Tiền Lợi Viễn nhìn tình thế phát triển theo hướng trở nên nghiêm trọng, không thể không tiến lên, muốn kéo hai người bọn họ ra.
Viên Duy vươn tay, ngăn lại những người muốn tiến lên, hơi hơi mở miệng: "Không cần lại đây."
Nói xong, anh túm Tô Hữu Điềm kéo đi.
Bỏ lại một đám người ngây ngốc, hai người kia là làm cái quỷ gì vậy?
Hai người ra bên ngoài, Tô Hữu Điềm bị gió lạnh thổi, rùng mình một cái.
Viên Duy nhìn trên khoảng đất trống có mấy chiếc xe hơi đang đỗ, lôi kéo Tô Hữu Điềm đến khe hở giữa hai cái xe, chúng thoáng cản trở gió lạnh.
Tô Hữu Điềm mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu.
Giây tiếp theo Viên Duy liền buông lỏng tay cô.
"Cậu nói đi."
Tô Hữu Điềm nấc rượu cái ách, cô nỗ lực mở to hai mắt, vươn ra ngón tay chỉ vào mũi của Viên Duy: "Cậu nói, ách, nói thật với tớ, vì cái gì không thích tớ?"
Viên Duy rũ con ngươi không nói lời nào.
Việc này làm cho Tô Hữu Điềm có loại cảm giác đang diễn kịch một vai.
Cô lớn giọng, nổi giận đùng đùng nói :
"Tớ, tớ chỗ nào không thông minh? Tớ dáng người chỗ nào, chỗ nào không tốt? Cậu vì sao....!Nhìn cũng không nhìn tớ liếc mắt một cái....."
Viên Duy hơi hơi nâng mắt lên, đồng tử vừa động, tựa hồ trên dưới nhìn cô đánh giá một cái.
Tô Hữu Điềm bị khơi dậy tâm hiếu thắng.
Cô đem bộ ng ực nhỏ ưỡn ra, đập lên trên bùm bụp: "Cậu xem, đều đã 36D.
Cậu còn có cái gì không thỏa mãn nữa?"
Mí mắt của Viên Duy giật giật.
Tầm mắt liếc qua ở trên bộ ng ực mà cô vừa cố ưỡn ra.
Tô Hữu Điềm nổi giận, túm cổ áo anh mà giật :
"Ánh mắt của cậu là cái gì? Không tin tớ có 36D ư?"
Viên Duy mặc kệ cô động kinh.
Còn anh vẫn đứng đó mà bất động.
Tô Hữu Điềm bi thương không kể sao cho hết.
Cô buông lỏng đôi tay, nâng bộ ng ực lên, khóc lóc kể lể nói:
"Cậu đều chướng mắt thì tớ cần hai đống này làm gì....."
Bỗng nhiên, đôi tay của cô cứng đơ ở trước ngực, giống như là hóa đá mà bất động.
Viên Duy hơi hơi rũ mắt, cúi đầu nhìn cô.
Một trận gió lạnh thổi qua, đôi tay của Tô Hữu Điềm lại giật giật.
Đột nhiên, cô giống như là nghĩ tới cái gì đó, ngao một tiếng mà khóc:
"Ngực của tớ đâu? Ngực của tớ đâu?"
Mày của Viên Duy nhăn lại.
Anh nhìn cô như là chuột hamster đang loay hoay nhặt hạt dưa mà xoay quanh trên mặt đất.
Tô Hữu Điềm cong eo trên mặt đất tìm kiếm: "Ngực của tớ đâu? 36D của tớ đâu? Như thế nào đột nhiên không có?"
Khóe miệng của Viên Duy tựa như cong nhẹ lên.
Anh hơi hơi dựa vào cái xe đằng sau, hai chân vắt chéo nhìn Tô Hữu Điềm xoay vòng vòng.
Đột nhiên, cô tựa hồ là nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Viên Duy: "Có phải bị cậu cầm đi mất rồi hay không?"
Đôi mắt Viên Duy nheo lại nhìn cô.
Tô Hữu Điềm vươn móng vuốt ấn lên trên cơ ngực của Viên Duy, hung tợn nói:
"Nhất định là bị cậu cầm rồi!"
Viên Duy nhíu nhíu ấn đường, đem móng vuốt của cô bắt lấy, gắt gao mà gông cùm xiềng xích ở trong tay: "Tôi không lấy."
Tô Hữu Điềm dù bị nắm chặt tay cũng muốn ngồi lên trên mặt đất : "Chính là cậu cầm!"
"Không có."
"Cậu cầm cậu cầm!"
Viên Duy kéo cô lên không được, mắt thấy cô muốn la lối khóc lóc, nhíu mày quát: