Mã Tuệ nhún vai, dừng cái đề tài này lại, nói tiếp:
"Tớ cảm thấy theo đuổi mà gấp gáp là không được.
Cậu phải từng bước một mà tiến gần đến bên hắn.
Đúng lúc, Cam Văn Văn ở trong phương diện này có kinh nghiệm, hay cậu đi hỏi thử xem?"
Tô Hữu Điềm nghiêng đầu, nhấc một bên lông mày lên.
"Tớ cảm thấy như thế không ổn, Viên Duy không phải người bình thường."
Mã Tuệ nói: "Không thử xem như thế nào thì làm sao biết được là có được hay không?"
Tô Hữu Điềm như suy tư gì đó mà đứng thẳng người.
"Nhưng mà....."
Mã Tuệ có chút xấu hổ cười: "Quan hệ giữa cậu và Cam Văn Văn không phải là....!không được tốt lắm sao?"
Tô Hữu Điềm nghĩ, cô vẫn là không cần phiền toái đến Cam Văn Văn.
Không nói đến khiến người ta chán ghét, cô lớn tướng như vậy mà còn phải để một cô gái nhỏ dạy cách yêu đương thì cũng không còn lời nào để nói nữa.
Nghĩ thế, cô lắc lắc đầu.
"Kệ, hiện tại tớ không mong có thể phát triển thêm một bước với Viên Duy.
Chỉ cần hắn không có thích người khác, thì tớ liền có thể an tâm mà bắt được hắn."
Mã Tuệ nhìn cô, thở dài.
Trở lại phòng ngủ, Tô Hữu Điềm vừa vào cửa, liền thấy Cam Văn Văn đang cùng một nữ sinh khác xúm vào một chỗ, ríu ra ríu rít mà cười.
Nhìn thấy cô vào cửa, hai người liền nhanh thu thập đồ vật rồi ngồi xuống.
Tô Hữu Điềm tinh mắt, liếc một cái liền nhìn thấy cái hộp hai người giấu ở sau lưng, còn có những ngôi sao lấp lánh rơi rụng ở trên bàn.
Cô một lời khó nói hết mà quay đầu lại nhìn Mã Tuệ:
"Đây là có kinh nghiệm?"
Những ngôi sao nhỏ đều sắp bị bọn họ dùng đến lộn xộn hết cả lên như kia chứng tỏ cậu ta có kinh nghiệm ư?
Mã Tuệ khụ một tiếng, nháy mắt với Tô Hữu Điềm một cái, ý bảo cô trở về giường nằm đi.
Sau đó cười hì hì đi đến bên người của Cam Văn Văn.
"Văn Văn, cậu đang làm cái gì đấy?"
Cam Văn Văn nhướng mày nói: "Chỉ là một ít đồ thôi, cậu hỏi làm gì?"
Mã Tuệ nói: "Có phải là đồ cậu muốn đưa cho lớp trưởng hay không?"
Cam Văn Văn đỏ mặt lên, cô nàng mắt liếc sang chỗ khác : "Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Mã Tuệ cười hì hì nói: "Tớ nhìn lớp trưởng hình như cũng có ý đối với cậu.
Hai người các cậu kém một bước nữa là ở bên nhau....!Tớ muốn biết.....!Cậu làm như thế nào mới có thể tiếp cận hắn?"
Tô Hữu Điềm nằm ở trên giường, trở mình, không khỏi vểnh tai lên hóng.
Cam Văn Văn Xí một tiếng: "Tiếp cận mới cả không tiếp cận cái gì.....!Bọn tớ là lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần đâm thủng