La Tường và Lưu Cẩn ngồi cùng xe dự tiệc. Lưu Cẩn xin chỉ thị của Chính
Đức, điều La Tường đến Nội Xưởng, dù sao cũng là lão nhân đã hầu hạ mình nhiều năm, mấy ngày nay nhìn La Tường giống hệt như tiểu nhị chạy tới
chạy lui, cơn giận của Chính Đức đã tiêu tan, hơn nữa Lưu Cẩn ra mặt cầu xin, liền gật đầu đáp ứng.
La Tường tới Nội Xưởng rồi, thật sự
như cá gặp nước. Mấy tiểu thái giám Lưu Cẩn phái vào cung, ở Ti Lễ Giám
lục đục đấu đá nhau, vuốt mông ngựa rất lành nghề, để cho bọn họ quản
công thương nghiệp, có gì không rõ, trên cơ bản những thủ hạ vốn có của
Nội Xưởng chỉ cần giải thích một phen, bọn họ cũng u mê mơ hồ ký tên
đóng dấu tay, giống như nghe hiểu tất cả vậy, để tránh rụt rè trước mặt
thuộc hạ.
Kinh doanh của Nội Xưởng vô cùng hỗn tạp, đã không còn giới hạn ở vận chuyển nữa, mà từ đó phát triển ra nhiều loại kinh doanh như thanh lâu, tửu quán, sòng bạc, hàng gạo, hãng buôn vải. Mấy vị Đại
thái giám này cho dù có đi công cán cũng chỉ giỏi việc áp bức lấy bạc,
để bọn họ đi làm ăn thực sự không lành nghề.
Những việc kinh
doanh này sở dĩ làm tốt, một là vì làm theo phương pháp của Nội Xưởng,
tiền vốn thấp, hơn nữa Vu Vĩnh giỏi quản lý tài sản, hao tổn thấp, kinh
doanh đúng phương pháp, lại có cách tạo danh tiếng làm ăn. Khi giao vào
tay họ, lưu lại một đống nợ nần cực lớn, lại không giỏi quản lý nội bộ.
Ưu thế cạnh tranh duy nhất chính là: phí vận chuyển thấp, bởi vì hao mòn tự nhiên của vận chuyển đột nhiên tăng lên vài phần, cũng hoàn toàn bị
triệt tiêu, những vấn đề này còn chưa nổi lên mặt nước.
Hơn nữa
Nội Xưởng sử dụng phương pháp ghi sổ kiểu mới do Dương Lăng thiết kế ra, bọn họ xem không hiểu, chỉ biết chỗ nào đó lại mở mấy cửa hàng, lại
nhập vào bao nhiêu hàng hóa, lại có bao nhiêu vương công hoàng thân góp
tiền, chỉ biết việc làm ăn rất tốt, nào biết những mánh khóe trong đó.
La Tường thường công tác bên ngoài, kiến thức rộng lớn hơn bọn họ, hơn nữa đây là lão nhân trong cung. Cho nên bọn họ vừa vặn giao cho La Tường
những vụ làm ăn mà mình không hiểu rõ. Một đống bảng biểu tài vụ kiểu
hiện đại lớn giao vào tay La Tường, La Tường còn chưa nhìn ra mánh khóe, trước tiên lấy tiền mà Lưu Phò mã, Tống Hầu gia góp cổ phần bỏ vào hầu
bao của mình, đặt một phần hậu lễ lớn, dâng lên tận cửa Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn thấy hắn tặng lễ thật nặng, trước mặt mình lại ngoan ngoãn như đưa
con nít ba tuổi, nhất thời mừng rỡ, liền nể mặt để ông ta ngồi cùng xe
với mình đi dự tiệc.
La Tường cúi người ngồi ở góc xe, khen tặng cười nói:
-Công công hiện nay là người Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Mấy lão già chúng
ta năm đó hầu hạ Thái tử được phong sinh thủy khởi toàn bộ đều dựa vào
sự chiếu cố của công công. Nói tới Trương Vĩnh và Cốc Đại Dụng có chút
vong ân phụ nghĩa, nếu không phải công công ra mặt, dẫn chúng ta đi tìm
Hoàng thượng khóc lóc kể lể, lúc đó chúng ta đều bị đám người Lưu Kiện,
Tạ Thiên giết chết, bây giờ bọn họ có bản lĩnh, cũng không xem công công ngài vào mắt, thật sự là đáng giận vạn phần mà.
Lưu Cẩn cười ngạo nghễ, kiêu ngạo nói: -Không đặt ta vào mắt? Vậy hôm nay Trương Vĩnh hà tất phải mời khách.
La Tường ngạc nhiên nói: -Không phải Cao Phượng? À! Thì ra là thế, ha ha, Trương Vĩnh vậy là chịu cúi đầu trước ngài rồi.
Lưu Cẩn mỉm cười không nói.
Xem đến trước cửa "Bách Phong Cư", năm người Mã Vĩnh Thành, Cao Phượng,
Ngụy Bân đã cung kính đợi trước cửa, Lưu Cẩn hoàn toàn không thân thiết
như như bạn cũ ngày xưa gặp lại, bộ dáng giống như cấp trên gặp mặt
thuộc hạ, kiểu cách hách dịch vô cùng. Ngoại trừ Mã Vĩnh Thành, La Tường tuyệt vọng mặc cho ông ta chà đạp, những người khác thấy thế trong lòng khó tránh có chút không tự nhiên, Lưu Cẩn hoàn toàn không phát giác
chuyện này, tự cảm thấy bản thân đã tốt bụng lắm rồi.
Ông ta còn chưa biết Trương Vĩnh nghe theo lời khuyên của Dương Lăng, mới ôm lấy
tia hi vọng cuối cùng để tránh chấm dứt hoàn toàn mà mời ông ta uống
rượu, còn tưởng rằng Trương Vĩnh nguyện ý cúi đầu trước ông ta, từ nay
về sau tùy ông ta sử dụng. Cũng không cần người khuyên, Lưu Cẩn ngượng
nghịu ngồi ở vị trí đầu tiên, nhìn quanh mọi người một lượt, khẽ cười
nói: -Ngoại trừ Đại Dụng, các vị lão ca đều đông đủ à? Ha ha, Đại Dụng
hiện tại có tiền đồ lắm, ở Giang Nam làm vua đất, sắp bước sang năm mới
rồi, cũng không có lòng hồi kinh một chuyến, không chung lòng với chúng
ta. Ngồi! Ngồi đi!
Lưu Cẩn muốn mượn việc này để khiến mọi người nổi lòng ghen tỵ với Cốc Đại Dụng, để bọn họ xem mình như chỗ dựa vững
chắc. Nhưng những câu này vào tai của mấy vị nội thị này, lại có một mùi vị khác. Cốc Đại Dụng đa co tiên đô? Tiền đồ thế nào? Người ta châm
ngòi binh biến ở Đại Đồng, chọc phải tai họa lớn, nhưng có Dương Lăng
bảo vệ, coi người ta bây giờ đang
lăn lộn kìa.
Lại nhìn lại
chính mình. Lúc trước lật đổ Nội đình Vương Nhạc, Phạm Đình, Ngoại đình
Lưu Kiện, Tạ Thiên, đều được đương kim Hoàng thượng phong thưởng. Bây
giờ ngoại trừ Trương Vĩnh từ trước đến nay gần gũi Dương Lăng vẫn chưa
bị tước đoạt đại quyền, những vị khác việc gì cũng phải xin chỉ thị của
Lưu Cẩn, những quyền cơ bản mà Hoàng thượng ban cho đều bị ông ta thu
về.
Đi theo Dương Lăng, người ta thật sự không tiếc bỏ đi quyền
lực, đi theo Lưu công công ngươi, mấy vị lão ca trong lòng đau đớn ngồi
xuống. Bọn họ cũng không phải loại lương thiện, nhưng không còn cách nào cả, lúc trước đi theo sai người, bây giờ muốn theo, người ta làm Uy
Quốc Công, tự do tự tại như thần tiên vậy.
Lưu Cẩn sao, hận
không thể mọc thêm một trăm cái tay cái chân, chuyện gì cũng đều muốn
nhúng tay, không nghe lời ông ta, ông ta liền gạt bỏ ngươi, thấy người
của mình thì thân mật gần gũi, thấy ngươi thì lời nói lạnh nhạt. Bất kể
ngươi nói cái gì, ta phản đối tất cả. Dù ngươi là Lý Thái Bạch tái thế,
ta cũng nói những gì người viết đều là thơ xoàng. Nếu là người của ta,
cho dù là một con cóc, ta cũng có thể khen thành thiên nga trắng. Cứ
tiếp tục thế này, Bát hổ ngoại trừ Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng ra, toàn bộ đều thành nô tài môn hạ của Lưu Cẩn ông ta.
Mọi người ai cũng
mang tâm sự mà ngồi xuống, Cao Phượng còn chưa nói, Lưu Cẩn đã tự động
xem mình như chủ nhân, bắt đầu tiếp đón xã giao. Ông ta giống hệt như
mọi người vậy, rất thân mật với mọi người, nhưng giọng điệu này tuyệt
đối là cao cao tại thượng, mang theo thái độ ban ân, cho dù là uống
rượu, cũng không thả lỏng nghi ngờ chút nào.
Cao Phượng vẫn chưa tìm được cơ hội mở miệng, mọi người đành phải cười trừ uống rượu, cho
đến khi Lưu Cẩn ăn đến vui vẻ, đặt ly rượu xuống lấy khăn lau mặt, Cao
Phượng mới cầm chén mỉm cười, nói ra chuyện hi vọng Lưu công công giơ
cao đánh khẽ, đừng gây phiền cho huynh đệ Trương thị, mấy vị còn lại
cũng rối rít hưởng ứng, nhiều người cùng nhau nhờ vả như vậy, Lưu Cẩn
nhất định có thể nể mặt của mọi người.
Không ngờ Lưu Cẩn vừa nghe lại mỉm cười, ông ta đã sớm đoán được mục đích hôm nay Cao Phượng mời
rượu, cũng đã nghĩ làm sao thu phục Trương Vĩnh, tính tới tính lui, luôn cảm thấy quyền lực của Trương Vĩnh quá lớn, nhiệm cũng quá nhiều, nếu
nể mặt, nhiều lắm là quan hệ sau này của hai người hòa thuận hơn, mình
cũng không thể hoàn toàn khống chế y trong tay.
Hiện giờ ngay cả Dương Lăng cũng đã bị mình lật đổ. Há có thể tha cho một con hổ đang
ngủ bên giường? Huống chi Giang Nam còn có Cốc Đại Dụng, trong tay quản
lý nha môn hàng hải mà mình thèm thuồng, hoàn toàn đánh bại con gà
Trương Vĩnh này, mới có thể dọa được con khỉ Cốc Đại Dụng kia, cho nên
ông ta đã quyết định không nể tình.
Lưu Cẩn cau mặt lại, âm
thanh lạnh lùng nói: -Sắp bước sang năm mới rồi, ta đến đây uống rượu
với các vị lão ca, ôn chuyện cũ mà thôi. Đừng nói tới việc công, sát
cảnh quá! Ừm? Chức quan trong triều, há có thể đảm nhiệm riêng tư, một
huynh một đệ Trương Vĩnh, vốn dĩ chỉ là một ông chủ nhỏ mà thôi, có bản
lĩnh công lao gì có thể làm quan trong Cẩm Y Vệ chứ?
Trương Vĩnh chính là con lừa nóng nảy, vừa nghe liền không nén được lửa giận, vỗ
bàn "rầm" một tiếng: -Lưu Cẩn, ngươi cũng đừng không nể mặt như vậy! Đại ca ngươi vốn dĩ cũng chỉ là một tá điền mà thôi, nhưng ban đầu làm Tham nghị ở nha môn Bố Chính Sứ Thiểm Tây, bây giờ ngươi lại đang vận động,
để ông ta tiến kinh làm Đô Đốc của phủ Đô Đốc Ngũ Quân, đừng tưởng chúng ta không biết. Đại ca của ta biết chữ, huynh đệ biết võ, ít nhất cũng
có chút bản lĩnh, đại ca ngươi cũng sắp sáu mươi rồi, cái rắm cả chữ
cũng không biết. Vào kinh làm Đô Đốc! Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho
dân đốt lửa sao?