Tô Hữu Điềm theo bản năng mà xoay đầu, liếc mắt một cái liền thấy được ở trung tâm của đội ngũ là Liễu Thấm eo nhỏ chân dài.
Khi đội ngũ của hai lớp đi ngang qua nhau, cô ta còn trừng mắt, liếc cô một cái.
Tô Hữu Điềm thắc mắc: "Bà ý trừng tớ làm gì không biết?"
Mã Tuệ nói: "Có thể là....!Ghen ghét chăng?"
Tô Hữu Điềm bĩu môi.
Cô quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng của Viên Duy.
Bóng dáng anh thẳng tắp, mặc đồng phục màu xanh lam và trắng, trông giống như là một cây bạch dương chót vót.
Tô Hữu Điềm xa xa mà nhìn bóng dáng anh, nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.
Không cho cô nhìn, thì cô nhìn lén là được.
Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của cô, Viên Duy đang chạy, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái.
Một cái liếc mắt kia, xuyên qua lớp lớp người, nhìn thẳng vào Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm cả kinh, theo bản năng mà cúi đầu xuống, nào nghĩ đến bước chân bị rối loạn, thiếu chút đã ngã sấp mặt.
Mã Tuệ chạy nhanh giữ chặt cô: "Sao chạy bộ mà còn ngây người được thế?"
Tô Hữu Điềm vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhịn không được nói: "Phía sau lưng mọc mắt sao? Nhìn một cái cũng không được.....!Keo kiệt!"
Lớp trưởng Tỉnh Lỗi cười nói: "Viên Duy, nhìn cái gì đấy?"
Viên Duy quay đầu lại, anh nói: "Không nhìn cái gì."
Tỉnh Lỗi lắc đầu nói: "Cậu ý, có cái gì chẳng bao giờ chịu nói thẳng ra, tôi luôn không đoán ra cậu đang nghĩ cái gì."
Trên trán Viên Duy có mồ hôi.
Gió nhẹ thổi qua tóc mái hơi ướt của anh, anh chớp mắt một chút, nhấp môi không nói lời nào.
Sinh hoạt ở cấp ba không có đơn giản như Tô Hữu Điềm tưởng tượng, bài tập chất đống, chương trình học nặng nề làm Tô Hữu Điềm sứt đầu mẻ trán.
Lại càng đừng nói thái độ làm lơ của Viên Duy đối với cô, càng làm cô thêm nôn nóng.
Tan học hôm thứ năm, tất cả học sinh đều đang dọn dẹp sách vở, Tô Hữu Điềm lại đột nhiên nằm bò lên trên bàn.
Mã Tuệ từ phía sau đập đập vào vai cô một chút: "Cậu làm sao vậy? Mấy ngày nay lại không tinh thần như thế?"
Tô Hữu Điềm nghiêng đầu, nhìn sắc trời dần dần mờ nhạt ngoài cửa sổ, miệng mũi dấu ở khuỷu tay, nói mơ hồ không rõ:
"Đừng nói nữa, tớ không được, nghĩ đến về sau tớ phải sống như vậy hơn ba năm liền thấy hít thở không thông......"
Nhìn những người khác đều đi hết, Mã Tuệ đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
Tô Hữu Điềm không còn gì luyến tiếc để sống nói: "Tớ cảm thấy tớ sắp bị