Tuyết Tiêu bị Thịnh Viện chộp lấy bắt ngồi ở mép giường, một hồi duỗi tay sờ sờ mặt cô, một hồi lại sờ sờ đầu cô, cười vui vẻ đã thì lại muốn nhào tới ôm cô, cười xong lại khóc.
"Mới một năm không thấy, con gái của mẹ đã lớn vậy rồi." Thịnh Viện nhỏ giọng nói.
Mặt Tuyết Tiêu không cảm xúc: "Chị, con gái của chị năm nay nhiều lắm mới ba tuổi, vẫn chỉ là một củ cải nhỏ, sợ là còn chưa cao tới đầu gối em nữa."
"Nói chuyện so với lúc trước cũng ghê gớm hơn rồi...... Xin lỗi con nhiều lắm, là do mẹ không tốt, không thể chăm sóc tốt cho con, để con một mình lưu lạc bên ngoài." Thịnh Viện hồng hồng mắt nhìn cô.
Tuyết Tiêu duỗi tay đưa khăn qua, "Đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc."
Thịnh Viện đón khăn tay lau nước mắt, lại túm chặt lấy một bàn tay của cô, bên khóc bên nói: "Nếu ba con còn sống, khẳng định sẽ không để chúng ta bị những người đó bắt nạt, ngoan, ba con yêu con lắm, ba yêu mẹ con chúng ta, con không nên trách ba con rời đi quá sớm."
Tuyết Tiêu hỏi: "Ba của đứa bé là ai?"
Hai mắt Thịnh Viện đẫm lệ nhìn cô, "Ba con tên là Triệu Sinh, Triệu Sinh, con phải nhớ kỹ, con tên là Triệu Thanh Âm."
"Đã chết rồi à?" Tuyết Tiêu lại hỏi.
Thịnh Viện ngẩn người, bỗng nhiên mất kiểm soát che mặt khóc lớn.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế, làm người ta nghe mà tan nát cõi lòng.
Tuyết Tiêu yên lặng lui ra ngoài.
Đi ra ngoài cửa, hít vào thở ra một hơi khí lạnh, Tuyết Tiêu đi qua bên cửa sổ phòng bếp, yên lặng hái hai trái cà chua bi.
Lục Mao thò đầu qua cửa sổ thăm dò hỏi: "Lão đại, chị của cô thế nào rồi?"
"Nghe thấy tiếng khóc không, cậu đoán thử xem?" Tuyết Tiêu cho cậu một trái cà chua bi, "Ăn đi."
Hồng Phát ở phía sau bên chiên cơm, bên nói: "Nên khóc, khóc ra rồi sẽ tốt lên thôi."
Cậu đặt đĩa cơm chiên lên bàn xong thì m quay đầu lại, thấy hai người bên cửa sổ ăn cà chua bi xong thì vẻ mặt rối rắm, mắt rưng rưng nước, đón gió đông lạnh chảy dài một hàng nước mắt.
Hồng Phát cười nhạo nói: "Đã nói là chua mà!"
-
Không khí trên bàn cơm mười phần quỷ dị.
Ngày thường hoặc không nói gì, hoặc mấy đứa em sẽ nói rất nhiều.
Nhưng Lục Mao và Hồng Phát lại không dám xen mồm vào lúc này, yên lặng nhìn Thịnh Viện với thần sắc dịu dàng cầm muỗng kiên trì đút Tuyết Tiêu ăn cơm từng muỗng từng muỗng một.
Thịnh Viện nhỏ giọng nói: "Thanh Âm, con nít không được kén ăn."
Tuyết Tiêu vẫn còn nhẫn nại được, đẩy tay chị ấy ra rồi nói: "Chị, chị tỉnh táo lại chút đi, chị lấy đâu ra đứa con lớn cỡ em được hả?"
Trong mắt Thịnh Viện chực trào nước mắt, "Mẹ biết mẹ không tốt, mấy ngày nay không ở bên con được, con trách mẹ cũng đúng, nhưng không thể không ăn cơm."
Nói xong lại đưa cái muỗng tới phía trước.
Tuyết Tiêu nhíu mày, "Chị đừng có giả bộ, em đâu có nói sẽ ném chị xuống nước, nói thế nào thì cũng là chị ruột, cho chị ở tạm hai ngày rồi không hẹn ngày gặp lại là có thể đi rồi?"
Thịnh Viện nói: "Mẹ sẽ không để con rời xa mẹ lần nữa đâu."
Tuyết Tiêu: "Được, ba ngày, ba ngày ha."
"Hiện tại thu hoạch đồ ăn không dễ dàng gì, nhưng mẹ có dị năng, vẫn có thể trồng được một ít." Thịnh Viện chỉ lo nói, "Về sau Thanh Âm của chúng ta muốn ăn cái gì, mẹ sẽ trồng cho con."
Tuyết Tiêu chỉ vào cây cà chua bi ngoài cửa sổ nói: "Chị, em muốn ăn cà chua, ngọt!"
Thịnh Viện lập tức cười, đứng dậy nói: "Được, được, mẹ lập tức đi hái cà chua cho con gái bảo bối."
Nói đến dị năng, Tuyết Tiêu bắt đầu tính toán chi li.
Không biết Thịnh Viện là điên thật hay là giả điên, nhưng chị ấy có dị năng hệ mộc thì có thể lợi dụng một thời gian, ít nhất làm cho cà chua của cô tiến hóa không quá chua nữa là được.
Lục Mao và Hồng Phát cũng có chút chờ mong, hai anh em bọn họ đều không có dị năng, Tuyết Tiêu lại không làm trò mà thi triển dị năng trước mặt bọn họ.
Lúc này có thể trực tiếp nhìn người khác thi triển dị năng, có hơi kích động.
Chỉ thấy Thịnh Viện đi tới trước cây cà chua bi, rất cẩn thận hái xuống, sau đó dùng ống tay áo xoa xoa, hình như cảm thấy lau như vậy vẫn không sạch lắm, chạy bịch bịch bịch tới bên cạnh thuyền duỗi tay vào trong nước.
"Chị, nước đó không thể rửa!" Hai người Lục Mao và Hồng Phát chạy như bay qua ngăn cản.
Tuyết Tiêu giơ tay đỡ trán, tâm mệt ăn cơm chiên.
-
Xong việc mới chứng minh được, là Tuyết Tiêu suy nghĩ nhiều.
Trạng thái tinh thần của Thịnh Viện không ổn, thi triển dị năng cũng không ổn định theo, đừng nói đến chuyện cải giống cho cà chua bi, chị ấy có thể biến ra hai ba cái lá cây hoặc là hoa nhỏ chọc cho trẻ con vui vẻ là tốt lắm rồi.
Chị ấy cho rằng Tuyết Tiêu là con gái của mình, vẫn luôn vây quanh cô, sau khi bị Tuyết Tiêu không kiên nhẫn quát cho thì nước mắt đong đầy trong mắt, tủi thân đi ra ngoài thuyền ngồi, ngơ ngác nhìn mặt nước.
Lục Mao và Hồng Phát nhìn mà đau lòng.
Thịnh Viện biết dọn dẹp phòng, quét tước vệ sinh, hơn nữa không sợ dơ.
Mỗi ngày đúng giờ sẽ lên lầu gọi Tuyết Tiêu dậy.
Tuyết Tiêu bọc chăn lăn một vòng trên giường, "Chị, đã mạt thế rồi, còn có lý do gì phải cần thiết dậy sớm?"
Thịnh Viện nói: "Trẻ con ngủ nhiều không tốt, phải chú ý rèn luyện, hiện tại đang ở mạt thế, trẻ con cũng phải học hỏi cách xử lý nguy cơ."
Tuyết Tiêu ngơ ngác nhìn chị, rụt rụt vào trong chăn, nói rất có đạo lý, thiếu chút nữa bị thuyết phục.
Cuối cùng cô vẫn bị Thịnh Viện xách ra khỏi ổ chăn.
Sau khi đi xuống thuyền, Tuyết Tiêu với thần sắc âm trầm nói với Lục Mao: "Ba ngày, soạn cho chị ấy một ít thức ăn, buổi tối ném vào trong núi."
Lục Mao sờ sờ ót, "Lão đại, người này là chị ruột cô đó, thật sự muốn làm vậy sao?"
Tuyết Tiêu cười lạnh nói: "Tôi chỉ nuôi hai người, chị ấy không đi vậy cậu đi đi."
Lục Mao xoay người la lên với Hồng Phát: "Nhanh chóng soạn cho chị gái lão đại chút thức ăn ngon đi đường!"
Ở mạt thế thì có gì khác, con người sẽ trở nên cực kỳ thực dụng.
Thịnh Viện vẫn chưa biết tính toán của em gái nhà mình với mình, vẫn cẩn thận vì cô mà dọn dẹp giường đệm, sau đó xuống dưới đi xem cây cà chua bi.
Cô nói với cà chua bi: "Cà chua à cà chua, mày mau mau lớn lên, mau mau kết quả, Thanh Âm nhà ta muốn ăn."
Thịnh Viện cầm khăn tay chà lau từng phiến lá, nhẹ nhàng cẩn thận.
Cô vẫn gầy như cũ, làn da lộ ra bên ngoài vẫn còn vết bầm chưa tiêu và miệng vết thương không thể khép miệng lại, không hề phát hiện ở phía trước hiện lên ánh mắt trống rỗng tựa như thuộc về người chết không còn sống trên trần thế.
Trên mặt cô trước sau luôn cười dịu dàng.
-
Đến buổi chiều, Tuyết Tiêu đưa Thịnh Viện vào rừng.
Hiện giờ so sánh với thành phố, có lẽ núi rừng vốn hoang tàn vắng vẻ lại càng an toàn hơn một chút. Côn trùng độc và thú dữ đã bị thiên tai tra tấn chết mất một phần lớn, chỉ còn lại vài cây cỏ gian nan chống cự.
Lúc đầu Thịnh Viện có hỏi cô đi đâu, nhưng không có được đáp án thì quay ra bắt đầu giúp Tuyết Tiêu xử lý số cây cối chặn đường xung quanh, nhắc nhở cô cẩn thận dưới chân và đá cuội.
Hồng Phát và Lục Mao bị cô bắt ở lại trên thuyền chờ.
Sau khi Tuyết Tiêu cảm thấy đã đi đủ xa, dừng trước một thân cây nói với Thịnh Viện: "Chị, chị chờ ở đây nha, có lẽ con gái chị sẽ trở về, nếu như
chị chờ không thấy, thì tiếp tục đi tìm, nhưng chị không thể ở bên em được."
Thịnh Viện đứng dưới tàng cây, trong lòng ngực ôm hộp cà chua bi, ánh mắt ngây thơ.
Tuyết Tiêu vì ném chị ấy lại, sử dụng cả phiếu hối đoái dị năng hệ mộc, làm cho cây cối che giấu đường núi, để chị ấy không tìm thấy mình.
Ban đêm có tuyết rơi, Hồng Phát và Lục Mao bọc áo khoác nhảy nhót trong phòng, một bên phòng lạnh một bên chờ Tuyết Tiêu trở về.
Cuối cùng chỉ thấy cô trở về một mình.
Sắc mặt Tuyết Tiêu bất biến, giống như bình thường lui tới, Hồng Phát và Lục Mao cũng không dám hỏi nhiều, sau cơm chiều lại thấy cô một mình lên trên lầu.
Ban đêm nổi lên sương mù, chạy dài khắp mặt biển, bao phủ cả thuyền lẫn vào trong đó, sao trên trời lúc ẩn lúc hiện.
Hồng Phát và Lục Mao bọc áo khoác ngồi ở đầu thuyền hút thuốc, sắc mặt thâm trầm.
Chính giữa hai người đặt một cái loa mini màu lam, mặt trên cắm thẻ nhớ, sáng đèn, chậm rãi phát một bài nhạc đậm chất tình yêu bi lụy.
Lục Mao nhả khói thuốc, thấp giọng nói: "Nói không chừng...... Lão đại lúc còn nhỏ đã bị ngược đãi."
Một lời không đầu không đuôi nhưng Hồng Phát lại ăn ý tiếp lời, gật đầu nói: "Rất có khả năng, ngược đãi cô ấy chính là chị gái, trẻ con thường không đánh lại người lớn."
"Bây giờ lão đại trưởng thành rồi, thế giới cũng biến thành bộ dáng ma quỷ, cho ra quyết định như vậy cũng không quá hiếm lạ." Lục Mao cũng gật đầu tiếp tục nói.
Hồng Phát phẩy phẩy khói, thâm trầm nói: "Lão đại đối với chúng ta khá tốt."
"Là quá tốt."
"Đúng vậy, chúng ta cũng phải đối tốt với lão đại."
"Không sai."
Dứt lời, dí tàn thuốc, tắt loa, về phòng ngủ.
Tuy rằng nói quan hệ chị em không phải quá tốt, nhưng cũng không tồn tại ngược đãi như hai người họ nói.
Tuyết Tiêu cho Thịnh Viện đi, hoàn toàn là vì không muốn phá hư cốt truyện, để hai vai ác về sau truyện ở bên nhau quá sớm sẽ sinh ra cảm tình.
Suất diễn về sau của Thịnh Viện so với cô còn nhiều hơn, cô chết rồi nhưng Thịnh Viện vẫn chưa chết đâu.
Từ sau khi đẩy nam chính vào trong bầy zombie, Tuyết Tiêu đã xem những người này chỉ là nhân vật, không cho mình có tình cảm chân thật, nếu không sẽ dễ dàng sa vào trong đó.
Sa vào guồng quay của thế giới không phải là chuyện tốt.
Cố tình là thời gian cô phải sống ở thế giới này so với bất kì thế giới nào trước đó lâu hơn, rất lâu.
Cho nên Tuyết Tiêu không dám tiếp xúc với tuyến nhân vật trong kịch bản.
-
Thịnh Viện bị vứt ngày thứ ba.
Hằng ngày vẫn như cũ, hai thằng em mỗi ngày ồn ào nhốn nháo, mua vui trong đau khổ.
Trên đường Tuyết Tiêu đi biển sưu tầm bảo vật, không có việc gì làm lại chạy tới lăn lộn cây cà chua bi.
Lục Mao ở bên cạnh thở dài: "Lão đại, khả năng nó đã dùng hết toàn lực để sống sót qua mùa đông này rồi, nhưng có vậy vẫn chưa được hoàn mỹ lắm."
Tuyết Tiêu hái một trái ném vào trong miệng, "Nói tiếng người."
Mặt Lục Mao rối rắm nói: "Chua đó!"
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn cậu, có chút kinh ngạc.
Lục Mao vốn chờ một màn cô bị vị chua ập đến rồi nhăn mặt đón gió lạnh thổi khô nước mắt, nhưng lại nghe Tuyết Tiêu nói: "Hình như không đúng lắm."
"Làm sao vậy?" Lục Mao kỳ quái hỏi, "Không chua à?"
"Chua thì vẫn chua, nhưng mà trái này, chua thanh lắm, còn có vị hơi ngọt nữa." Tuyết Tiêu lại hái một trái ném vào trong miệng.
Lần này Lục Mao cũng ăn một trái.
Hai người trừng mắt nhìn cà chua bi rồi lâm vào trầm tư.
"Lão đại, cô làm?" Lục Mao hỏi.
"Không phải tôi." Tuyết Tiêu lắc đầu.
"Hay là Hồng Phát?" Lục Mao gọi người lại đây.
Hồng Phát cũng ăn một trái, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: "Ha, không chua? Chị gái cô thành công rồi."
Lục Mao trừng lớn mắt, giơ tay làm động tác cắt cổ, ý bảo mày xong rồi.
Hồng Phát tự mình làm sặc mình, ho đến đỏ bừng mặt, còn kinh hoảng xua tay với Tuyết Tiêu.
Thần sắc Tuyết Tiêu hơi giật mình, khi đứng dậy đuôi mắt quét qua chỗ núi rừng.
Lục Mao và Hồng Phát dời chủ đề, nỗ lực cười đùa trêu chọc Tuyết Tiêu vui vẻ, lại chỉ đổi lấy cô sâu kín thoáng nhìn qua.
Tuyết Tiêu xuống nước mở rương bảo vật, thu hoạch xong, lúc ngoi lên mặt nước, cô nói với Hồng Phát trên thuyền: "Các cậu đi về trước đi."
"Lão đại, cô đi đâu?" Hồng Phát khó hiểu.
"Tốc độ của tôi nhanh hơn các cậu, đi tìm chị tôi." Tuyết Tiêu nói xong liền lặn xuống, dùng dị năng hệ thủy, như con cá lượn nhanh trong nước.
Cô có thể khẳng định Thịnh Viện vẫn ở chỗ đó chưa đi.
Bởi vì chị ấy nhớ thương con gái của mình trở về, cho nên không dám tùy tiện bỏ đi.
Chờ đến khi Tuyết Tiêu tìm đến, quả nhiên nhìn thấy Thịnh Viện dựa cây đại thụ ngồi xổm, một mình đáng thương vô cùng, lầm bầm lầu bầu.
Lúc Thịnh Viện thấy Tuyết Tiêu, vừa khóc vừa cười, đi lên sờ sờ rồi ôm một cái, bao tay cô lại hỏi vì sao lại lạnh quá vậy, để mẹ ủ ấm cho con.
Thật vất vả qua mấy ngày nay, lúc này trạng thái tinh thần của người phụ nữ khôi phục lại bộ dáng điên loạn.
Tuyết Tiêu thở dài, đưa người trở về.
Hồng Phát và Lục Mao bỏ tâm tư làm một bữa tối phong phú chờ hai người trở về, hỏi han ân cần rồi dắt Thịnh Viện vào phòng tắm ngâm nước ấm trước.
Bên bàn ăn, mặt Tuyết Tiêu vô cảm nhìn hai thằng em nói: "Suy nghĩ ra biện pháp gì đó, để chị ấy bình thường lại rồi lại ném."
Hồng Phát và Lục Mao liếc nhau, người sau thâm trầm nói: "Lão đại, cởi chuông cần người cột chuông, chúng ta đâu biết rõ rốt cuộc trên người chị gái cô đã xảy ra chuyện gì."
"Đúng vậy, những người đó vì sao một hai phải giết chị ấy." Hồng Phát nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Khả năng không chỉ giết chết mỗi chị ấy đâu, còn có......"
Lời phía sau còn chưa nói, nhưng những người đang ngồi đây đều hiểu.
Tuyết Tiêu cầm lấy đũa, mười phần dứt khoát: "Ngày mai đi liền, nhóm người chết tiệt này dám giết chị của tôi, chúng ta cũng không cần khách khí, còn có thể thuận tay đoạt luôn vật tư."
______________