Y khinh miệt nhìn hai bên một chút, quét đất một tiếng, song đao ở tay, ở trong bóng đêm chiếu ra hai hàn quang hình cung thê lãnh, lạnh lùng
cười nói: Công công cứ việc mở cửa, Quốc công gia và Tri châu đại nhân
đã phân phó, cố gắng không được sát thương dân chúng.
Cho nên mạt tướng không cưỡng ép đuổi đi, nhưng nếu mạt tướng hộ tống công công rời đi, còn có người quấy rầy sinh sự, vậy thì giết ngay không bàn!Giang
Bân vung song đao lên, Chấn Thanh hét lớn: Oanh! Bổn tướng địch vạn
người.
Một đám gà đất chó kiểng, ai là địch thủ của ai đây? Giang Bân ngạo nghễ nhìn chung quanh, trong đêm lạnh chỉ nghe thấy cây đuốc
đón gió. Bay phấp phới, ở giữa có một vị tướng quân, song đao tung
hoành, sát khí đầy đồng, ngoài ra lại càng không một tiếng động. Trương
Trung vừa thấy uy phong như vậy không khỏi mặt mày hớn hở.
Vội
vàng thừ cây thang bò xuống, xé cổ họng nói: Mau, mau mở cửa, để Giang
du kích bảo hộ chúng ta về thành Bá Châu. Lý Ban Đầu vội chạy lên trước
vẻ mặt đau khổ nói: Công công.
đại nhân chúng tôi làm sao bây
giờ?Trương Trung trừng mắt nhìn y nói: Đại nhân các ngươi? Cút về Cố An
đợi phán xử đi, hừ!Trương Trung vung tay áo, cửa chính chầm chậm kéo ra, ông ta đã ở dưới sự bảo vệ của mấy tên thân tín Hàn Bính thoát ra
ngoài. Giang Bân "Sát" một tiếng song đao trả về bao, sau đó xoay người
nhấc Trương Trung lên ngựa mình, nói: Công công chịu khổ rồi, lại cưỡi
chung ngựa với mạt tướng.
Chúng ta trở về thành Bá Châu nói
sau.Trương Trung không ngừng nói: Được được! Không sao không sao, xe
kiệu kia đã bị loạn dân đập hư, cũng không thể ngồi được nữa, tướng quân mau mau hộ ta về thành!Mấy tên Giáo Úy quan quân khác cũng để mấy người thân tín của Trương Trung từng người leo lên ngựa, đúng lúc này, trong
đám người có tiếng hô to: Bà con, Trương Tiêu Bì trở về Bá Châu, tất sẽ
không bỏ qua cho chúng ta. Nhất định sẽ dẫn đại quân huyết tẩy Cố An
đấy. Không thể bỏ qua cho gã! Trương Trung không chết, Bá Châu không
yên.
Giết lão cẩu, thiên hạ thái bình! Giết!Nói xong, trong bóng đêm môt viên gach bay ra, "bam" một tiếng làm mũ giáp Giang Bân lệch
đi, mặc dù là sớm trao đổi rồi, Giang Bân vẫn là giật mình: Tiên sư bà
ngoại nhà nó chứ, Mục Kính tên tú tài này, chuyện này tìm ai đây? Gạch
ném còn rất chuẩn, ngươi không đánh ngựa thì đánh Trương Trung ấy, ngươi đánh ngất lão tử, thì vở diễn này sẽ không cách nào hát tiếp được
rồi.Mũ giáp bị nghiêng, Giang Bân kêu to một tiếng: Không hay, bổn tướng trúng ám khí, đi mau, đi mau! Nói xong hai lời liền thôi, rung dây
cương, chiến mã bốn vó tung bay, trốn vào đồng hoang.Tiếng loảng xoảng
bang bang, mọi người tập trung nhìn, chỗ Giang du kích đứng ban đầu có
đỉnh đầu mũ sắt lảo đảo trên đất, cách đó không xa còn có nửa cục gạch,
Đại tướng quân đã chạy thoát bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa.
Kiều tri huyện vừa đi ra cửa chính, nhìn thấy Đại tướng quân vừa rồi khí
phách mười phần chỉ chịu mộ gạch liền sợ tới mức như con cháu họ rùa bỏ
trốn mất dạng, không khỏi phải nhìn thẳng, Lý Ban Đầu thấy tình thế
không ổn, cuống quít kéo lấy gã xoay người quay lại chạy, một bên chạy
một bên hô: Mau mau mau, mau đóng cửa!Đám dân chúng vừa thấy tình hình
như vậy, dũng khí phúc chốc hùng mạnh, gạch viên như mưa bão ập tới, mấy chục tên lính lập tức học theo, theo sau Giang Bân phóng ngựa liền
trốn.
Có mấy tên thuế lại còn chưa ngồi vững lại kêu thảm té
ngựa, bị dân chúng chen chúc xông lên trong khoảng khắc đạp nát thành
bùn lầy.
Kiều tri huyện và vài tên sai nha đang bận giữ cửa thấy tình hình này sợ tới mức tay chân nhũn ra, hai cánh cửa chính ngây ra
nửa ngày không có đóng lại.
May mắn khắp nơi không ngừng vang lên tiếng rít: Trương Trung không chết, Bá Châu không yên, giết lão cẩu,
thiên hạ thái bình! Những dân chúng tâm chí đơn thuần bị kích động này,
trong mắt chỉ có Trương Tiêu Bì và một đám thuế lại, bọn Kiều tri huyện
mới
thuận lợi đóng chặt cửa chính.Kiều tri huyện và đám người Lý Ban Đầu khiêng cửa nặng, Lỹ Ban Đầu tức giận oán trách nói:
Du Kích
tướng quân cho má gì, căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to, con mẹ nó, chỉ
được cái có cái miệng, bị cục gạch dọa sợ, liền tè ra quần mà chạy
thoát. Tân trang chủ hứng chí mãnh liệt tiễn đưa ôn thần cũng không biết nói gì: Quan văn tham tiền, võ tướng sợ chết, Bá Châu...
Đây đều là quan lại gì vậy?Kiều tri huyện căn bản không để ý tới bọn họ, gã vểnh mông lớn lên, như heo mẹ nhanh ghé vào khe cửa, vội vàng nhìn bên
ngoài.
Ngoài cửa nhóm đông dân chúng một bên hô lớn: Trương Trung không chết, Bá Châu không yên.
Một bên giơ cao cây đuốc theo dấu đám người Giang Bân rời đi, căn bản không ai quay đầu lại liếc gã một cái.Kiều tri huyện trong lòng liền nghĩ:
Những dân chúng này rất nhiều người cũng ngồi ngựa và lừa đấy, dân chúng Bá Châu Mã kỹ thuật cưỡi ngựa lại tốt, chỉ mong bọn họ đuổi kịp Trương
Tiêu Bì.
Ta tính ra được, tên khốn khiếp này nếu chết, nói không chừng ta chỉ bị bãi quan, nếu gã còn sống, tất cả tội nghiệt đều do ta
gánh vác.
A Di Đà Phật, Người hãy phù hộ Trương công công gãgã
bị người ta đánh chết đi.Kiều tri huyện rất ít cầu thần bái Phật, lần
này mới cuống lên ôm chân Phật, không ngờ lại linh nghiệm.Gã chen chúc
ngồi trên ghế mũ quan, một thân thịt béo cũng đè lên.
Bụng căng tròn, đem con chim nhỏ trên y phục kia chống đến rõ ràng.
Người trong nhà dựa theo chỉ bảo của gã đang thu thập gia sản châu báu, Kiều
Ngữ Thụ mặt mày nhăn nhó nhìn, không nhịn được thở dài.Tri châu đại nhân triệu tập các huyện trấn quan viên nghị sự, tội của mình nhất định là
trốn không thoát, quan thì không làm được rồi, trước hết để cho người
trong nhà đem của cải thu thập xong, đóng gói đưa về quê nhà thôi.
Các vụ bê bối của huyện trấn quan viên, gã nhiều ít biết một số, lường
trước Trương Tiêu Bì đã chết rồi, nếu dùng cái này cùng áp chế, Tri châu đại nhân không dám đem tội toàn bộ đặt lên đầu hắn.Kiều tri huyện như
Phật Di Lặc ngồi trên ghế, than thở đang sầu não, Lý Ban Đầu vội vàng
chạy tiến vào, kinh ngạc nhìn người nhà Kiều phủ bận rộn. Sau đó thi lễ
với Kiều tri huyện nói: Đại nhân, Hoa đại nhân cầu kiến.Hoa Ngọc? Kiều
tri huyện uể oải ngẩng đầu lên:
Y không phải ở nhà dưỡng thương,
chờ nghe thẩm vấn tội đó sao? y tới gặp bản quan làm gì? Ta bị y hại còn chưa đủ thảm sao?Lý Ban Đầu lúng ta lúng túng khó lời nói, Kiều tri
huyện hừ một tiếng, khoát tay nói: Gọi y vào đi.Lý Ban Đầu như được đại
xá. Vội vàng lui ra, trong chốc lát, chỉ thấy Hoa Thôi Quan bị hai đinh
dũng xách tiến vào sảnh, Kiều tri huyện hai tay ôm bụng.
Cũng
không đứng dậy chào đón, chỉ là cười khổ nói: Hoa đại nhân, bổn huyện
học hành vất vả hai mươi năm, mới có được chức thất phẩm quan nho nhỏ
như vậy, đến nay... tiền đồ của bổn huyện, tất cả đều hủy trong tay của
ngươi rồi.