Thị vệ nhận ra Dương Lăng, thấy sắc mặt hắn tím lên, rất khó coi, không
biết đã xảy ra chuyện lớn gì, sợ hãi liền mở cổng chính. Dương Lăng từ
cửa cung phải đi vào hoàng cung, liền hỏi:
- Hoàng thượng bày tiệc ở đâu?
- Tây Noãn Các Càn Thanh cung.
Dương Lăng không nói gì, chạy đi liền. Tim hắn sắp nhảy ra ngoài rồi. Hôn thư nhất định không được giao cho Ảm gia, nếu không hắn sẽ ôm hận suốt đời. Hạnh phúc cả đời Công chúa Vĩnh Phúc chính là nằm trong tay của hắn
rồi. Hắn sao có thể phụ lại lòng thương của một người phụ nữ vô tội. Khi nàng đang chịu cảnh cô đơn và dày vò cả đời, mình sao lại có thể hưởng
thụ được hạnh phúc của mình chứ?
Dương Lăng càng nghĩ càng sợ,
tim đã nhảy lên tới cổ, tới mắt rồi: Con mẹ nó, Hoàng thượng tuyển phi,
dù là tài nhân phẩm chất rất thấp. Chọn tùy tùng, thục nữ đều phải kiểm
tra trong ngoài, còn thiếu tra rõ lục phủ ngũ tạng bên trong, sao Công
chúa tuyển Phò mã, cái gì cũng đều không kiểm tra?
Hôm nay hắn là cùng vợ tới thăm thần y, chính là mặc thường phục. Nhưng, người trong
cung phần lớn đều nhận ra người tâm phúc ngự tiền này. Thấy hắn vội vàng chạy như điên, không chú ý tới lễ nghi Quốc công, đều không khỏi trố
mắt lên nhìn.
Tù và thổi lên, cửa cung các nơi lập tức đóng lại.
Cẩm y vệ, ngự mã giám đao ra khỏi vỏ, lên cung, nhằm vào các cửa cung
bảo vệ. Chỉ tiếc là động tác của Dương Lăng thực sự quá nhanh, sớm đã
vào cung rồi.
Mặc dù Thạch Văn Nghĩa thẹn quá thành giận. Nhưng y thấy người của Dương Lăng quy tắc dừng lại ở trước cửa cung, đối diện
với hàng đao súng dày đặc cũng không có ý phản kháng nào. Chỉ thấy Dương Lăng một mình vào cung, cũng không dám thổi tù và cảnh báo cao nhất,
yêu cầu Kinh doanh và Ngũ thành binh mã ti cần vương hộ giá. Động tĩnh
như vậy đã quá lớn rồi. Nếu không có chuyện như vậy, y “khói lửa diễn
chư hầu” sẽ bị chặt đầu.
Trong Tây Noãn Các Càn Thanh cung, Hoàng thượng đang ăn uống tiệc rượu với thông gia.
Bàn tiệc dài, Hoàng đế Chính Đức ngồi ở chỗ cuối cùng, đầu bên trái ngồi là chuẩn Phò mã, đầu bên phải là Ảm Đông Thần và em vợ Lý Hổ. Khi đó không có bàn tròn, trên bàn dài dù nói là thức ăn thịnh soạn, nhưng đều là
bày ra thôi, ai cũng không thể đứng dậy mà chọn thức ăn được. Ngoài
thỉnh thoảng có người gặp thức ăn cho Hoàng thượng ra, người bên cạnh
chỉ có thể ngồi nhìn thức ăn phía trước là đủ rồi. May mà bọn họ chí
không ở chỗ này.
Hai bên là lần đầu gặp nhau, khi vị Ảm công tử
đó thường thường ho hai tiếng, ngồi ở đầu dưới khó mà động được vài đũa, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ nhu khí. Ảm Đông Thần và em vợ Lý Hổ thấy Hoàng thượng chỉ biết nịnh hót vài câu, may mà Mã Vĩnh Thành và mấy nội thị
thái giám đứng bệnh cạnh chêm chọc cười, khiến cho không khí nóng lên.
Rượu đã qua ba tuần, Mã Vĩnh Thành khoát tay ra hiệu. Tiểu hoàng môn dùng
một chiếc khay sơn son đặt một ấm thiệp hồng. Mã Vĩnh Thành ghé sát tai
Chính Đức nói nhỏ:
- Hoàng thượng, nên hạ hôn thư rồi.
- Hả? Ồ ồ!
Huynh trưởng như cha, hôm nay tiểu muội chính thức định hôn. Hoàng đế Chính
Đức vẫn chưa trưởng thành bỗng cảm thấy trên vai có chút trách nhiệm
nặng trịch. Người em rể được mẫu hậu chọn này quả nhiên là có chút yếu
ớt, nói chuyện cũng không được mấy câu. Cha và cậu của hắn ta cũng chỉ
biết a dua nịnh hót. Chính Đức có chút nhìn không thuận mắt, nhưng với
thân phận của muội muội, vẫn hết sức thân thiết.
Vừa nghe Mã Vĩnh Thành nhắc nhở, Chính Đức liền đặt ly rượu xuống, đứng lên cười nói:
- Ảm Dạ, bước lên đây.
Ảm Đông Thần và Lý Hổ vừa thấy hôn thư màu đỏ đó trong tay Hoàng thượng,
bỗng hai mắt sáng lên, giống như là đã nhìn thấy một ngọn núi vàng, một
kim bài miễn chết. Ảm Đông Thần kìm nén xúc động, liền thúc giục nói:
- Ngô nhi, còn không đứng lên, khấu đầu với Hoàng thượng tiếp nhận hôn thư.
Ảm Dạ ngồi lâu, tứ chi bủn rủn, vì cố nén ho, trong ngực vô cùng khó chịu, căn bản không ăn được gì. Vừa nghe phải tiếp nhận hôn thư không khỏi
giống như trút được gánh nặng. Tiếp nhận hôn thư, dự tiệc xong, mình sẽ
không còn phải chịu sự dày vò này nữa. Y liền chống tay xuống bàn đứng
lên, dưới chân có chút hơi chột dạ di chuyển tới trước mặt Chính Đức,
hai gối quỳ xuống, cung kính nói:
- Hoàng thượng.
Chính Đức nhìn y, trầm giọng thở dài:
- Vĩnh Phúc là em ruột của Trẫm. Trẫm rất thương người em gái này. Từ hôm nay trở đi, Trẫm sẽ giao nàng lại cho ngươi. Ngươi phải đối xử tử tế
với ngự muội ….
Ảm Đông Thần và Lý Hổ hai mắt nhìn chằm chằm vào
hôn thư do đích thân Chính Đức viết, đóng ấn tỉ, cổ họng đều khô ran
lên. Đầu ngón tay của Ảm Dạ vừa chạm tới hôn thư, “ầm” một tiếng vang
lên, cửa điện mở ra, một người như cơn gió lạnh lao vào.
Mấy tiểu hoàng môn phía sau hoảng hốt thất kinh kêu lên:
- Quốc công gia, ngài không thể tự tiện xông vào.
Hoàng đế Chính Đức nắm lấy
hôn thư, kinh ngạc nói:
- Dương khanh, ngươi đây là làm gì thế?
Dương Lăng máu dồn lên mắt, chỉ tay quát lớn:
- Ảm Dạ! Tên súc sinh ngươi? Mau bước xuống!
Ảm Đông Thần ngây người ra, quay đầu lại nhìn bằng chứng pháp luật vẫn chưa tới tay con trai, không khỏi kêu lên:
- Ngô nhi, tiếp hôn thư!
- Ngươi muốn chết!
Dương Lăng tức giận, cầm lấy đĩa thức ăn ném ra ngoài, thức ăn và đĩa bay lên không, đĩa rơi xuống chuẩn xác chém trúng cổ tay Ảm Dạ, phát ra tiếng
kêu gãy xương, nhưng đồ ăn trên đĩa đó thì lao tới người Chính Đức.
Chính Đức ngây người đứng đó, nhìn thức ăn trên người từ mũi chảy xuống, giống như đang nằm mơ:
- Ách … Dương Thị Độc … là ngươi sao?
- Không nên bị người quấy rầy, tiếp nhận hôn thư.
Ảm Đông Thần bất chấp Hoàng thượng trước mặt, lập tức hô lớn, đồng thời
nhảy dựng lên: Xem ra là chuyện đã bị bại lộ rồi, trước tiên cướp lấy
hôn thư, như vậy quyền chủ động sẽ rơi vào tay mình. Trừ phi Hoàng
thượng làm chuyện giết người diệt khẩu, nếu không sẽ bị mình xỏ mũi.
“Phịch” một tiếng, Dương Lăng thấy Ảm Đông Thần giúp con trai cướp hôn thư,
cũng không kịp lách qua, lao thẳng tới bàn, chạy tới, chén đĩa trên bàn
văng khắp nơi. Hoàng đế Chính Đức hôm nay cũng không hiểu chuyện gì,
trợn trừng mắt lên nói:
- Dương khanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Ảm Dạ thấy tình hình không ổn, hôn thư lại chưa tới tay, cả nhà sẽ bị tội
chặt đầu. Y cố chịu đớn đau gãy xương mà lao lên cướp hôn thư. Dương
Lăng còn hai bước nữa, thấy Chính Đức bị mình làm cho sợ choáng váng. Ảm Dạ sắp cướp hôn thư, hắn liền hét lớn, cả người lao lên không trung.
Ảm Dạ vừa đứng lên giữa chừng đi cướp hôn thư, Dương Lăng liền đá một cước vào huyệt thái dương của y. Ảm Dạ kêu một tiếng, miệng đầy máu đen phun lên long bào của Hoàng đế, thân người “thình thình” đổ xuống đất.
Dương Lăng từ không trung rơi xuống kịp thời tịch thu hôn thư trong tay Hoàng thượng. Mã Vĩnh Thành không biết xảy ra chuyện gì, thấy có người làm
tổn thương Hoàng thượng, liền lao tới kéo Hoàng thượng lui về phía sau,
cùng mấy tiểu hoàng môn còn có mấy tên thị vệ ở ngoài cửa vào lao tới
bao quanh Hoàng đế.
Ảm Đông Thần và Lý Hổ mãnh liệt lao lên như
điên cuồng. Hôn thư đó chính là mạng của cả nhà, thân hình Dương Lăng
vừa chạm đất, đã đá Ảm Dạ xuống. Hai người cũng không quan tâm tới sự
sống chết của Ảm Dạ, lao tới chặn Dương Lăng lại, ôm đầu ôm chân, ba
người đè lên người của Ảm Dạ thành một mớ hỗn độn.
Hoàng đế Chính Đức ngây người ra nhìn một lát, quay đầu lại nói với Mã Vĩnh Thành:
- Lão Mã, Dương khanh hắn …. Hắn liệu có phải bị điên loạn không?
Võ công của Dương Lăng để đối phó với hai tên quan nhỏ này không khó.
Nhưng dưới đất cùng với hai người liều mạng ngăn lại, toàn bộ sức lực
đều không thể phát huy được. Hắn cố gắng lắm mới đá được hai người ra.
Áo choàng bị xé rách một mảng dài, làm gì còn có chút uy nghi quý trọng
của Quốc công gia nào.
Nhưng Dương Lăng đã đứng lên được, người
đầy nước canh, vết máu, áo bào te tua, khăn vấn đầu bị xé, tóc tai rối
tung, giống như lão ăn mày, đứng lên cười ha hả, dáng vẻ đắc ý.
Bị đá một cước, lại bị bốn năm trăm cân đè lên người, Ảm Dạ công tử vẫn
nằm im ở đó. hai mắt trợn lên, khóe miệng vẫn còn đùn ra máu đen thui.
Ảm Đông Thần và Lý Hổ căn bản không quan tâm gì đến y. Hai người quỳ rạp
xuống đất, mắt nhìn chằm chằm Dương Lăng run giọng kêu lên:
- Hôn thư đâu? Hôn thư đâu? Hôn thư ở đâu?
Hai tay Dương Lăng rất tự nhiên, phóng khoáng rẽ rẽ tóc, sau đó vỗ bụng, cười ha hả nói:
- Hôn thư ở đây, lấy đi!