Buổi tối thứ bảy, Tô Hữu Điềm đạp bóng đêm đi vào phòng.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy tới 30 người chiếm tận ba cái bàn lớn ghép vào, khí thế ngất trời mà ăn uống.
Tô Hữu Điềm nhìn về hướng đó rồi đi vài bước, thấy Mã Tuệ ngồi ở phía bên trái, cô liền đi qua đằng đấy.
Mã Tuệ thấy cô thì cười, sau đó vẫy vẫy tay:
"Như thế nào đến tận bây giờ mới đến, chờ cậu cả nửa ngày rồi đấy."
Tô Hữu Điềm nhìn một vòng không khỏi thấy buồn cười.
Tỉnh Lỗi ngồi ở bên trái, Cam Văn Văn ngồi ở bên cạnh hắn.
Mã Tuệ ngồi ở bên cạnh Cam Văn Văn.
Tiền Lợi Viễn và Cao Nhất Thành ngồi ở cạnh nhau.
Từ cách phân chia chỗ ngồi là có thể nhìn ra được quan hệ giữa mọi người.
Cao Nhất Thành nhìn thấy Tô Hữu Điềm, mắt sáng ngời, kích động đứng lên : "Thịnh Hạ, tới tới tới, ngồi cạnh tớ này."
Cái bàn này sắp ngồi đầy người.
Ở giữa Cao Nhất Thành và Mã Tuệ, chỉ còn hai chiếc ghế, Tô Hữu Điềm quyết đoán mà ngồi ở cạnh Mã Tuệ.
Cao Nhất Thành thất vọng mà ngồi xuống.
Tiền Lợi Viễn nhỏ giọng nói: "Người ta là một nữ sinh, ngồi cùng cậu một cái nam sinh để làm chuyện gì hả?"
Cao Nhất Thành nói: "Nam sinh và nữ sinh tại sao không thể ngồi cùng nhau? Đầu cậu cũng quá xấu xa rồi đấy?"
Tiền Lợi Viễn so với Cao Nhất Thành về độ da mặt dày không biết hổ thẹn thì không bằng, hắn gật gật đầu cười nói: "Được được, cậu là thuần khiết nhất.
Người mà buổi tối nằm mơ còn nhắc mãi tên người khác là thuần khiết nhất!"
Cao Nhất Thành kinh ngạc, theo bản năng mà nhìn về phía Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm cúi đầu cầm sẵn bát đũa, không có chú ý tới bên này.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh tay che lại miệng của Tiền Lợi Viễn: "Đừng nói bậy"!
Tiền Lợi Viễn hừ cười một tiếng.
Cam Văn Văn nghe được rõ, cô nàng mắt trợn trắng, quay đầu nói với Tỉnh Lỗi: "Viên Duy có tới hay không, chỉ thiếu mỗi hắn thôi."
Tỉnh Lỗi nghĩ về hôm thứ sáu đã nói chuyện với Viên Duy, có chút do dự nói: "Hắn đã nói là sẽ đến......!Chắc thế?"
Cao Nhất Thành nghe được tên của Viên Duy, giống như là con nhím nhìn thấy thiên địch, đột nhiên dựng thẳng lên hết cả người lên: "Chờ hắn làm gì, tiệc lớp hắn đã không tới thì cứ coi như không có hắn là được rồi."
Tô Hữu Điềm ngồi ở bên người của Mã Tuệ phát ngốc.
Vừa mới nghe thấy có người nhắc đến Viên Duy liền nghe được lời như vậy, cô quay đầu liếc Cao Nhất Thành một cái.
Cao Nhất Thành bị cô nhìn thì giật mình, vừa sợ hãi vừa ủy khuất, nhịn không được nói: "Làm sao, cậu còn nhớ thương Viên Duy à? Tớ nói hắn một câu cũng không được? Hắn rốt cuộc tốt ở chỗ nào hả?"
Tiền Lợi Viễn bắt chéo chân, nghe vậy cười nói: "Tuy rằng tớ chướng mắt cái kiểu giả thanh cao kia của Viên Duy.
Nhưng là không thể không thừa nhận, người ta chính là so với cậu tốt hơn vạn lần, lớn lên soái, vóc dáng cao, thành tích nhiều lần đứng nhất.
Cậu nói xem chỗ nào không thể so sánh với cậu?"
Cao Nhất Thành cứng đơ.
Hắn tuy rằng chán ghét Viên Duy, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, thằng này mọi thứ đều xuất chúng, chỉ có đối với người khác lạnh