Gió đêm từ từ thổi qua, nơi xa xa người xe như nước.
Ánh đèn bảng hiệu của khách sạn chiếu ra trên mặt Viên Duy một tia lạnh lẽo sạch sẽ.
Tóc mái của anh bay bay, thỉnh thoảng phất qua mặt mày, cắt đứt ánh sáng chiếu vào đáy mắt anh.
Viên Duy hơi hơi cúi đầu, ánh sáng màn hình điện thoại làm anh nheo lại mắt.
Viên Duy tỉ mỉ mà nhìn chằm chằm hai chữ "thích hắn" kia, giống như là lặp đi lặp lại mà đặt ở trong miệng nghiền nát, giật giật khóe môi.
"Thích", là một từ vừa nhẹ, lại vừa nặng.
Đã có rất nhiều người nói qua từ "thích" với anh, các nàng hoặc là chờ mong, hoặc là khẩn trương, hoặc là nhút nhát.
Nhưng chưa từng có một ai giống như Tô Hữu Điềm, dùng khẩu khí tự nhiên như vậy mà nói thích anh.
Khi Tô Hữu Điềm nói ra lời thích anh, lại tự nhiên như vậy, như là gió xuân nhẹ lướt bên ngoài cửa sổ, lại như phiêu đãng, chìm nổi trong phòng học.
Tựa như "thích hắn" là một việc tự nhiên giống việc cô uống nước ăn cơm, như thế mà không chút để ý, lại ở trong lúc anh lơ đãng, vọng tưởng chìm vào trong lòng anh.
Viên Duy rũ lông mi xuống, màn hình di động đột nhiên tắt.
Trong lúc nhất thời, cái không gian nho nhỏ này trở nên tối tăm hơn, anh hơi hơi giương mắt, tóc mái rũ xuống khiến Tô Hữu Điềm ở trước mắt anh lúc ẩn lúc hiện.
Viên Duy đem điện thoại nhét vào trong túi của Tô Hữu Điềm.
Sau đó, dùng ngón tay nắm cằm cô, hướng về phía trước mà nhấc: "Đừng ngủ."
Tô Hữu Điềm miễn cưỡng nâng mí mắt lên, vừa thấy là Viên Duy lại nhắm lại.
"Tôi....."
Mày của Viên Duy nhăn lại, lúc này lại ngủ rồi.....
Tô Hữu Điềm cảm nhận được ấm áp trên cằm, tựa hồ lại nghĩ tới thời gian trước kia Viên Duy hay vuốt cằm đôi của cô.
Thời điểm nhàn rỗi, Viên Duy sẽ ngồi ở trên sô pha, trêu đùa Nhúm Lông và vuốt cằm cô.
Anh như chất cồn làm tê mỏi thần kinh của cô.
Cô tựa hồ biết Viên Duy trước mắt không phải là người mà cô vốn quen thuộc, nhưng mà cô lại không nghĩ ra được rốt cuộc có cái gì khác biệt.
Cô lẩm bẩm lầm bầm mà nói: "Viên Duy.....!em nhớ anh."
Viên Duy sửng sốt, ngón tay đang nhéo cằm của cô không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhiệt độ cả người chậm rãi bị gió mang đi, Tô Hữu Điềm giật mình một cái, không khỏi cúi đầu xuống, chôn mặt ở trong lòng bàn tay của Viên Duy.
Viên Duy kinh ngạc.
Mặt của Tô Hữu Điềm bị gió thổi đến lạnh lẽo, chôn ở trong lòng bàn tay của anh, giống như là một khối ngọc lạnh nằm ở trên tay, tinh tế, mềm ấm, nhẹ nhàng mà phập phồng.
Ngón cái của anh run rẩy, trong lúc lơ đãng đụng phải khóe miệng của cô, như là bị bỏng do lửa mà đột nhiên rút tay về.
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng, không khỏi nghiêng về phía trước.
Viên Duy cả kinh, theo bản năng mà cầm hai vai của cô, tiếp