Lưu Cẩn vội vàng bước lên trước, tâu lên: -Hoàng thượng, trong cung báo
động, phong bế Cửu Môn, toàn bộ chìa khóa trong cung đưa đến Ti Lễ Giám, lão nô không biết đã xảy ra chuyện gì, nghiêm lệnh gác cửa cẩn thận,
nhưng trong lòng nhớ tới Hoàng
Ông ta nói tới đây, đảo mắt nhìn
thấy ba người nằm trên mặt đất, ai cũng mặt mũi bầm dập, có một người
chảy máu đen đến che lấp cả mũi miệng, trên trán còn có một dấu chân
thật to, ông ta không biết là do vừa rồi Hoàng thượng đá, cho rằng vừa
rồi có thích khách ám sát Hoàng thượng, lập tức bị hù đến mất cả tiếng.
Dương Lăng cuống quýt nói: -Đều là lỗi của thần, vừa rồi sự việc khẩn cấp,
thần phóng ngựa chạy như điên, đụng cả vào Cẩm Y Thị Vệ, nên lúc này
trong cung mới khẩn trương như vậy.
Chính Đức nhìn Lưu Cẩn nói: -Không có gì, phân phó Cửu Môn đừng kinh ngạc lo lắng nữa, thu lại phòng bị đi.
-Dạ, lão nô lĩnh chỉ! Vậy trả lại chìa khóa cho Cửu Môn! Lưu Cẩn vội vàng lên tiếng.
Chính Đức Hoàng thượng gật đầu nói: -Lão Lưu à, vừa rồi Dương khanh nói
chuyện ông thanh tra Lục Bộ, Nội kho, các nha môn lớn ở Kinh sư, bài trừ tham nhũng đề cao thanh liêm, nghe nói chỉ riêng kho chữ Giáp đã bắt
hơn trăm người rồi?
Lưu Cẩn lo lắng đề phòng nói: -Phải, ưmLão
nô ghét ác như cừu, những người đó giúp Hoàng thượng trông coi Nội kho
mà lại tham ô, trong lòng lão nô hận vô cùng, cho nênngười bị bắt nhiều
như vậy khó tránh khỏi có người bị oan, đây là do lão nô không đúng, lão nô trở về nhất định
-Bắt rất hay! Giống như mưa to gió lớn vậy, tham lam độc ác có một tên thì hay một tên, nên bắt cứ bắt, nên giết cứ giết, nên lưu đày thì cứ lưu đày, tuyệt đối không được nể quá hóa lỏng. Lão Lưu à, ông là trung thần gương mẫu của trẫm, ông làm rất tốt.
Lưu Cẩn được Chính Đức khen, gương mặt già nua phấn khởi, cười cũng không
được tự nhiên nữa, ông ta thập thò len lén liếc sang Dương Lăng, trong
lòng nghĩ: -Hóa ra Dương Lăng không phải đang nói xấu ta, ha ha, chắc
không phải vì chỉ có tiếng mà không có miếng nên đột nhiên nghĩ thông
sốt, muốn nịnh bợ ta đó chứ?
Chính Đức căm hận nói với Lưu Cẩn:
-Cơn giận này trẫm không thể nào nuốt trôi được. Lưu Cẩn, ông đến rất
đúng lúc, ông cai quản ba Xưởng một Vệ đúng không, cái nhà này! Y chỉ
vào ba người nằm trên đất: -Ảm gia tham ô tài bảo trong Nội kho, vì để
hoàng thân bỏ tội, nên đã dùng đứa con bệnh nặng sắp chết đi lừa gạt hôn sự với ngự muội của trẫm, tội ác tày trời, tội không thể tha, ông mau
chóng đi xét sạch sẽ cả nhà bọn họ cho trẫm.
Lưu Cẩn vừa nghe được phái đi xét nhà, lập tức phấn chấn tinh thần, ta giỏi nhất là xét nhà đó.
Lưu Cẩn vội vàng kích động đáp lại một tiếng, lãnh chỉ xoay người chạy đi,
lại bị Chính Đức gọi lại: -Chậm đã, đem ba tên khốn kiếp hai sống một
chết này ra ngoài cả đi!
Lưu Cẩn vội quay đầu lại, gọi đám Cẩm Y
Thị Vệ kéo phụ tử Ảm gia ra khỏi cung Càn Thanh. Dương Lăng lo lắng u
sầu nói: -Hoàng thượng, Hoàng thượng đau lòng cho Công chúa, nghiêm trị
tội phạm là việc đương nhiên. Nhưng, việc cấp bách bây giờ là làm sao
giải quyết việc chung thân đại sự của Công chúa.
-Hôm nay Công
chúa xuất hiện làm lễ nạp tài vấn danh với Ảm gia, tuy nói lễ nghi chưa
thành, đôi bên chưa có danh phận gì, nhưng chuyện này ầm ĩ đến mức toàn
thành đều biết. Sáng nay, Ảm gia được cung nghênh tiến cung như Hoàng
thân, mà bây giờ Ảm gia lại trở thành khâm phạm bị kéo ra khỏi cung,
Công chúa phải làm sao đây? Việc này truyền ra ngoài, dân gian nghị luận xôn xao, rất bất lợi cho thanh danh Công chúa.
Nghề chính của
Lưu Cẩn là chỉnh người, xét nhà, nghề chính của Chính Đức là náo loạn,
trút giận. Dù sao tuổi của y cũng không lớn, hỏi y chuyện này thì làm
sao y biết phải làm sao? Chính Đức nghe thấy rất có lý, nhưng có lý thì
có lý, y cũng không biết phải làm sao. Chính Đức mờ mịt ngồi đó nói:
-Dương khanh, vậy khanh nói nên làm gì bây giờ?
Dương Lăng trầm
ngâm một phen nói: -Hoàng thượng, người nên lập tức đi tìm Thái hậu, lại triệu kiến Tam Đại học sĩ, mau chóng nghĩ ra cách hay, dù sao cũng phải xử lý việc này cho trọn vẹn. Phụ tử Ảm gia đáng chết, nhưng dù có chết
cả ngàn lần, Hoàng thượng không phải chỉ là trút giận cho Công chúa Vĩnh Phúc thôi sao? Thần cho rằng, việc cấp bách nhất là làm sao giảm bớt
ảnh hưởng của việc này xuống, để tránh Công chúa điện hạ đau lòng.
-Ừ, có lý, có lý. Khanh chờ ở đây, đừng đi đâu cả. Trẫm lập tức đến hậu
cung. Đúng rồi, Dương khanh gọi Tam Đại học sĩ đến cung Từ Ninh cho trẫm đi. Trước tiên nói cho họ nghe chủ ý của khanh, trẫm chờ ở hậu cung
nghị sự với họ.
Chính Đức Hoàng đế nhảy bật dậy, vội vàng chạy đến hậu cung.
Tiểu hoàng môn thấy Hoàng thượng đi rồi nên mới kêu gọi một tiếng, chạy vào
trong thu dọn đống hỗn độn kia. Dương Lăng cũng vội vàng đến điện Văn
Hoa, điện Võ Anh chỗ Tam Đại học sĩ làm việc để truyền chỉ.
-Hoàng huynh vươn tay đưa hôn thư qua, tên khốn kiếp kiaà, không phải không
phải, tên Ảm Dạ kia đưa tay nhận lấy, đúng lúc này, Dương Lăng "ầm" một
tiếng tông ngã cửa điện
-A! Vĩnh Phúc và Chu Tương Nhi đồng thời kinh hô một tiếng.
Vĩnh Thuần dương dương đắc ý nói: -Đừng ồn, bản Công chúa đã hỏi tiểu thái
giám rất quen thuộc rồi, tuyệt đối không sai. Nghe nói Mã Vĩnh Thành của phủ Nội vụ đã tìm một số người tu sửa lại cửa lớn của cung
Càn Thanh
đó. Chu Tương Nhi nuốt nước miếng hỏi: -Sau đó thì sao?
Công chúa Vĩnh Phúc trợn mắt hạnh, hai mắt nhìn muội muội chằm chằm, đôi tay trắng như phấn nắm chặt lại, không quan tâm đến lòng bàn tay đang đau
đớn, tuy nói Vĩnh Thuần vừa vào cửa liền hô to lên: -Ảm Dạ lừa hôn, bị
Uy Quốc Công đánh chết tươi, hoàng huynh đến hậu cung tìm mẫu hậu nghị
sự rồi. Nàng nghe thấy mà kinh tâm động phách, bị công chúa Vĩnh Thuần
dọa cho sắp đau cả tim rồi.
Công chúa Vĩnh Thuần lanh lợi chạy
đến ngồi xuống trước bàn, tự mình châm một ly trà, nhẹ nhàng nhấp một
ngụm nhỏ, đáng hận đến mức công chúa Vĩnh Phúc nghiến răng nghiến lợi,
nàng mới cười hì hì nói: -Lúc ấy trong điện mọi người bị dọa đến choáng
váng, chỉ thấy hắn ta y phong lẫm liệt, sau lưng còn mang theo một trên
cuồng phong, cuồn cuộn nổi lên trên bầu trời tuyết rơi, sau đó cưỡi ngựa cầm đao, cũng không bái kiến Hoàng thượng, liền chỉ vào Ảm Dạ mắng:
-Tên tiểu tử kia, mau bỏ đao xuống!
Chu Tương Nhi không kiềm được xen miệng nói: -Sao lại nói mau bỏ đao xuống, tên họ Ảm kia cầm đao trong tay sao?
Vĩnh Thuần vung tay lên nói: -Tỷ thì biết gì chứ, cái này gọi là cố ý nói
hươu nói vượn để thu hút sự chú ý của gã, tỷ không nghe nói hôm qua Cấp
Sự Trung của Lục Khoa đánh nhau trên điện Văn Hoa sao, không ai can ngăn được, Dương Lăng hô một câu "Đao hạ lưu nhân" thì tất cả đều dừng tay
sao? Tên kia rất giảo hoạt nha.
Chu Tương Nhi cũng rất hiểu lời
bình luận này, không ngừng liên tục gật đầu nói: -Ừm, người này rất giảo hoạt, vô cùng giảo hoạt.
Vĩnh Phúc không vui trừng các nàng,
biện bạch nói: -Sao lại nói là giảo hoạt? Đây gọi là cái khó ló cái
khôn, đổi thành người khác thì không nghĩ ra được chủ ý này đâu, sau đó
thì sao?
Vĩnh Thuần vung tay múa chân nói: -Ảm Dạ vừa thấy sự
tình không ổn, lập tức đoạt lấy hôn thư trong tay hoàng huynh, Dương
Lăng bay lên một cướckhông đúng, là bay lên trên mâm, đánh gãy tay của
gã.
Nàng cười khanh khách nói: -Nghe nói long bào của hoàng
huynh bị đổ đầy canh, vừa nãy đi gặp mẫu hậu, đi được nửa đường mới phát hiện trên mũ vua còn cắm một con tôm đã bóc vỏ đó.
Chu Tương Nhi "phụt" cười ra tiếng, tâm tình Vĩnh Phúc lại không vui vẻ, vội vàng thúc giục: -Vậy sau đó thì sao?
-Sau đó, sau đó Dương Lăng thật sự sốt ruột, tiểu thái giám đó nói, Dương
Lăng nhảy lên bàn chạy thẳng qua đó, đá vỡ toàn bộ chén dĩa. Hai mắt hắn đỏ bừng bừng, tóc cũng dựng đứng cả lên giống hệt như một con trâu điên vậy, thoạt nhìn muốn dọa người bao nhiêu thì có dọa người bấy nhiêu, cứ chạy cứ chạy rồi hắn bị trượt chân, rầm một tiếng ngã sấp xuống!
Công chúa Vĩnh Phúc kinh hô một tiếng, kinh hồn táng đảm nói: -Trên bàn toàn là chén dĩa bát đũa, hắnhắn có ngã bị thương không?
-Đương
nhiên không có, trên giày hắn đọng tuyết, trên bàn lại có rượu, lại thêm món ăn toàn dầu mỡ, vừa trượt thì cả người đều ngả nghiêng bay lên,
thật trùng hợp, nếu không muốn nói là ác giả ác báo, chân của hắn vừa
hay đạp vào ót Ảm Dạ.
-Oa! Chu Tương Nhi cả kinh kêu lên:
-Chân của hắn lớn như vậy, còn lớn gấp đôi muội nữa, lần này còn không đá chết người sao?
-Gì? Sao muội biết chân của hắn to bao nhiêu vậy?
-Tatata đoán nha, không phải nói chân to giẫm cả thiên hạ sao? Tuổi của hắn như vậy mà đã làm Quốc Công, vậy chân nhất định không nhỏ đâu. Chu Tương
Nhi cười gượng hai tiếng, chột dạ nói.
-Hứ! Hoàng huynh ta cai
quản cả thiên hạ đó, là quan viên lớn nhất trong thiên hạ, cũng đâu thấy chân to lắm đâu. Vĩnh Thuần không phục nói.
-Được rồi, được
rồi, hai muội đừng nói những thứ vô dụng kia nữa, sau đó thì thế nào?
Công chúa Vĩnh Phúc sốt ruột đến nỗi nhanh chóng nắm cổ của muội muội
bức nàng cung khai.
Công chúa Vĩnh Thuần vung hai tay tạo tư thế đấu vật cười nói: -Sau đó Ảm Đông Thần và Lý Hổ hung mãnh nhào tới, còn có Ảm Dạ kia nữa. Bốn người lăn lộn một chỗ, đánh đến lộn xộn ngổn
ngang, râu tóc cũng bị kéo đứt cả.
Công chúa Vĩnh Phúc lo lắng
dừng lại một chút, sẵng giọng nói: -Hoàng huynh cũng thật là, sao huynh
ấy không đi lên hỗ trợ chứ? Một mình Dương Lăng sao đánh thắng được bốn
người chứ, nhất định hắn sẽ bị thiệt thòi.