mang thai, cô ấy mang trong người đứa con của tôi, hu hu hu —”
Người đàn ông trung niên tuổi tứ tuần thuật lại câu chuyện xưa cũ bụi bặm đã nhiều năm, bả vai run bần bật trong tiếng khóc thất thanh, chìm vào nỗi đau đớn nghẹn ngào.
Tiếng khóc của đàn ông là sự bùng nổ sau bao nhiêu áp lực, so với tiếng khóc của phái nữ thì càng khiến người ta không đành lòng.
Bao nhiêu năm tuyệt vọng và sụp đổ, cuối cùng mới có được cơ hội phát tiết ra ngoài, nước mắt nước mũi giàn giụa rớt xuống lồng ngực.
Tiếng khóc đứt gan đứt phổi quanh quẩn nơi góc nhà đổ nát, vang vọng trên con đường nay đã thành phế tích.
Nghiêm Tiểu Đao đến chậm một bước, lúc này đang đứng trước cánh cửa lung lay sắp đổ trong căn nhà của Vương Sùng Lượng.
Cột đèn lẻ loi cô độc soi sáng thân hình thẳng tắp của hắn, tựa như bóng đêm vì hắn mà thắp lên một ngọn đèn.
Thay vì tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thuật lại thảm kịch năm đó cũng đủ khiến hắn sáng tỏ trong lòng.
Để che đậy một vụ án mạng, phải dùng thật nhiều án mạng khác đè lên sự thật, vũng máu càng lớn, càng lan xa, các manh mối sẽ càng chui vào góc khuất, khe hẹp và sông ngầm… Rất nhiều manh mối rời rạc lúc này đã trồi lên khỏi mặt sông để thấy ánh mặt trời, chậm rãi chảy về cùng một hướng, cuối cùng liên kết với nhau thành sợi dây xích liền mạch gọi là chứng cứ.
Nghiêm Tiểu Đao định thần nhìn người đàn ông nước mắt giàn giụa trên đống gạch ngói ngổn ngang tan hoang, đáy lòng quặn lên một thứ cảm xúc gọi là nhân tính, giống như vừa bị ai đó ép lăn một vòng trên bàn chông.
Giả như đổi lại là một kẻ ích kỷ lạnh lùng, hẳn sẽ cho rằng câu chuyện xa xưa này hoàn toàn chẳng liên quan đến mình.
Nhưng đối với Nghiêm Tiểu Đao, hắn cảm thấy bản thân mình giống một kẻ đồng lõa.
…
Đêm đó, đội trưởng Tiết ngọt ngào trấn an phối hợp cùng ngài Lăng áp bức dọa dẫm, đôi bên song song quấn chặt không nhả, ép Vương Sùng Lượng bám trụ trong căn nhà cuối cùng trên con đường này phải thuật lại chuyện năm xưa.
Hơn nữa trí nhớ của người này tương đối tốt, rất nhiều chi tiết vẫn còn nhớ rõ, chắc hẳn cũng bởi cô độc quanh năm, sinh hoạt nghèo nàn mà đơn giản, những hồi ức dịu dàng còn đọng lại trong đầu cũng chỉ có câu chuyện tình ngắn ngủi buồn bã với tình nhân Lý Thục Bình năm đó mà thôi.
Mười mấy năm trước lưu lạc đến tam giang kiếm sống, Vương Sùng Lượng cũng là một thanh niên trẻ trung cần mẫn, tướng mạo đoan chính, ngày ngày làm thuê ở công trường, bán sức khỏe lấy chút tiền sống tạm, hắn cũng từng được thuê cất nhà, quét sơn cho người ta trên con phố này, trong lúc làm thuê ngắn hạn, hắn quen biết gia đình Lý Thục Bình mở khách sạn bên kia đường.
Chồng của Lý Thục Bình mở khách sạn kinh doanh lời lãi vài đồng đã có vợ lẽ.
Thứ sinh vật gọi là đàn ông, bất luận thuộc giai cấp nào, vương tôn quý tộc hay bình dân nhà lá, phàm đã sống giàu sang, trong túi còn chút tiền rủng rỉnh là sẽ rục rịch nảy sinh ham muốn tìm của lạ.
Nghe nói Lý Liên Phú nuôi vợ lẽ ở trấn trên, thường xuyên ngủ ở ngoài không về nhà, việc kinh doanh lớn nhỏ trong khách sạn gần như đổ hết lên đầu Lý Thục Bình.
Bà chủ tuổi còn xuân một mình cô quanh, người chồng gian dối, bên kia đường lại có một gã đàn ông đẹp trai cường tráng độc thân…
Vương Sùng Lượng nhớ như in cái lần bà chủ Lý Thục Bình tự sơn lại song cửa sổ khách sạn.
Hắn ngồi xổm dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay phắt đầu lại, ánh mắt tràn ngập hình ảnh Lý Thục Bình trong chiếc áo ngủ mỏng manh, đường cong ẩn hiện dưới lớp vải, mái tóc ướt át, đôi chân trần đứng trước mặt hắn.
Một gã đàn ông chưa từng biết mùi đàn bà như Vương Sùng Lượng sao có thể chịu nổi sự cám dỗ này? Tại thời điểm đó, lửa tình lan xa trên đồng cỏ, cả hai người cùng đánh mất chính mình…
Ban đầu chỉ để ngầm trả thù người chồng ngoại tình, trên sàn nhà bếp, trên sô pha, ngày này qua tháng nọ, chân tình dần nảy nở, chẳng ngờ còn kết tụ tinh hoa, ban đầu Vương Sùng Lượng dự định sau khi nhận đủ tiền lương năm đó sẽ đưa Lý Thục Bình bỏ trốn thật xa, tìm một nơi không ai quen biết họ để sinh sống.
Nhưng trời phụ lòng người, ảo mộng một nhà ba người tình đầu ý hợp không thể bắt đầu, bao nhiêu mong chờ và khát khao của những con người nhỏ nhoi tầm thường còng lưng chật vật dưới đáy xã hội, chẳng mấy chốc đã tan biến trong một buổi chiều mưa.
Người chồng danh chính ngôn thuận của Lý Thục Bình trở về nhà, khách sạn tạm thời đóng cửa, khóa chặt bằng một ổ khóa lớn.
Nhưng loại ổ khóa này chỉ có thể ngăn quân tử chứ không ngăn nổi tiểu nhân, chính là những kẻ quyết tâm lẻn vào khách sạn vắng vẻ nọ.
Cơn ác mộng đêm đó trùng hợp lại diễn ra trước mắt Vương Sùng Lượng, kẻ thông dâm tình cờ ngựa quen đường cũ chạy tới sân sau lén nhìn…
Rất nhiều đầu mối tưởng như mơ hồ được ghép lại bởi đội trưởng Tiết nhạy bén sắc sảo, quá trình và diễn biến của sự kiện được trình bày lại một cách vô cùng mạch lạc.
Ánh nắng tím nhạt bừng lên phía chân trời, mây tía hừng đông nhuốm màu trắng bạc, đội trưởng Tiết trắng đêm không ngủ, sửa sang lại số lượng lớn manh mối và phương hướng tra án kế tiếp.
Gã ngước mắt khỏi chiếc notebook tùy thân, cổ áo đeo máy ghi âm, điện thoại di động kẹp giữa sườn mặt và vai trái, nhanh chóng phân công nhiệm vụ, không chậm trễ nửa giây.
Đội trưởng Tiết tính tình nóng nảy nhưng làm việc cực kỳ lưu loát, người ngoài chứng kiến đều thật lòng khâm phục.
Gã Dạ Xoa sống này giống như mọc ba cái đầu, có thể suy nghĩ ba vấn đề, xem xét sáu tình huống, vươn tay tám phương hướng cùng một lúc!
Hai mắt Tiết Khiêm bắn ra hào quang sáng trưng như đèn pha, phân tích cặn kẽ cho mọi người, “Hiện tại chúng ta đã biết hôm đó Trần Cửu mang theo hòm tiền ăn cướp, đi ké một chiếc xe tải nhỏ mang ký hiệu của ‘tập đoàn Hãn Triều’, dọc theo quốc lộ này tới ngoại ô thành phố trong đêm mưa.
Hơn nữa lúc đó hắn không sát hại người tài xế, có lẽ còn định chuẩn bị chạy trốn đường dài, cần một người lái xe thay hắn.
Tiếc là các phương tiện giám sát ngày xưa quá lạc hậu, vật đổi sao dời không tìm được video ghi lại.
Trần Cửu là thủ phạm cướp ngân hàng, tất nhiên không dám trắng trợn thuê nhà trọ hoặc tá túc bừa bãi, hắn tới thôn này, tình cờ phát hiện vợ chồng họ Lý không có nhà, vì vậy lẻn vào khách sạn trống trải, yên tâm đắc ý tu hú chiếm tổ chim khách.”
“Giả sử chúng ta vẽ một bức chân dung Trần Cửu, Trần Cửu tính tình cục súc, còn có khuynh hướng bạo lực cực đoan, nhưng cái đầu không đủ khôn khéo kín đáo, hiển nhiên không phải người làm việc lớn.
Bên cạnh hắn không có cố vấn đa mưu túc trí, hắn tự phụ bất chấp đường lùi như vậy, rốt cuộc cũng chỉ cậy vào cơ thể thân thể cường tráng thô kệch quyền đấm cước đá mà thôi.
Hắn mang theo số tiền lớn, nhất thời đắc ý huênh hoang, có lẽ còn định nhóm lửa nấu cơm trong khách sạn ăn no ngủ kỹ, chẳng ngờ chim sẻ bắt ve vẫn rình phía sau.
Theo tôi phân tích, kẻ thù hẳn đã theo dõi hắn suốt cả quãng đường!… Gã tài xế nọ cũng không thoát khỏi liên đới, chính gã đã mật báo cho thủ phạm phía sau, nửa đường đột nhập vào khách sạn giết Trần Cửu.”
Nghiêm Tiểu Đao im lặng nghe đội trưởng Tiết phân tích vụ án, quả nhiên rất mạch lạc.
Hiện tại hắn đã nắm rõ phần lớn chân tướng, lắng nghe thêm bản tường trình chưa hoàn thiện của Tiết Khiêm, gần như đã có thể viết lại báo cáo hoàn chỉnh.
Hoặc là nói, hắn và Lăng Hà nắm giữ một nửa sự thật, chắp nối cùng một nửa được Tiết Khiêm phát hiện ra là có thể ghép nên toàn bộ câu chuyện, tất cả chỉ phụ thuộc vào hắn và Lăng Hà có muốn thẳng thắn hợp tác với đội trưởng Tiết hay không.
Tiết Khiêm tiếp tục giảng giải, “Dựa theo lời khai của Vương Sùng Lượng, hung thủ bám theo Trần Cửu cũng lẻn vào khách sạn, song phương giao đấu giữa đêm khuya thanh vắng, lửa cháy, cuối cùng gây ra tội ác không lối về.
Tổng cộng lúc đó có ít nhất bốn người cùng chém chết Trần Cửu, cướp mất số tiền nọ.
Vương Sùng Lượng nhìn trộm được một đoạn ngắn trong quá trình này, nhưng hắn chưa kịp nhìn rõ đã sợ hãi bỏ chạy — giả sử hắn không chạy thì cũng bị chém chết ngay tại trận! Mà trùng hợp đúng lúc đó, đôi vợ chồng chủ khách sạn trở về, bước chân vào chiếc bẫy chết người…”
“Vương Sùng Lượng không nhìn thấy Lý Thục Bình bước vào cửa khách sạn, nhưng phỏng đoán dựa trên kết cục thì có lẽ vừa bước vào, Lý Thục Bình đã lập tức bị khống chế, Lý Liên Phú vào sau, hai vợ chồng cùng gặp phải ác nhân, chi tiết quá trình tạm thời chưa nắm rõ, cuối cùng thảm kịch hỏa hoạn phát sinh ngay trước mắt Vương Sùng Lượng và rất nhiều hàng xóm láng giềng xung quanh.”
“Vợ chồng Lý Thục Bình rơi vào kiếp nạn hoàn toàn vô tội.
Hai người không hề biết mình vừa bước vào hiện trường án mạng, thình lình tai bay vạ gió, là nhân chứng không thể không diệt trừ, số mệnh đã an bài rằng họ phải bị thiêu cháy cùng với hiện trường vụ án này.
Lý Thục Bình mang thai, ngã xuống từ tầng hai khách sạn, rất có khả năng bị ném xuống, một xác hai mạng ngay tại trận… Lý Liên Phú chết cháy trong ngọn lửa.”
“Đây không phải hỏa hoạn thông thường mà là một vụ nổ bình gas, dấu vết và vết máu cũng nổ tung trong hỏa hoạn, hủy thi diệt tích.
Duy chỉ có thi thể Trần Cửu bị mang đi, đám người này cực kỳ khôn khéo che giấu hiện trường đầu tiên, phỏng đoán dựa trên thời gian, bọn chúng biến nhà máy hóa chất từng phát nổ thành địa điểm ném xác, tiện thể gài bẫy sếp Lăng nọ.
Mãi tới gần đây, bộ xương bên dưới nhà máy hoang tàn mới được đào lên, trình báo cảnh sát.”
Sở dĩ đội trưởng Tiết chưa xem xét dấu vết đã kết luận khách sạn này là hiện trường đầu tiên, bởi vì gã đã cho Vương Sùng Lượng – nhân chứng sống duy nhất nhận diện ảnh chụp.
Chuyện đã nhiều năm, lúc đó Vương Sùng Lượng hồn vía lên mây không nhìn rõ hung thủ, chỉ thấy mặt nạn nhân.
Hắn tìm được Trần Cửu giữa bảy tám bức ảnh chụp, “Chính là người này, lúc đó anh ta ngã trên sàn tầng một, mặt mũi người ngợm toàn máu là máu, tôi trốn ngoài cửa sổ, sợ choáng váng.
Vài năm sau đó tôi vẫn gặp ác mộng về gương mặt này, chắc chắn tôi không nhận nhầm, đồng chí Tiết, chính là anh ta…”
Vài cảnh sát thường phục