Dương Lăng cười nói: -Ha ha, ta chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng làm việc
thôi, không định chen tay vào giữa đâu. Đúng rồi, Trương công công hôm
nay đến đây làm gì vậy nha?
Trương Vĩnh phẫn nộ nói: -Đừng nhắc
nữa, ta hầu hạ Hoàng thượng không có công lao cũng có khổ lao mà? Đời
này của ta đã không còn hi vọng gì nữa rồi, chỉ muốn tìm Mâu Bân nói
chuyện một chút, để cho đại ca và tiểu đệ của ta vào Cẩm Y Vệ làm. Đại
ca ta là một người thành thật giữ bổn phận, năng lực làm việc đích thực
có hạn thì sắp xếp làm Phó Thiên Hộ. Tiểu đệ ta từ nhỏ đã luyện võ lại
giỏi văn, thì cho làm một Chỉ huy Thiêm sự, cai quản chuyện trên công
đường Cẩm Y Vệ.
-Ngài hỏi ta tìm Lưu Cẩn làm gì sao? Mẹ ơi, nếu
ông ta không bãi chức của huynh đệ ta, không thể làm quan được ta cũng
không chịu nổi người này! Hôm nay tìm ông ta lý luận, với đức tính đó,
gia đây hận không thể đá ông ta một cước mà. Nói thì rất đường hoàng,
nhưng còn không phải là muốn giữa lại chức Chỉ huy Thiên sự đó cho Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa sao? Khà khà khà, nhưng mà Đề Đốc và chúng ta
quan hệ mật thiết, ta quyết không nhường vị trí, ta tức chết tên chó già đó!
Dương Lăng nghe xong mà không biết nên khóc hay nên cười,
hắn đang muốn khuyên nhủ thì đột nhiên nảy ra một chú ý. Dương Lăng liền cười ha ha nói: -Ta còn tưởng chuyện lớn gì. Lúc trước đều là người hầu hạ Thái tử cả, cần gì làm căng như thế? Cho dù ông kiên quyết không từ
bỏ, nhưng chung quy Lưu công công cũng là người chưởng quản ba Xưởng một Vệ, ngày tháng sau này của huynh đệ ông có thể tốt đẹp sao?
-Bằng không thì vậy đi. Cao Phượng đang xây nhà ở đối diện phủ ta. Quan hệ
giữa ông ta và Lưu Cẩn còn có mấy vị khác cũng không tệ. Ta nói ông ta
ra mặt, Đại Dụng bây giờ đang ở Giang Nam không đến được, thì nói Cao
Phượng hẹn đủ bảy vị còn lại đến, huynh đệ già với nhau gặp mặt uống
rượu nói vun vào, có thể không làm lớn chuyện thì đừng làm lớn chuyện
thì hơn.
Trương Vĩnh vừa nghe thì cảm kích vô cùng, vội chắp tay nói: -Quốc Công gia thân phận cao quý, nhưng đối với bằng hữu cũ vẫn
trước sau như một, những cái khác ta đây không hiểu, nhưng hiểu được
nghĩa khí, có việc cần dùng tới huynh đệ xin ngài cứ mở miệng. Vậychuyện này làm phiền ngài vậy.
-Ha ha, khách khí gì chứ, công công đi
cẩn thận, ta vào gặp Lưu công công trước để tiếp nhận công việc. Trong
lòng Dương Lăng hơi hổ thẹn. Vị Trương đại ca này e là lại mất mặt thôi. Lưu Cẩn bây giờ có quyền thế gì chứ? Nổi bật không ai sáng bằng, từ lâu ông ta đã xem thất hổ như nô tài rồi, người tụ tập càng đông đủ thì ông ta càng tránh mất mặt, với thân phận này, khí thế này thì không ta đồng ý buông tha sao?
Sao lại muốn đổi người, còn phải đổi người một cách cứng rắn như vậy phía sau chứ, chính là nhằm vào Trương Vĩnh.
Những người tổng quản đại quân Kinh doanh và Đề đốc Cẩm Y Vệ Lưu Cẩn đều muốn bãi chức thì bãi chức, muốn đổi thì đổi, vậy là có ý gì?
Tướng lĩnh trong Kinh doanh và quan lại trong Cẩm Y Vệ chỉ cần muốn thăng
quan, muốn giữ chức thì phải lập tức ném Trương Vĩnh và Mâu Bân qua một
bên, chạy đến ôm đùi Lưu Cẩn. Trương Vĩnh đáng thương đã hít phải một
đám bụi rồi còn phải mất mặt nữa.
Có điều Lưu Cẩn vênh mặt với
thất hổ thì có thể để bọn họ nhìn rõ địa vị hiện tại của bản thân. Những người này không có một người nào hiền lành, gần như ai cũng lòng dạ hẹp hòi, quan hệ một khi rạn vỡ thì đám ruồi bọ sẽ tìm đến vết rạn đó để
phá hư thôi.
Lưu Cẩn đi lại giữa ba đại điện, còn ba ngày nữa là sang năm mới rồi, nơi nơi giăng đèn kết hoa, nhưng lại có chút yên
lặng, cũng phải thôi, bách quan đều treo ấn đóng cửa nghỉ lễ lớn mà,
Hoàng thượng không có trong cung, Thái Hoàng Thái Hậu lại bị bệnh, còn
có thể náo nhiệt sao chứ.
Phía trước đột nhiên có vào tiểu hoàng môn
đi ra từ Văn Uyên Các, Lưu Cẩn đứng lại gọi: -Đang bận gì vậy? Nội
Các lại không dán giấy niêm phong, có phải có tấu chương khẩn cấp không
nha?
Vài tiểu hoàng môn vừa nghe Lưu Cẩn hỏi vậy thì vội tiếng
lên dập đầu: -Hồi công công, đã qua năm mới rồi nên không có chuyện lớn
gì cả, chúng tiểu nhân chỉ đang quét dọn thôi.
Lưu Cẩn ừ một
tiếng, vừa mới nhấc chân bước đi thì ngẫm nghĩ rồi rẽ chân quẹo vào Văn
Uyên Các. Chỗ này vẫn thường đến, nhưng hôm nay có cảm giác ông ta mới
chính là chủ nhân, cảm giác này rất khác biệt nha. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, Lưu Cẩn khẽ vuốt ve chiếc bàn sáng rực như
gương mà Nội Các Thủ phụ Lý Đông Dương thường ngồi làm việc kia, sau đó
cực kỳ đắc chí đi vòng qua đó, thoải mái ngồi xuống chiếc ghế lớn làm
bằng gỗ hoàng lê khép hờ đôi mắt lại.
Một ngày thật yên tĩnh,
ánh mặt trời ngày đông cuối năm chiếu vào cửa sổ, bầu không khí trong
phòng ấm áp dễ chịu, hài hòa. Lý Đông Dương về quê cũ, Dương Đình Hòa
cũng bị dọa chạy mất, lão khốn kiếp Tiêu Phương kia nói đau đầu nhức óc
cũng không dám lộ diện.
Nhìn trái nhìn phải không có lấy một tên nghịch ngợm gây sự, Lưu Cẩn không khỏi bật cười "phụt" một tiếng.
Đối nghịch với ta, vậy ta sẽ chỉnh ngươi. Quan viên thất bát phẩm cai quản
mấy chục người, độc đoán ép người còn không làm khó được Lưu Cẩn ta,
ngươi có là gì chứ?
Vui vẻ nhất chính là Dương Lăng. Dương Lăng
ơi Dương Lăng vẫn luôn cưỡi lên đầu ta tác oai tác oái sao, ha ha, một
khi thuyền đã lật thì muốn trở mình cũng khó lắm. Đường đường một Quốc
Công gia vì chuộc tội với công chúa mà xây ni am, nghèo rớt mồng tơi
cũng không ngại hạ giá, moi bạc moi đến tận nhà cũ Ảm gia ở Bá Châu,,
thật là đứa trẻ xui xẻo mà, đáng thương thay.
Xem khắp trong
ngoài cung thành chỉ còn mỗi mình Lưu Cẩn, trên dưới triều đình đều phải qua cửa của ta. Tào Tháo? Tào Tháo từng nói "Anh hùng trong thiên hạ
hiện nay chỉ có Sứ quân và Tháo". Lưu Cẩn ta mạnh hơn ông ta rất nhiều,
ta muốn nấu rượuai xứng nấu rượu với ta đây? Ha ha ha
Lưu Cẩn
đang nghĩ rất vui vẻ, một tiểu hoàng môn đột nhiên chạy vào, nhìn thấy
Lưu Cẩn liền nói: -Ôi chao, công công ngài quả thật ở đây ư. Ở đây có
một tấm thiệp mời là đưa cho công công ngài đó.
-Thiệp mời? Ai có bản lĩnh lớn như vậy, đưa thiệp mời mà đưa tận trong cung?
Lưu Cẩn tò mò nhận lấy nhìn xem: -Ồ, người quen ha, đều là người quen cả,
Ngụy Bân, Trương Vĩnh, Mã Vĩnh Thành, Cao Phượng, Khâu Tụ, La Tường,
ngoại trừ lão Cốc ra thì đầy đủ cả.
Lưu Cẩn gập tay búng búng
tấm thiệp: -Ai nha, đều là người quen cũ, uống một bữa rượu thôi mà lại
trịnh trọng bài bản hẳn hoi như vậy, mở tiệc gì đây?
Ánh mắt Lưu Cẩn chợt lóe, khẽ cười: -Mặc kệ là tiệc gì, đều do gia định đoạt! Bát
hổ? Các ngươi mà cũng muốn tề danh với ta, nên nên gọi là thất lang nhất hổ mới đúng! Bên này đang muốn nấu rượu thì đã có người nấu xong rượu
tặng cho rồi, ôi chao, thoải mái, ha ha
Lưu Cẩn bỏ thiệp lại, cọ xót mông trên ghế, tựa vào lưng ghế, nhè nhẹ vỗ tay vịn, gác hai chân lên trên mặt bàn.
Duy ngã độc tôncảm giác giác này thật tốt mà!