So với chết đuối, vết thương trên người Thịnh Viện nghiêm trọng hơn.
Tay đấm chân đá tính ra còn nhẹ, có chỗ bị vũ khí sắc bén thương tổn và có dấu vết bị phỏng, làn da vốn trơn nhẵn phủ kín bởi những vết sẹo xấu xí.
Nhớ lại thời gian ở chung với nhau nửa năm, Tuyết Tiêu cảm thấy Thịnh Viện không tính là quá xấu, ít nhất hiện tại không xấu.
Tuy rằng luôn bất mãn với thành tích kiểm tra toán của em gái, nhưng vẫn sẽ hỗ trợ giảng bài, vô tình nhờ chị ấy như vậy mà lấy độ hảo cảm của nam chính nhanh chóng.
Dù sao hiện tại còn chưa đi vào cốt truyện, hệ thống cũng nói có thể tự do phát huy.
Chỉ là có chút đau lòng vì đã cho Thịnh Viện uống viên thuốc vạn năng mất rồi, bốn năm mới đào được mỗi ba viên.
Tuyết Tiêu giúp chị đổi quần áo xong thì hỗ trợ Lục Mao đặt người lên trên giường, vặn vặn cổ vài cái rồi nói: "Các cậu canh đi, tôi còn muốn đi xuống một chuyến nữa."
Lục Mao chần chờ: "Lão đại, trời sắp tối rồi, hiện tại đi xuống có nguy hiểm không?"
"Tới cái gì chặn cái đó." Tuyết Tiêu đáp không chút để ý, nhưng Lục Mao biết cô đã nói như vậy thì không đi không được.
Đó chính là rương bảo vật quý hiếm, vạn nhất lại đào được một viên thuốc vạn năng thì sao?
Chỉ cần còn một hơi thở, vẫn có thể giữ được mạng, cơ hội lấy được bảo bối này không thể bỏ qua.
Lúc Tuyết Tiêu đi ra ngoài nói với Hồng Phát đứng ngoài nãy giờ: "Chú ý xung quanh, cẩn thận nhóm người kia trở lại."
Hồng Phát nghiêm túc gật đầu, giơ tay vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ giao cho tôi không thành vấn đề.
Trước khi Tuyết Tiêu xuống nước lại dặn dò: "Nếu như gặp phải bọn họ, cứ đi trước."
Hồng Phát lập tức hỏi: "Vậy cô làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, tôi có thể trở về." Tuyết Tiêu nói xong liền lặn xuống.
Hồng Phát giơ tay sờ sờ đầu, nghĩ thầm cũng phải, lão đại hành động một mình còn tiện hơn.
-
Tuyết Tiêu có tấm bản đồ mà người khác không thể nhìn thấy, trên đó có tọa độ của mỗi một cái rương bảo vật, cô hướng tới chỗ mình đã đánh dấu bơi đến.
Theo màn đêm buông xuống, các zombie dần dần thức tỉnh.
Đáy nước tối đen, ngẫu nhiên sẽ có một đợt ánh sáng xanh loé lên.
Tuyết Tiêu biết rõ nếu mình không đẩy nhanh tốc độ, sẽ bị một loạt zombie tỉnh lại vây giết.
Cô tuy rằng không có dị năng, nhưng lại có không ít phiếu dị năng.
Sử dụng 【 dị năng hệ nước x1 giờ 】, có thể như con cá tự do hô hấp trong nước, tốc độ lặn cũng bức phá, cho nên lần này cô không trang bị gì cả đã lặn xuống nước.
Loại phiếu hối đoái này đối với Tuyết Tiêu tương đối xa xỉ, đối với phương diện sinh hoạt ngày thường, trừ phi tất yếu, nếu không sẽ không dễ dàng sử dụng.
Nhưng rương bảo vật quý hiếm đáng giá.
Với dị năng hệ thủy trợ lực, cô có thể bỏ qua áp suất của nước mà lặn xuống chỗ sâu nhất, chạm đến đáy rồi thì có thể tự do đi đứng hành tẩu.
Tuyết Tiêu nhấc chân đạp cây đại thụ đè trên rương bảo vật, mượn áp lực khủng bố của nước bẻ gãy thân cây, tay ngọc ngà nhỏ dài nhẹ nhàng phất, thân cây đại thụ thô to như thế cứ ngư thùng nước bị nứt ra răng rắc.
Phá hủy sạch hết thảy chướng ngại vật, Tuyết Tiêu như ý nguyện lại gần rương bảo vật quý hiếm trước mặt.
Rương mở trong nháy mắt, cô nghe thấy tiếng nhắc nhở:
Ống phóng tên lửa RPG x1
Đạn tên lửa x20
Có vũ khí với lực sát thương siêu mạnh tiếp viện, xem như không tồi, nhưng vẫn không phải thuốc vạn năng, Tuyết Tiêu vẫn có chút đáng tiếc.
Tuyết Tiêu lội ngược chuẩn bị trở về, trong lúc đó thoáng nhìn thấy zombie lục đục thức tỉnh lang thang trên mặt đáy, cũng có con sau khi tỉnh dậy bắt đầu lội lên, con thì bồi hồi trong nước.
Nhờ vào dị năng hệ nước, tốc độ lội ngược rất nhanh, nhưng ban đêm của mùa đông tới sớm, lúc xuống còn chút ánh sáng, lúc về đã là bầu trời đêm đen như mực.
Thuyền du lịch sáng đèn lẫn trong sương mù đêm đông có vẻ mười phần ấm áp.
Hồng Phát vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, lập tức đi qua giúp đỡ.
Tuyết Tiêu lúc đi xuống chỉ mặc một bộ áo dù màu hồng nhạt, lúc này cởi áo dù, quần áo bên trong vẫn khô ráo thoải mái sạch sẽ, thậm chí đến cả tóc cũng khô ráo.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Hồng Phát sẽ không tin rằng cô mới vừa xuống nước.
Nhưng đã hơn một năm nên cậu cũng thành thói quen, không hỏi nhiều.
Chỉ là ý tưởng trong lòng càng thêm kiên định dị năng của Tuyết Tiêu không chỉ có một.
Tuyết Tiêu xoay người vừa định hỏi Thịnh Viện thế nào, lại nhìn thấy trong sương mù phía trước có ánh đèn lập loè.
"Kính viễn vọng." Cô nói.
Hồng Phát lập tức đưa qua.
Tuyết Tiêu cầm kính viễn vọng nhìn.
Trong màn sương mù phía trước có một chiếc thuyền lớn đang đi lại phía này, xem hình thức thì hình như là tàu thủy xa hoa. Trên boong tàu có hai gã đàn ông đứng tuần tra, trong tay cầm súng và đèn pin, cảnh giác quan sát bốn phía.
Tuyết Tiêu nhíu mày, hỏi: "Đây là nhóm người lúc nãy mấy cậu nhìn thấy à?"
Hồng Phát nhìn thử, có chút ngốc: "Không phải, lúc nãy bọn họ ngồi loại thuyền nhỏ thôi, là loại chỉ có thể chở được ba người, cái trước mắt...... Có vẻ hơi lớn."
Đâm lại đây tuyệt đối là bọn họ lật thuyền trước.
Hồng Phát nói: "Hai người trên boong tàu cũng không thấy lúc nãy."
"Vậy khả năng không phải cùng phe."
Tuyết Tiêu nhìn chăm chú vào chiếc du thuyền màu xanh trắng đan xen, không nhúc nhích, "Đi, cách bọn họ càng xa càng tốt."
Nghe Hồng Phát kể lại, nhóm người giết Thịnh Viện giống như du côn lưu manh, mà trước mắt, nhóm người trên thuyền được trang bị hoàn mỹ, giống như quân chính quy, vừa thấy liền biết không dễ chọc.
Hồng Phát nghe lời trở về khởi động thuyền, thừa dịp sương mù dày đặc thay đổi mũi thuyền trở lại đường cũ.
-
Bọn họ không vào trong thành phố Tuân Nam, mà ở cách một vùng biển ngoài thành có núi, ở đây có một hai cái nhà sàn được dựng dựa vào vách núi, thuyền du lịch ngừng ở bên cạnh bậc thang.
Mấy cái nhà sàn này Tuyết Tiêu không cho bọn họ biết ai dựng.
Khỏi cho hai người họ nghĩ nhiều, một mình Tuyết Tiêu đi ra ngoài vào bạn đêm chọn chỗ, rồi sử dụng đạo cụ xây dựng phòng ốc, vách núi vốn trống rỗng lại nhiều một hai cái nhà sàn.
Ngày hôm sau đưa hai người lại đây còn giả vờ chỉ vào chỗ nhà đó mà nói: "Quoa, ai lại khéo tay dựng được nhà thế kia!"
Lục Mao và Hồng Phát rất phối hợp cười hùa, nói đúng đúng đúng, lão đại như thần chuyển thế, trong lòng lại nghĩ thầm không biết trong không gian trữ đồ của lão đại rốt cuộc có bao nhiêu loại nhà lớn khác có thể lấy ra nữa.
Nhà sàn dựng hình chữ L, cột nhà hình trụ bằng gỗ đã hơi bong tróc, trên mái nhà treo đèn lồng màu đỏ, đợi Tuyết Tiêu mở chốt lập tức sáng đèn, xua tan bớt không khí tối đen.
Tuyết Tiêu đứng bên cạnh thuyền ngửa đầu nhìn đèn lồng, giọng điệu sâu kín: "Đêm nay ăn gì vậy?"
Phòng bếp ở bên cạnh, cửa
sổ mở ra, Hồng Phát vồn vã đáp: "Cơm chiên cà chua!"
Tuyết Tiêu thở dài.
Lại là cơm chiên cà chua.
Cô cầm lấy cần câu đặt ở bên cạnh, nói: "Cá ở đây vẫn có thể ăn đúng không."
Hồng Phát suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: "Lão đại, vùng biển này có zombie, nhưng zombie không ăn cá, lại chơi cùng với cá, cá cũng vậy, lần trước tôi đã thấy một con cá bơi từ ống quần zombie ra đó."
Tuyết Tiêu: "......"
Hồng Phát vẫn tiếp tục nói: "Chúng ta cũng không thể bảo đảm được con cá đó có phải mới chui ra khỏi ống quần zombie hay không, hoặc từ ống tay áo của zombie hoặc trong tóc, hoặc ——"
"Câm miệng! Tôi không ăn cá nữa, chiên cơm của cậu đi!" Tuyết Tiêu tức giận nói.
Bên dưới cửa sổ phòng bếp có mấy chậu hoa trồng cà chua bi, dây leo xanh thật dài quấn lấy gậy gỗ, một dây rủ xuống có tận mấy chục trái nhỏ hồng hồng tươi rói.
Tuyết Tiêu đi qua hái một trái, dùng tay xoa xoa rồi ném luôn vào trong miệng.
Cô dùng dị năng hệ mộc để chăm sóc cà chua bi đã qua biến dị, hình như nó được nâng cao khả năng chịu rét, nhiệt độ xuống thấp nhưng vẫn có thể bình yên sinh trưởng.
Chỉ là lớn tương đối chậm, diện mạo cũng không đẹp bằng khi đúng mùa.
Tuyết Tiêu nhăn mặt nuốt vào —— lại còn chua nữa.
Không chỉ có mỗi nhân loại tiến hóa để thích ứng mạt thế, còn có cả các động thực vật khác cũng vậy.
Sau cơm chiều, Tuyết Tiêu lại đi qua nhìn Thịnh Viện, phát hiện chị ấy không có dấu hiệu tỉnh lại, để cho Lục Mao và Hồng Phát canh chừng, còn mình thì về phòng ngủ.
Cô không ở chung với hai anh em này.
Lời nói thì nói vậy, nhưng buồn cười là lúc lão đại và đàn em ở cùng một thuyền thì sao?
Mấy thằng em cực kỳ thức thời, cũng không dám có ý tưởng không an phận, cung tiễn lão đại lên lầu xong cũng lanh lẹ về lại trên thuyền tránh rét.
Tuyết Tiêu cũng không sợ hai người này xằng bậy.
Hai người bọn họ nếu có lá gan này, đã sớm mất mạng.
-
Thịnh Viện đến buổi tối thì phát sốt, rên khóc rên khóc, làm Lục Mao và Hồng Phát xao xác một đêm, tới lúc bình minh mới hạ sốt.
Lúc Tuyết Tiêu xuống dưới thuyền du lịch, liền thấy hai người ngồi trên ghế gục đầu vào mép giường của Thịnh Viện ngủ thiếp đi, trong tay còn nắm chặt khăn lông dùng để hạ sốt cho Thịnh Viện.
Cô tay chân nhẹ nhàng đi qua, búng trán mỗi người một cái.
Lục Mao giật mình một cái, sau đó nháy mắt nhìn thấy Hồng Phát nằm kế bên người, hai người cùng nhau ngã lộn xuống.
Lúc này hoàn toàn tỉnh táo.
Tuyết Tiêu đứng ở mép giường hỏi: "Chị ấy thế nào?"
"Hạ sốt rồi, cũng không nói sảng nữa, chắc đỡ rồi." Hồng Phát đáp, một bên kéo Lục Mao từ trên mặt đất đứng lên.
"Nói sảng gì?" Tuyết Tiêu hỏi.
"Gọi tên Thanh Âm? Gọi con gái, vừa khóc vừa la, còn luôn nói xin lỗi." Lục Mao vừa xoa cái ót bị đụng đau vừa nói, "Lão đại, chị gái cô có con gái à?"
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn cậu ta.
Cô cũng rất kinh ngạc.
Thịnh Viện có con gái hử? Trong sách không nói đến.
Nhìn cô như vậy, Hồng Phát bổ sung hỏi: "Lão đại, chị ruột hả?"
Tuyết Tiêu tức giận nói: "Vô nghĩa!"
Lục Mao bày ra vẻ mặt tôi đã hiểu, nói: "Là sau khi hai người tách ra rồi mới có con gái, cho nên lão đại mới không biết."
Tuyết Tiêu hỏi: "Chị ấy còn nói gì nữa không?"
Hai người liếc nhau, lắc đầu cùng lúc.
Tuyết Tiêu ỡm ờ, xua xua tay với hai người, tự mình ngồi trên ghế, nói: "Bữa sáng, ăn xong ngủ tiếp."
Hai người nghe lời đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Tuyết Tiêu đánh giá Thịnh Viện trước mắt, nói thật bốn năm trôi qua, cô đối với hình dáng của người này đã có chút mơ hồ, lúc này nhìn chỉ cảm thấy chị ấy gầy.
Quá gầy.
Tối hôm qua lúc dây leo trên cổ tay chị được quăng ra, chiếc lá vừa rơi khỏi tầm tay đã lập tức khô héo, nhưng tiếp đó lại nảy ra một mầm xanh mới lần nữa.
Thịnh Viện có dị năng hệ mộc.
Tuyết Tiêu không khỏi nhớ tới số cà chua bi được trồng dưới cửa sổ phòng bếp.
Vừa khi cô đang muốn đi ra ngoài hái hai trái, thì người trên giường lại tỉnh.
Thịnh Viện chậm rãi mở mắt, có chút mê mang.
Tuyết Tiêu dừng bước chân, nghiêng người nhìn lại, giơ tay quơ quơ trước mắt chị ấy, dò hỏi: "Thịnh Viện?"
Thịnh Viện nghe thấy tiếng nói, lúc này mới nhìn về phía cô, ánh mắt ngơ ngẩn, rất mau đỏ bừng hai mắt, nước mắt không ngăn được trào ra ngoài.
Tuyết Tiêu nghĩ thầm đây là do chị em gặp nhau quá mức cảm động nên mới khóc à?
Thịnh Viện vươn tay qua, Tuyết Tiêu phối hợp cầm lấy, thấy chị ấy ngồi dậy, lập tức nói: "Chị cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?"
Kết quả Thịnh Viện dùng sức ôm lấy cô, Tuyết Tiêu đột nhiên không kịp phòng bị, thiếu chút nữa phản kích, lại nghe thấy chị ấy khóc ròng bên tai cô nói: "Thanh Âm...... Con gái bảo bối của mẹ, mẹ xin lỗi con nhiều, xin lỗi con nhiều......"
Tuyết Tiêu: "......"
Chị em thâm tình? Là do cô suy nghĩ nhiều.
Tuyết Tiêu kiên nhẫn nói: "Chị, chị nhìn cho rõ, em là em gái của chị, không phải con gái của chị đâu."
Thịnh Viện không chịu bỏ, vẫn luôn gọi mãi tên Thanh Âm bên tai cô rồi nói xin lỗi con nhiều.
Tuyết Tiêu cuối cùng vẫn cứng rắn đẩy chị ấy ra, chỉ vào mặt mình nói: "Là em gái của chị, Thịnh Tuyết Tiêu."
Thịnh Viện ngơ ngác nhìn cô, duỗi tay nhẹ vỗ về mặt cô, nín khóc mỉm cười: "Thanh Âm, con có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, mẹ đi làm cho con."
Tuyết Tiêu: "......"
Chị gái của cô, đầu óc đại khái có vấn đề...