Dương Lăng đã nuốt hôn thư vào bụng rồi thốt ra một câu xong, Ảm Đông
Thần và Lý Hổ run rẩy giống như bị rút gân vậy, bây giờ đã đổi thành hai người bọn họ mắt đỏ như máu, hai người lửa giận công tâm, thấy đại thế
đã mất, không khỏi gào rú lên: -Họ Dương kia, lão tử liều mạng với
ngươi.
Hai người vụt một tiếng nhảy bổ lên, nghiến răng hận
không thể cắn đứt thịt Dương Lăng. Hiện tại trong lòng Dương Lăng rất
bình tĩnh, tâm bình khí hòa nên tay chân cũng nhanh nhẹn hơn, một đôi
tay trái ngoặc phải chuyển đánh ra Thái Cực quyền ở Càn Thanh Cung, trái đấm, phải đấm, Bạch hạc lưỡng sí, Kim kê độc lập, đánh cho hai người Ảm Đông Thần choáng váng.
Cuối cùng Dương Lăng thình lình bắt lấy
cổ hai người đập vào nhau, hai người đau đớn kêu lên, một cục u thật lớn nổi trên trán, lập tức ngã xuống đất ngất đi.
Chính Đức và Mã
Vĩnh Thành, một đám thị vệ, thái giám giống như đang xem kịch vậy, hai
mắt nhìn chăm chú, thành thành thật thật nhìn Dương Lăng đánh ngã từng
tên từng tên thông gia của y trên đất, Chính Đức Hoàng thượng lúc này
mới chậc chậc rồi hỏi: -Dương khanh, ưmkhanh đang làm gì vậy?
Động tác của Dương Lăng rất phóng khoáng, rẽ mái tóc đang che khuất tầm mắt
sang hai bên trái phải, sau đó chỉ vào Ảm Dạ nói: -Hoàng thượng, tên cẩu tài này thân mang bệnh nan y, nhưng bọn họ lại dám lừa gạt hôn ước với
Công chúa. Khi thần nghe được tin tức đã bị hù đến hồn bay phách lạc.
Trong tình thế cấp bách vội vã vào cung thấy Hoàng thượng đang muốn hạ
hôn thư, tình huống cấp bách không kịp bẩm báo đã thất lễ trước mặt vua. Tên sát tài này biết rõ bản thân mình có thể chết bất cứ lúc nào
Hắn cúi đầu nhìn xuống, Ảm Dạ đã nằm thẳng ở đó, máu đen tuôn đầy ra mũi
miệng, rõ ràng là đã chết. Dương Lăng hơi ngẩn người, lập tức đúng lẽ
hợp tình nói: -Hoàng thượng xem, quả nhiên có thể chết bất cứ lúc nào.
Dương Lăng ngoài miệng nói thế, trong lòng lại vội vàng suy nghĩ: -Hỏng rồi,
sao lại đánh chết người rồi? Lần này phải tìm Kim Châm Lưu, cửa hàng kê
đơn, và cả nô bộc sắc thuốc của Ảm gia đến để nói rõ ràng mới được.
Chính Đức không để hắn phí công như thế. Y đã hình thành sự tín nhiệm vô điều kiện với Dương Lăng rồi, lại cúi đầu nhìn, Ảm Dạ nằm thẳng đằng kia,
máu tuôn đầy miệng, máu chảy ra đều là màu đen, làm sao còn hoài nghi
chứ, trong nhất thời giống như bị một gáo tuyết lạnh dội thẳng xuống
đầu, da đầu Chính Đức Hoàng đế lạnh lẽo run lên, y nghĩ mà sợ, nếu
truyền xuống hôn thư vừa rồi, thì việc chung thân của muội tử mình xong
rồi.
Mỗi người đều có nhược điểm của mình, nhược điểm của Chính
Đức chính là không được bắt nạt thân nhân của y, phản bội tình cảm của
y. Vừa nhìn thấy tình huống này y đã "Gừ" một tiếng, giống như phát điên mà xông lên trước tay đấm chân đá, trong miệng không ngừng mắng: -Quả
nhiên là cẩu tài, hay cho một tên sát tài, ngay cả muội tử của trẫm mà
cũng dám gạt. Trẫm phải giết ngươi! Trẫm phải giết ngươi!
Đáng
thương cho Ảm Dạ đã chết mà còn bị chân rồng sỉ nhục. Chính Đức nổi giận lên cũng không quan tâm đầu đuôi gì cả, chỉ trong chốc lát đã đá đến
thay đổi cả dung nhan người chết, đến lưỡi cũng bị kéo ra ngoài.
Mã Vĩnh Thành nghe Dương Lăng nói là trong lòng "lộp bộp" vài tiếng, hai
chân nhũn cả ra đứng không vững: -Lần này xong rồi! Lại có cả chuyện này nữa! Tên chó má Tất Chân kia không phải nói chỉ là cảm mạo nho nhỏ thôi sao, sao lại thành bệnh nan y rồi? Tên khốn kiếp này, ngay cả loại tiền này mà cũng kiếm, thật con mẹ nó chán sống mà.
Ông ta cũng
không hoài nghi lời nói của Dương Lăng. Đầu tiên là vì Dương Lăng không
cần thiết phải nói dối, hơn nữa Ảm Dạ vốn dĩ mang bộ dáng bệnh hoạn tiều tụy, bây giờ chết ở đó mà còn tuôn ra máu đen nữa, rõ ràng là trong ngũ tạng mang bệnh vô cùng nghiêm trọng mà.
Dương Lăng một cước đạp chết Phò mã, lại chưa được tuyên triệu mà xông vào cung kiến giá,
còncòn nhảy lên ngự yến, hắn cho rằng hắn là một món ăn sao? Nếu không
có chứng cứ rõ ràng, đường đường một Quốc công sẽ làm ra chuyện trái lệ
thường như vậy sao.
-Tất Chân phải chết! Nhất định phải chết!
Ông ta và mấy tiểu thái giám vội vàng chạy lên ôm lấy Chính Đức, kéo
Hoàng thượng ra, luôn miệng khuyên can, trong lòng lại nảy ra một chủ ý
ác độc.
Chính Đức Hoàng thượng há miệng run rẩy trên ghế, một
nửa là giận, một nửa là bị hù, y thở hổn hển phì phò nói: -Truyền chỉ!
Truyền chỉ! Ảm gia khi quân phạm thượng, lừa gạt Công chúa, sao trảm cả
nhà!
-Dạ dạ dạ. Mã Vĩnh Thành luôn miệng đáp ứng. Lúc này Dương
Lăng đã tỉnh táo lại, cảm thấy dù sao thì trên dưới Ảm Dạ cũng không
chạy thoát rồi, việc này cũng không cần gấp. Việc cấp bách bây giờ là
phía Công chúa. Hôm nay giống trống khua chiêng cử hành nghi điển, Công
chúa xuất giá, gả cho Phò mã, một trăm người trong Ảm gia rêu rao khắp
nơi là đến Hoàng cung cử hành đại điển của Công chúa.
Bây giờ
bản thân Phò mã gia đãcũng không biết là bị đạp chết hay là đè chết, sau đó đại đội quan binh đến nhà gã xét nhà, cơn giận của Hoàng thượng được trút ra, nhưng Vĩnh Phúc công chúa thì làm sao đây? Lời đồn đại nhảm
nhí sẽ tổn hại đến một cô nương chưa xuất giá bao nhiêu đây? Dương Lăng thấy Chính Đức giận đến run rẩy, đã muốn giết người cho hả giận
rồi, lập tức vén áo bào, muốn quỳ gối khởi tấu. Kết quả là vừa đụng tới
thì chỉ quơ được vài mảnh vải, áo bào đã rách tả tơi rồi, không khác gì
người trong Cái bang.
Dương Lăng dứt khoát vứt bỏ mảnh vải đó,
quỳ xuống trước mặt Chính Đức, dập
đầu nói: -Hoàng thượng, thần là quan
tuyển đại hôn của Công chúa, không điều tra rõ ràng mọi việc, suýt chút
làm lỡ việc chung thân của Công chúa, thần có tội!
-Khanh đương
nhiên có tội! Chính Đức còn đang sợ hãi, tức giận vỗ bàn ném chén nói:
-Dương Lăng ơi Dương Lăng, người trẫm tin nhất chính là khanh,
khanhkhanh khanhkhanh suýt chút làm lỡ ngự muội của trẫm nha. Nữ tử một
khi đã gả đi, thì đã tạo thành sai lầm lớn rồi, cho dù có lật trời cũng
không cứu được nữa. Muội tử của trẫm suýt chút thì, khanhkhanh rõ ràng
nhìn thấy dáng vẻ bệnh hoạn của tên cẩu tài kia, sao lại không điều tra
cho rõ hả?
Dương Lăng xấu hổ nói: -Thần có tội, lúc đó thấy gã
không ngừng ho khan, Tất công công nói chỉ bị cảm mạo, thần liền muốn
bảo Tất công công tìm hai vị Thái y đến khám cho gã, để tránh thất lễ
trước vua. Tất công công cũng nói đã tìm người khám rồi, thần liền sơ
suất, thật sự không ngờẢm gia lại dám lấy người sắp chết ta mà lừa hôn
Thiên tử!
Chính Đức Hoàng đế nhíu hai hàng chân mày, đằng đằng sát khí nói: -Tất Chân?
Mã Vĩnh Thành vừa thấy cơ hội đến rồi, lập tức khom lưng nói: -Nô tài còn
nói tại sao khi Hoàng thượng chọn Phò mã, Tất Chân lại bẩm tấu Hoàng
thượng, ra sức nói tốt cho Ảm Dạ, căn bản không để cho Quốc công và Quốc Cữu gia xen miệng vào, ông ta nhất định đã nhận hối lộ của Ảm gia rồi!
-Đi! Đi! Đi! Nhanh chóng kéo tên súc sinh Tất Xuân kia đến cho trẫm!
-Tuân chỉ! Mã Vĩnh Thành vui mừng như điên, lập tức gọi bốn Cẩm Y Đới Đao
Giáo Vệ và hai tiểu hoàng môn chạy đi tìm Tất Chân. Ông ta là Đại tổng
quản Nội vụ trong cung, trong tay nắm việc chi phí tiền lương, đây là
công việc béo bở nhất trong cung, mua đứt được rất nhiều thị vệ, thái
giám tâm phúc, muốn chỉnh chết một thái giám thất thế tất nhiên vô cùng
dễ dàng.
Thấy Dương Lăng vẻ mặt hổ thẹn quỳ đằng kia, Chính Đức
Hoàng đế thở một hơi thật dài, nói: -Thôi đi, khanh đứng lên đi. May mà
khanh đến kịp lúc, bằng không trẫm thẹn với phụ hoàng và ngự muội a.
Đứng lên đi, trẫm phạt khanh lập công chuộc tội, xét nhà Ảm gia cho
trẫm, diệt cửu tộc của ông ta.
Chính Đức vỗ bàn một cái, gương
mặt anh tuấn dữ tợn hẳn lên, cắn răng cười lạnh nói: -Lừa tới lừa lừa
lui, lừa đến cả hoàng gia, không nghiêm trị thật tốt, những tên khốn
kiếp dám đạp lên đầu càng nhiều hơn nữa! Bọn họ không sợ việc xảy ra rồi trẫm sẽ nổi giận nghiêm trị sao?
Chính Đức nói tới đây, ngẫm
nghĩ người ta thật sự không sợ mà, đến lúc đó cứ nói đột nhiên bệnh
chết, vậy ngươi chỉ có thể oán bản thân mạng khổ thôi, nếu không có cái
danh Công chúa chống đỡ, nói không chừng nhà trai người ta còn mắng số
mạng nữ nhân ngươi khắc phu nữa. Đến lúc đó chỉ đành nuốt lấy quả bồ hòn này, lúc đó hạ chỉ xét nhà giết người, dân chúng trong thiên hạ thấy
sao chứ? Sau này còn ai dám tiếp cận Hoàng gia chứ? Ai dám bảo đảm cả
đời không đột nhiên mắc bệnh chứ? Thật độc mà! Chính Đức nghĩ đến đây,
không nhịn được hung hăn vỗ bàn một cái.
Dương Lăng đứng dậy, trầm giọng nói:
-Hoàng thượng, thần vì bệnh của Thái Hoàng thái Hậu nên hôm nay trùng hợp đến
bái phỏng Lưu phủ của Thần y Kim Châm, ngẫu nhiên nghe ông ta nói vài
ngày trước ông ta có xem bệnh cho công tử Ảm gia, nói người này thân
mạng trọng bệnh đã không thể cứu chữa, nên mới giật mình phát giác ra âm mưu của họ. Theo thần thấy, Ảm gia không phải vì nịnh bợ hoàng thân
thôi.
-Mấy ngày qua Lưu công công luôn trừ tham xướng liêm ở các nha môn, các nha môn béo bở như Nội phủ, Nội kho đều tiến hành thanh
tra. Kho chữ Giáp ở Tây Thập Khố đã bị tra xét đến tận cùng, bắt hơn một trăm sáu mươi người. Ảm Đông Thần trông coi Tạng Phạt Khố, tay chân
nhất định cũng không sạch sẽ, nên mới muốn kết thân với Hoàng thân, đến
lúc đó không chỉ là Hoàng thượng, ngay cả quan viên thanh tra cũng nể
mặt Công chúa Vĩnh Phúc mà để hở lưới, bảo toàn một nhà già trẻ của ông
ta.
Chính Đức Hoàng Đế cười lạnh nói: -Tra rất tốt, trèo rất tốt, bảo toàn rất tốt.
Lưu Cẩn vội vàng hấp tấp đi đến thì nghe thấy Dương Lăng đang nói cái gì
Nội cái gì kho đó, ông ta không rõ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi căng thẳng: -Dương Lăng lại đang tố cáo tội của ta sao?