Ảm Dạ đỏ mặt lên thở gấp một trận, mới chắp tay nói:
- Tiểu tử đa tạ công công chỉ điểm, chuyện vui đã định rồi, còn muốn lễ trọng cảm tạ công công.
Tất Chân vui mừng nhướn mày, cười ha hả nói:
- Vậy ta ở đây cảm ơn Phò mã gia trước. Ha ha, ta sẽ phái hai người đưa
Phò mã gia xuất cung chờ chỉ. Lát nữa ý chỉ của Hoàng thượng sẽ tới,
ngài cũng nên nhanh chóng chuẩn bị lục lễ nghi điển đi.
- Vâng vâng vâng, tiểu tử đa tạ, cáo lui, cáo lui!
Ảm Dạ lại ho một trận, liền lấy canh nhuận phổi ra uống vài ngụm, phổi
liền dịu lại, lúc này mới đứt được cơn ho, đứng lên cáo lui.
Y
chỉ biết bệnh mình không nhẹ, nhưng không biết mình đã không còn bao
nhiêu ngày nữa. Cho nên đối với việc cưới Công chúa, nói thực trong lòng y cũng không vui vẻ lắm. Y 16 tuổi đỗ cử nhân, cũng xem như tài tử hiếm có rồi, tương lai sẽ thi tiến sỹ vào triều làm quan. Làm mấy năm sẽ ra
ngoài làm quan lớn một phương, ba thế tứ thiếp, vinh hoa phú quý, đó là
tiêu dao gì?
Làm Phò mã? Cũng không biết Công chúa Vĩnh Phúc xinh hay xấu. Cho dù là xinh đẹp, làm Phò mã cũng bị gò bó. Không những cả
đời không có tiền đồ, hơn nữa Công chúa sống trong “Thập Vương phủ”, Phò mã này chính là người sống không vợ. Y mới không muốn bảo vệ một người
vợ danh phận, làm một Ngưu Lang một năm gặp mặt một lần.
Nhưng
phụ thân tham ô tang phạt lượng lớn vàng bạc, sắp bị người ta điều tra
ra rồi. Tới khi đó sẽ bị tịch thu tài sản, giết chết hết cả nhà, mình
cũng thành con của phạm quan, dù không bị liên lụy bắt đi, cũng sẽ bị
mất hết công danh trở thành áo vải. Sau này không xu dính túi, nghèo rớt mùng tới, muốn tham gia khoa cử triều đình cũng không thể được. Lúc này Công chúa Vĩnh Phúc trở thành một Đan Thư Thiết Khoán xá tội miễn chết, dù là nàng có xấu cỡ nào, cũng phải cưới được nàng về. Bây giờ trong
nhà đã tiêu lượng lớn bạc rồi, cuối cùng đã được như ý nguyện rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ảm Dạ lại thấy vui hơn, theo sau hai tiểu hoàng môn ra ngoài. Đi lại cũng thoải mái hơn nhiều, đưa mắt nhìn xung quanh,
tường thành cũng đã khác với lúc tới rồi: Ba ngày nữa, ta chính là em rể của Hoàng đế, đi lại trong cung này, các ngươi là nô tài, ta lại là
thân thích của Hoàng đế. Ha ha, cảm giác làm Phò mã giống như không phải là cái gì xấu xa.
Ảm Dạ chắp tay sau lưng, đè nén cơn ho, dương dương tự đắc nghĩ:
- Làm Phò mã nhiều quy tắc như vậy, dù sao Công chúa lớn lên trong thâm
cung, nàng còn có thể quản được ta hay sao? Phò mã phủ ta là chủ nhân,
chỉ cần ta cẩn thận một chút, còn không phải là làm theo ý mình sao? Nếu số đã định không thể nhập sỹ, ta sẽ làm một Phò mã gia phong lưu vậy!
Bất luận là hoàng gia hay dân gian, hôn nhân cũng cần phải làm theo sáu
bước, là nạp thái (tặng lễ cầu hôn), vấn danh (hỏi tên họ và ngày sinh
của nhà gái), nạp cát (tặng lễ đính hôn), nạp trưng (đưa sính lễ), thỉnh kỳ (nghị định hôn kỳ), thân nghênh (tân lang đích thân cưới vợ).
Nạp thái, vấn danh đơn giản, Hoàng thượng ân chỉ một chút, sau 3 ngày sẽ
dẫn hàng chục lễ vật Cát Tường như chim ưng, uyên ương, hươu nai tới
hoàng cung cử hành. Sau khi nạp thái, vấn danh xong có lẽ là nạp cát. Lễ xưa là tiến hành bói toán, xem xem hai bên có hợp hôn hay không. Nếu
hợp, hôn sự này sẽ chính thức được định, chuyện còn lại chri là chọn
ngày cát chính thức xuất giá là được.
Nhưng tới thời Minh, nạp
cát đã không hề đi lễ bói toán, trực tiếp do người lớn bên nhà gái tiếp
nhận nạp thái. Sau khi vấn danh trao đổi hôn thư, định hôn sự. Tới lúc
này, trừ phi bên nhà trai trả lại hôn thư, nếu không danh phận đã định
rồi.
Hôm nay, chính là đến kỳ Ảm gia tới hoàng cung nạp thái, vấn danh.
Thời tiết lạnh, nhưng trong phòng lại ấm áp. Vừa sáng sớm, Ấu Nương dựa
vào lòng Dương Lăng, dịu dàng nói:
- Tướng công, buổi tối lúc ở đây, đừng gọi người ta ôm con tới nữa.
- Hử?
Dương Lăng hôn lên môi nàng, khẽ cười nói:
- Sao thế?
- Như vậy … người ta đều biết …. Ây da, người còn hỏi nữa!
Ấu Nương hờn dỗi vỗ hắn một cái.
Dương Lăng cười vui vẻ, ôm lấy nàng, cằm đặt lên đầu nàng khẽ vuốt ve:
- Cục cưng đã sinh ra rồi, nàng còn xấu hổ như vậy sao? Ha ha, nhân luân
đại lễ, có gì không nhận ra người chứ? Tiểu tử đó không ôm đi không
được, nó quấy rối lão tử. Lần trước tướng công đang vội, nó liền khóc
thét lên, lại ị ra rồi lại phải thay tã. Sau đó lại đòi bú, hại ta phải
khoác thêm áo choàng chạy tới phòng Văn Tâm, nếu không bây giờ luyễn võ
cường thân, bị cảm cúm rồi.
Hàn Ấu Nương cười che miệng, hai má
ửng hồng dựa vào bờ ngực trần trụi của tướng công, cảm thấy hắn đang vui vẻ từ trong lồng ngực truyền ra, ánh mắt thích thú, ngọt ngào nói:
- Người ta biết tướng công kỳ thực hàng ngày còn có rất nhiều việc phải
làm. Nhưng trong thời gian này người ở nhà với Ấu Nương lâu nhất, Ấu
Nương rất vui.
Nàng nắm lấy bàn tay Dương Lăng vẫn đang vuốt ve bờ mông nàng, ngón tay đan vào bàn tay hắn, ngửa mặt lên cười nói:
- Tướng công đang đối phó với Lưu công công phải không? Lưu công công,
con người này vốn không xấu. Còn nhớ lúc đầu, là ông ta đi Kê Minh Dịch
đón tướng công vào kinh. Từ đó về sau tướng công liền thăng chức lên rất nhanh, làm tới quan lớn ….
- Trên đường vào kinh, Lưu công công
cũng đã chăm sóc vợ chồng chúng ta rất tốt. Khi Hoàng thượng làm Thái
tử, chúng ta chuyển nhà sang nhà mới, Lưu công công còn mang quà tới.
Ôi! Mới đó mà thời gian trôi qua lâu rồi, Thái tử đang cơ làm Hoàng
thượng. Tướng công và Lưu công công đều có quyền lực lớn. Một số lão
thần trong triều không thuận mắt, luôn muốn trừ khử tướng công, trừ khử
Lưu công công. Ai biết những khó khăn đó đều lao tới, cuối cùng tướng
công và Lưu công công lại trở thành oan gia đối đầu.
Dương Lăng cười khổ một tiếng, nói:
- Chuyện thế gian khó nhất là dự liệu. Ân hôm nay thù ngày mai, ai có thể biết rõ được? Khi Lưu Cẩn không có quyền lực thì vô hại. Khi y có quyền lực, lại không thể sử dụng, sẽ trở thành mãnh hổ hại người. Đo đạc đồn
điền vốn là chuyện tốt, kết quả là khiến hắn liên can, bị người oán
trách.
Điều tra tham ô cũng là chuyện tốt. Lưu Cẩn đang thanh tra nội khố, Tây Thập khố, nghe nói giáp phòng Tây Thập khố có người bán
trộm ngân sa, ô mai, hoàng đan, bách dược. Các quan lại lớn nhỏ tham ô
đã bắt được hơn 160 người. Quan quản nội khố đều là những con chuột béo
mẫm, dạy dỗ cũng là điều nên làm.
Nhưng, bản thân y nhân cơ hội
đã mang về nhà lượng lớn tài sản, thủ hạ phụ trách điều tra tham quan
cũng đã tra ra tham quan mưu lợi bất chính. Tham lam lại chẳng qua là từ trong tay những tham quan nhỏ đó chuyển tới tay của đại tham quan y.
Ôi! Lưu Cẩn, đã không phải là Lưu công công ngày xưa mang vò dưa muối
tới chúc mừng chúng ta thăng quan nữa rồi.