Công chúa Vĩnh Thuần chu cái miệng nhỏ nhắn nói: -Bọn họ giống như phát
điên vậy, tỷ không sợ Hoàng huynh mà đi lên, thì bọn họ đánh cả Hoàng
huynh sao? Dương Lăng cũng thật lợi hại, bốn người đánh nhau thật lâu,
Ảm Dạ bị đánh đến phun máu ộc ộc, máu phun ra toàn là màu đen. Sau đó
không biết Dương Lăng làm gì mà giống như bị quỷ nhập vào người vậy,
nhảy bật lên, cả người rách rưới te tua mà ngửa mặt lên trời cười to, nụ cười này đã dọa sợ Ảm Đông Thần và Lý Hổ.
Chu Tương Nhi ngạc nhiên nói: -Lẽ nào đây cũng là hắn gianặclinh cơ khẽ động?
Công chúa Vĩnh Thuần mặt tươi như hoa nói: -Vậy thì không phải, chỉ thấy
Dương Lăng vỗ bụng cười nói "Hôn thư ở đây, có giỏi tới lấy", hóa ra hắn đã nuốt tờ hôn thư kia vào bụng. Ảm Đông Thần và Lý Hổ nghe thấy mà
ngây ngốc, không dám nhúch nhích. Dương Lăng bước qua nắm lấy đầu bọn họ tông vào nhau "cốp" một tiếng, hai cái trán cũng biến thành bốn rồi,
cho đến khi bị Cẩm Y Vệ kéo đi bọn họ còn chưa tỉnh lại nữa.
Không ngờ vị công chúa Vĩnh Thuần này còn có tiềm năng làm người kể chuyện,
đong đưa Chu Tương Nhi đến ngẩn người mê mẩn, công chúa Vĩnh Phúc nghe
xong thì ngây ngốc thật lâu, ánh mắt hơi cong lên, khóe miệng lộ ra một
nụ cười dịu dàng điềm tĩnh: -Hôn thưbị hắn ăn mất. Hắnhắn vì ta mà dù bị đánh, cũng kiên quyết nuốt hôn thư, thậtthật làm khó hắn mà. Ôi! Cũng
không biết hắn bị thương sao rồi nữa, phụ tử Ảm Dạ kia thật xấu xa, ra
tay thật độc ác, lại dám xé rách cả y phục của hắn. Dương Lăngthật đáng
thương.
Công chúa Vĩnh Thuần và Chu Tương Nhi thấy dáng vẻ công
chúa Vĩnh Phúc thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhay, còn chưa qua cửa mà
chồng đã chết, nhưng cũngkhông cần vui vẻ như vậy chứ? Nàng luôn miệng
nhắc tới Dương Lăng, tỷ tỷ cũng đừng hồ đồ nha, nàng đường đường là công chúa Đại Minh đó!
Thật lâu sau công chúa Vĩnh Thuần mới chậc
chậc nói: -Tỷ, hình như là Dương Lăng đánh phụ tử người ta đến nôn máu
mà chết mà, một cú cụng đầu làm người ta giống hệt như lão Thọ Tinh hôn
mê bất tỉnh. Hắn không có thảm như vậy chứ? Còn nói ra tay độc ác, nên
là
Đôi mắt hạnh của Vĩnh Phúc hung hăn bắn qua, Vĩnh Thuần lập tức le lưỡi, thành thật ngậm miệng lại.
Trong lòng Vĩnh Phúc mừng rỡ vô cùng, nàng chỉ biết hôm nay phải gả cho người ta, nhưng bây giờ lại thành người tự do, tấm lòng thích Dương Lăng cũng không ai biết. Nàng cũng nghĩ bản thân mình và Dương Lăng là không thể
nào, nhưng bây giờ không cần gả nữa, nàng có thể yên tâm thoải mái âm
thầm yêu Dương Lăng, thích hắn, nhớ hắn mà không cần phải cảm thấy áy
náy với trượng phu.
Càng làm cho nàng vui vẻ hơn là Dương Lăng
rất để ý nàng, nhất định nhất định rất để ý nàng. Hắnlẽ nào cũng thích
mình, cũng giống như mình vậy, chỉ vì thân phận mình là công chúa, hắn
mới không dám nghĩ tới?
Hắn thích ta ư! Hắn thích ta sao?
Vĩnh Phúc nghĩ đến đây, tim đập thình thịch, chỉ cảm thấy ánh mặt trời tràn
ngập mặt đất thật ấm áp, chú nai con trong ngực cũng vui mừng nhảy múa,
đôi mắt kia thật dịu dàng nha, dịu dàng đến duyên dáng, tựa như nhành
đinh hương lay động dưới ánh trăng bên hồ vậy.
Hai tiểu nha đầu
không biết mùi tình kinh ngạc nhìn công chúa Vĩnh Phúc thể hiện vẻ mặt
trước đây chưa từng có. Qua một lúc lâu, công chúa Vĩnh Thuần mới ha ha
nói: -Tỷ, đáng vẻ hiện tại của tỷ đặc biệt đặc biệt đặc biệt xinh đẹp
đó!
-Hửm? Gương mặt công chúa Vĩnh Phúc ửng đỏ, bờ môi cũng trở
nên mềm mại hơn: -Sau đó thì sao? Hoàng huynh đến gặp mẫu hậu rồi sao?
VậyDương Lăng đang ở đâu?
Vĩnh Thuần lắc đầu nói: -Muội không
hỏi. Sau đó hoàng huynh biết âm mưu của Ảm gia, giận tím mặt, lập tức
phái Lưu Cẩn đi xét Ảm phủ rồi. Nghe nói Dương Lăng vì tuyển hôn không
thỏa đáng, cũng bị Hoàng huynh hung hăn trách mắng một trận.
Công chúa Vĩnh Phúc vừa nghe, không vui nói: -Tuyển Phò mã cũng không phải
chuyện của một mình hắn, sao không mắng Quốc Cữu chứ? Hơn nữa tên Ảm Dạ
kia là do mẫu hậu chọn mà, liên quan gì đến Dương Lăng. Nếu không có
hắn, há chẳng hại luôn ta rồi sao?
Vĩnh Thuần cười gượng hai
tiếng, hai người nàng và Chu Tương Nhi do dự không dám nhìn thẳng vào
nàng ấy, lại không dám để tỷ tỷ biết là bản thân mình đứng phía sau giả
truyền ý chỉ của nàng ấy.
Công chúa Vĩnh Phúc suy nghĩ một chút
rồi nói: -Tú Đình, Tương Nhi, các muội mau đến chỗ của mẫu hậu, xem xem
Hoàng huynh nói gì, đừng để lộ tung tích. Có tin tức gì thì trở lại báo
sớm cho tỷ biết! -Được! Hai người nhiều chuyện vừa nghe thấy thì mừng rỡ lên tiếng đáp lại, vội vàng chạy tới cung Từ Ninh.
Công chúa Vĩnh Phúc đưa tay chống cằm ngồi bên bàn, sóng mắt mông lung như
chưa tỉnh ngủ, một lúc lâu sau đôi chân mày như ngọn núi xa mới bắt đầu
thản nhiên trở lại. Nàng khẽ vuốt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay kia, cảm nhận được sự đau đớn như thấm vào tim gan.
Chiếc khăn tay
này là vật tùy thân của nàng, là thứ mà Dương Lăng trả lại cho nàng,
trên đó có hơi thở của Dương Lăng. Từ sau khi trở về trong tay nàng,
nàng xem nó như món quà mà Dương Lăng tặng cho mình, vẫn luôn trân trọng cất giữ, mang theo bên mình. Bây giờ, trên đó còn mang theo vệt máu của mình, tự đáy lòng cảm thấy dường như mình và Dương Lăng đã vì thế mà ở
bên cạnh nhau.
Nguy cơ lần này đã qua, sự tra tấn lo lắng này
cũng biến mất, nàng thật sự không muốn có lần tiếp theo. Nhưng tuổi càng lớn thì
làm sao có thể tránh khỏi chứ? Ta phải làm sao thì ông trời mới thành toàn cho ta đây? Ông trời tác hợp, ông trời tác hợp, không biết
hắn nuốt mất hôn thư của ta thì tính là chỉ phúc vi hôn không?
Công chúa Vĩnh Phúc ngồi trong khuê phòng, bắt đầu suy nghĩ miên man
Dương Lăng trước hết đi đến chỗ của Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa, cuối
cùng mới đến điện Võ Anh gặp Tiêu Phương. Tiêu Phương nghe xong tình
huống mà Dương Lăng thuật lại, thì vuốt râu trầm ngâm trong chốc lát,
lắc đầu thở dài nói: -Quốc công khinh suất rồi, đây là một cơ hội tốt
đó. Ảm gia nhất định phải đạt được chức Phò mã này, cho nên tuyệt đối
không chỉ nhờ vả mỗi Tất Chân, chỉ e có Tất Chân giật dây, hoạn quan
trong cung hợp tác tương trợ cho Ảm gia cũng không ít đâu.
-Nhấ
là Mã Vĩnh Thành kia, Tất Chân là người của Lưu Cẩn, ông ta cũng là
người của Lưu Cẩn. Nếu xem đây là một đột phá, nói không chừng đây là cơ hội lật đổ Lưu Cẩn. Phải biết Hoàng thượng hận nhất là kẻ lừa gạt sự
tín nhiệm của người, tổn hại đến người thân của người.
Dương
Lăng ngẩn ra, giật mình nói: -Ôi chao, lúc ấy ta vội vàng xông vào cung, lòng nóng như lửa đốt, rất vất vả mới giành được hôn thư, lại đánh nhau một trận, làm sao có thể bình tĩnh suy nghĩ được nhiều vậy? Bây giờ
không thể
Trước mắt hiện lên tình cảnh lúc trước Mã Vĩnh Thành
đánh một gậy vào đầu nữ quan trong phủ công chúa, đánh nàng chết tươi
tại chỗ, Dương Lăng đột nhiên im lặng không nói gì. Lúc này mà nói chỉ e là không kịp nữa rồi. Mã Vĩnh Thành tất nhiên sẽ giở mánh cũ, giết Tất
Chân diệt khẩu. Với năng lực của ông ta muốn tìm một cái cớ, mua chuộc
tai mắt đương nhiên không khó.
Tiêu Phương thấy hắn đã hiểu rõ,
tiếc hận nói: -Thời cơ đã trôi qua rồi, nếu lúc ấy Quốc công mượn cớ đã
phụ thánh ân, chủ động xin đi giết giặc lập công, điều tra vụ án lừa hôn này, rồi tìm hiểu ngọn nguồn, đào tận gốc rễ, rồi nhân cơ hội lần lượt
lôi cả những vấn đề khác ra nữa, thì nói không chừng có thể đồng loạt
lật đổ ba người Trương Thái, Mã Vĩnh Thành, Lưu Cẩn.
-Trong quan trường, một chuyện nhỏ gặp được thời cơ thích hợp, thuận thế tạo thế,
thì chính là một cơ hội tạo nên một cơn sóng gió động trời, có thể thừa
cơ đẩy đối thủ hùng mạnh xuống vực sâu không đáy. Vốn dĩ là một diệu kế
nhất tiễn tam điêu, bây giờxem ra chúng ta phải tiếp tục nhẫn nhịn chờ
thời cơ rồi.
Dương Lăng trầm tư một lát, nói: -Hiện tại tai họa
mà Lưu Cẩn tạo ta còn chưa đủ lớn, cũng chưa đắc tội nhiều người lắm. Vụ án xảy ra trong cung, cho dù ta có nhúng tay, thì phạm nhân cũng chỉ
giao cho ba Xưởng một Vệ thôi, không cần đợi điều tra rõ ràng thì Lưu
Cẩn đã nghĩ ra cách biến người sống thành người chết rồi. Nội bộ bên Lưu Cẩn hiện nay cứng như sắt vậy, thời cơ chưa đến, có mưa gió cũng không
lật đổ được, nếu làm không tốt thì chính mình sẽ thất bại nặng nề.
Hắn thấy Tiêu phương còn đang trầm tư, liền trêu chọc nói: -Được rồi, lão
đại nhân của ta, không thể nhất tiễn tam điêu thì chúng ta có thể một
thương diệt đầu sỏ mà, tìm cơ hội đánh thẳng vào chủ soái là được mà.
Hơn nữa, Lưu Cẩn, Trương Thái cùng lắm chỉ là một con điêu thôi, ở đâu
mà đánh được ba con chứ?
Tiêu Phương đang vuốt râu băn khoăn suy xét, nghe thấy thì bất giác sửng sốt, lúc này mới ngẫm lại, không khỏi
bật cười, vẻ lo lắng nghiêm trọng trên mặt cũng đã thoải mái hơn nhiều
rồi.
Ông ta giãn sắc mặt cười nói: -Môn hạ không phải đang nghĩ
tới bọn họ. Thời cơ đã mất, có nghĩ cũng vô ích. Môn hạ đang nghĩ đến
chuyện khác. Quốc Công không thể rời triều chính quá lâu, lâu quá e rằng sinh biến, nhưng lại không thể công khai nắm lại quyền lực, nếu không
Lưu Cẩn biết khó sẽ thu liễm lại, khổ tâm của Quốc Công sẽ trôi theo
dòng nước mất. Môn hạ nghĩviệc này có lẽ cũng là một cơ hội tốt, lại
không làm cho Lưu Cẩn nghi ngờ.
Ông ta chắp tay nói: -Quốc Công,
môn hạ đến cung Từ Ninh kiến giá trước, xem thử Hoàng thượng và Thái hậu muốn xử lý việc này thế nào, đến lúc đó môn hạ sẽ tùy cơ làm việc, tìm
kiếm cơ hội!