Sáng sớm hôm sau, Tô Hữu Điềm bị sự khác thường ở trên ngực đánh thức, cô ra sức thở hổn hển một hơi, trừng lớn mắt nhìn "núi nhỏ" ở trên ngực mình.
"Núi nhỏ" ở trên ngực cô lông vàng, xù xù, trừng mắt mắt to lấy tư thế bễ nghễ thiên hạ nhìn cô, sau đó......!dẫm dẫm chân lên ngực cô.
Tô Hữu Điềm trầm mặc, vươn tay nhéo má của nó.
"Núi nhỏ" meo một tiếng, giống như là một con hổ nhỏ liếc mắt trừng cô một cái, xoay người nhảy xuống giường.
Tô Hữu Điềm "A" một tiếng, cô chớp chớp mắt, muốn ngồi dậy lại thấy người mình giống như là bị nghiền nát, vừa cử động liền cảm thấy xương cốt cả người như muốn gãy vụn.
Cô hơi hơi cử động, liền nghe thấy bên tai liên tục có tiếng vang kì lạ.
Tô Hữu Điềm vừa quay đầu, liền nhìn thấy một con chó đang đặt đầu ở trên mép giường, le lưỡi về phía cô.
Tô Hữu Điềm: "......Nhúm Lông?"
Vừa mới sáng sớm tinh mơ, một mèo một chó đều đã tới rồi?
Cô vừa định giãy giụa mà sờ sờ đầu Nhúm Lông, lại không nghĩ rằng Viên Duy sẽ đến gần, một tay đè nó xuống.
"Đi xuống."
Tô Hữu Điềm nâng mắt nhìn anh.
Viên Duy đặt sữa bò ở trên bàn, sau đó nâng cô dậy.
"Có đau hay không?"
Cả người Tô Hữu Điềm đều rúc ở trong chăn, mặt già đỏ bừng, đấm Viên Duy một cái.
Chút sức lực nhỏ này của cô không được tính là gì đối với Viên Duy, anh thở dài một hơi, đưa cốc sữa bò đến bên môi cô, cho cô uống.
Khóe môi của Tô Hữu Điềm dính một vết sữa, con ngươi Viên Duy hơi hơi tối sầm lại, anh đột nhiên giữ lấy gáy của cô, cúi đầu liếm.
Tô Hữu Điềm bị bắt ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu, ngực cô dồn dập phập phồng, cảm thấy không thở nổi, mới véo Viên Duy một cái.
Viên Duy vuốt đi dấu vết trên môi cô, hơi thở cũng có chút không ổn định.
Anh nhắm mắt, sau đó lấy ra một cái váy ngủ từ trong tủ, nói:
"Nhấc tay."
Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn nhấc tay lên, Viên Duy giúp cô chui vào, sau đó kéo váy xuống.
Nói: "Ăn cơm xong rồi ngủ tiếp."
Tô Hữu Điềm lắc đầu, cô túm góc áo của Viên Duy nói: "Em vẫn chưa đói bụng."
Viên Duy ngừng lại, anh nằm ở bên cạnh Tô Hữu Điềm, ôm cô ở trong ngực, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi:
"Có mệt không? Tôi ở bên em."
Tô Hữu Điềm không nói lời nào, cô cúi đầu, nhìn nhìn tay chân của anh, nhìn chằm chằm cơ bụng của anh, vẫn là không yên tâm mà dùng tay sờ sờ.
Hô hấp của Viên Duy cứng lại, anh quay đầu nhìn thoáng qua.
Trong nháy mắt Tô Hữu Điềm đã hiểu ý của anh, chạy chóng che ngực lại, nghĩ nghĩ rồi lại che eo: "Anh đừng hiểu nhầm! Em chỉ là, chỉ là quan tâm thân thể của anh một chút mà thôi, rốt cuộc, rốt cuộc anh đã nằm thời gian lâu như vậy......!Em nói cho anh biết anh không được hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại thận em vẫn còn đau đấy!"
Viên Duy búng trán cô một cái, nói: "Tôi không sao, hệ thống đã khôi phục thân thể của tôi."
Tô Hữu Điềm sửng sốt.
Cái từ "hệ thống" này được nói ra từ trong miệng Viên Duy, đặc biệt "có sao", cô thấp thỏm hỏi:
"Hệ thống.....!đã nói cái gì với anh?"
Viên Duy mím môi một chút, nói: "Cái gì nó không cũng nói, chỉ trả lại ký ức cho tôi.
Tôi ý thức được đó là một thế giới hư cấu, vì thế đã đồng ý trở lại."
Mắt Tô Hữu Điềm trợn trắng: "Làm như vậy từ sớm không phải là được rồi sao?"
Viên Duy cười: "Chúng nó cũng là sau này mới nhận ra tôi có vấn đề.
Làm trái với quy định tìm ra thân phận của tôi, trả lại ký ức cho tôi."
Tô Hữu Điềm thở dài một hơi, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Viên Duy:
"Anh.....!Có phải cái gì cũng biết hết rồi hay không? Biết thế giới kia là do em viết?"
Viên Duy cười, nhìn cô không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm cúi đầu, nói: "Em.....!Thời điểm em viết không có nghĩ nhiều như vậy, thật xin lỗi, đã khiến anh chịu khổ nhiều như vậy......."
Viên Duy hơi hơi cúi đầu, vuốt tóc Tô Hữu Điềm nói: "Ngược lại tôi muốn cảm ơn em, là em khiến tôi có thể trải qua những chuyện như vậy."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn Viên Duy.
Viên Duy thuận thế kề sát môi cô, phả hơi: "Ở trong thế giới của em, tôi đã biết cái gì là trách nhiệm, cái gì là kiên trì, cái gì là......!tình yêu.
Em khiến tôi thấy được thứ tốt đẹp nhất trên đời này."
Hốc mắt Tô Hữu Điềm đỏ lên, ôm anh nói:
"Viên Duy, em nợ anh quá nhiều.
Lần này kể cả anh có nhốt em ở trong phòng tối hay phòng sáng gì, em cũng sẽ không chạy."
Viên Duy nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Tôi sẽ không lại làm như vậy đối với em."
Tô Hữu Điềm khóc, cảm xúc bạo phát trong nháy mắt, cô cắn vai Viên Duy: "Này một tuần này em rất nhớ anh, tại sao anh không tìm thấy em sớm hơn chút nữa?"
Viên Duy trấn an mà ôm cô vào trong lồng ngực: "Tôi không biết thân phận của em, phải mất một tuần mới tìm được em."
Tô Hữu Điềm rúc ở trong lồng ngực anh, nghẹn ngào nói: "Vậy, em đây miễn cưỡng tha thứ cho anh."
Viên Duy cười, trong thanh âm cũng pha lẫn chút khàn khàn.
Tô Hữu Điềm tựa vào trên vai Viên Duy mơ màng sắp ngủ, chỉ chốc lát, Qủa Quýt lại ngó nghiêng dáo dác rồi vào phòng, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm sửng sốt, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Đây là con mèo anh nuôi sao?"
Khóe miệng Viên Duy hơi động, anh ngồi thẳng người giơ tay về phía nó, con mèo kia liền chạy đến nhảy lên đùi anh, nhếch miệng duỗi cái eo lười.
Viên Duy gãi gãi cằm của nó một chút, nói: "Tôi đã tìm rất lâu, mới tìm được con mèo giống Quả Quýt y như đúc, còn có Nhúm Lông....!Rất nhiều đồ vật trong cái phòng này cũng là làm cố hết sức để trở về trạng thái cũ, để em có thể có cảm giác quen thuộc."
Tô Hữu Điềm hít hít cái mũi, cô vuốt lông của Quả Quýt, nói: "Giống chỗ nào, em đáng yêu hơn nó nhiều."
Viên Duy cười, giơ con mèo sang bên cạnh mặt của Tô Hữu Điềm, một người một mèo đều không rõ nguyên do mà trừng lớn mắt nhìn anh.
Khóe miệng Viên Duy cong lên, giống như đang nói: Rất giống.
Tô Hữu Điềm dở khóc dở cười, lồng ngực cô phập phồng thật sâu một chút, nhẹ giọng nói: "Viên Duy, cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã bao dung em, cảm ơn anh đã làm tất cả vì em."
Viên Duy ôm cô vào trong ngực, Quả Quýt bị ép ở giữa kêu một tiếng, ló đầu ra từ giữa hai người, không rõ nguyên do mà nhìn hai người.
Tô Hữu Điềm cười, vẫn còn chưa kịp ôm nó, liền cảm thấy đệm giường ở bên người lún xuống, Nhúm Lông ngao mà một tiếng lao lên giường, xô ngã cô.
Tô Hữu Điềm sợ hãi kêu một tiếng, giây tiếp theo trên mặt liền ướt dầm dề, cô mở mắt nhìn Nhúm Lông đang lè lưỡi, sau đó phe phẩy cái đuôi dụi dụi vào người hai người bọn họ.
Viên Duy vươn tay, gian nan mà vòng tay ôm lấy ba cái bảo bối lớn này, mắt hơi hơi cong lên.
Tô Hữu Điềm ở trong biệt thự của Viên Duy ba ngày, thời điểm ra cửa, cô phải đỡ eo đi ra ngoài.
Viên Duy đỡ cô lên trên xe, sau đó vươn tay, cài dây đai an toàn của cô vào.
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà lùi về sau một chút, Viên Duy nhìn cô một cái.
Viên Duy rũ mắt xuống: "To."
Đoàng!
Giống như là có viên đạn quay cuồng ở trong đầu cô, Tô Hữu Điềm muốn sụp đổ mà che mặt lại:
"Lưu manh!"
Viên Duy cười, nâng cằm cô lên, hung hăng mà lấp kín miệng cô, sau một lúc lâu, anh buông cô ra, khởi động xe.
Tô Hữu Điềm lau miệng, hỏi: "Đi chỗ nào?"
Viên Duy nói: "Đi đến nhà em, cho ba mẹ em một lời giải thích."
Tô Hữu Điềm nghĩ đến cái tính tình nóng nảy kia của mẹ mình, khóe mắt không khỏi co giật.
Tới nhà, Viên Duy lấy ra túi lớn túi nhỏ quà tặng từ trong cốp xe, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong cánh cửa, mẹ Tô cầm cái xẻng mở cửa: "Ai đấy!"
Viên Duy đứng thẳng tắp, anh cung kính nói: "Bác gái, cháu là bạn trai của Hữu Điềm, hôm nay tới thăm hỏi bác."
Keng một tiếng, cái xẻng của mẹ Tô rơi xuống.
Ngồi ở trên sô pha, Tô Hữu Điềm giống như là một cô vợ nhỏ, tiếp nhận ánh mắt lên án của cha mẹ.
Mẹ Tô nhíu mày nói: "Hai đứa quen biết được bao lâu rồi?"
Tô Hữu Điềm: "Ba ngày."
Viên Duy: "Tám năm."
Tô Hữu Điềm: "......."
Cha Tô khụ một tiếng, ông dùng cái quạt hương bồ to như bàn tay đập đập lên bàn, tức giận: "Rốt cuộc là quen được bao lâu?"
Tô Hữu Điềm nhanh chóng nói: "Tám năm!"
Mẹ Tô lấy ra uy nghiêm của người làm chủ một nhà, liếc mắt nhìn hai người: "Tại sao lời hai đứa nói lại không giống nhau?"
Không đợi Tô Hữu Điềm giải thích, Viên Duy liền mặt không đổi sắc mà nói, hai người bọn họ quen nhau ở trên mạng đã lâu, mấy ngày nay mới gặp mặt, mà mới gặp như đã quen, vừa gặp đã xiêu lòng, không phải người không thể.
Mẹ Tô mím môi, đột nhiên kéo Tô Hữu Điềm vào trong phòng: "Con rốt cuộc nghĩ cái gì thế,