Hoa Thôi Quan nằm trên ván gỗ, cười khan nói: Huyện thái gia, bản quan
cũng là vì dân chúng địa phương, triều đình luật pháp thôi.
Có
điều... làm liên lụy đến đại nhân ngài. Bản quan trong lòng thực bất an, nằm trong nhà vắt óc suy nghĩ thật rất sau, đã nghĩ ra được biện pháp,
có lẽ có thể giúp đại nhân ngài biến nguy thành an rôi, đại nhân có đồng ý nghe ta nói không?Kiều tri huyện vừa nghe, lập tức tinh thần chấn
động, giống như quả bóng từ trong ghế nhảy lên, vui vẻ ra mặt mà nói:
Được được được.
Đó là đương nhiên. Không biết Hoa đại nhân...
Á.... Mau mau mang Hoa đại nhân đến thư phòng của bổn huyện. Dâng trà,
mau dâng trà!Phàn Tri châu ngây ra như phỗng ngồi ở trên ghế, đã gần nửa canh giờ không có nói chuyện.
Quan viên lớn nhỏ chư huyện Bá Châu tụ tập dưới một mái nhà, tất cả đều không nói một lời.
Kiều tri huyện rõ ràng đây, giống như không có việc gì nhìn chung quanh, xung quanh cùng nhìn liền trong lòng tức giận.
Kỳ thật Kiều tri huyện lại thật muốn làm ra một bộ mặt bi phẫn ưu thương, để tranh thủ chúng quan viên thông cảm.
Chỉ tiếc thịt béo trên mặt gã thật sự nhiều lắm, khi gật đầu nói "Dạ dạ
dạ", thịt béo trên má và cằm đồng loạt run run, nhìn thì rất có thành ý.
Nếu như làm ra vẻ mặt bi phẫn, độ khó thật sự quá lớn, cặp mắt
kia trừng đến độ hơi biến dạng rồi, thịt béo trên mặt gã vẫn là rũ cụp
lấy, không có chút thay đổi.
Giang Bân phẫn nộ ngồi trên ghế bên cạnh Phàn Tri Châu, trên cổ quấn khăn thương tích, cánh tay treo lên,
một chân nẹp cặp, cũng không biết bị thương nặng bao nhiêu, chỉ là giọng y đủ vang dội, thanh âm chấn động mái nhà.Y đang lặp lại những lời Phàn Tri châu đã nghe 800 lần, nước bọt bay tứ tung: Vừa nghe Tri châu đại
nhân dặn dò, mạt tướng tập hợp đủ ba nghìn quân mã, vội tiến tân trang,
trong lòng cấp bách, dẫn mấy chục thân binh nhanh như điện chớp gió thôi dẫn đầu xông vào tân trang, một đám điêu dân ư, người nhiều hơn nữa,
bọn họ dám chống đối quan binh?Nhớ ngày đó ở dịch trạm Kê Minh, bản
tướng quân dẫn hai ba trăm quân tốt, chống chọi được với ba nghìn quân
thiết kị tiến công.
Đây cũng không phải là nói quá, bây giờ Uy Quốc công gia có thể vì bổn tướng làm chứng.
Ùng ục ục...Giang Bân nắm ấm trà lên, liền tu một hớp lớn, quệt quệt mồm
nói: Ta nói với các ngươi, bản tướng quân đơn đao đi gặp, thật đúng là
đem bọn họ trấn trụ, mắt thấy ta nghênh ngang đón Trương công công đi
ra, liền không một ai dám tiến lên, nhưng ai biết tên nào không có đầu
óc bỗng nhiên ném cục gạch, làm lệch mũ giáp bản tướng quân. Cuộc chiến
này, người đánh chính là một khí thế, có khí thế, chó cũng thay đổi
thành hổ.
Không khí thế, thiên quân vạn mã liền tùy ý chém
giết.Chớ coi thường viên gạch này, đám bạo dân lập tức rầm rĩ đứng lên,
bảo vệ Trương công công quan trọng hơn đúng không? Ta không thể nhận
biết giống bọn họ được, nặng nhẹ cấp bách còn phân không rõ sao? Thấy
tình thế không ổn, bổn tướng liền dẫn theo Trương công công phi ngựa
chạy trốn.
Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, ta chỗ nào biết dân
chúng Bá Châu mỗi người một ngựa chứ. Ngựa của ta vừa mới lặn lội đường
đến, lại một mình chở hai người, có thể trốn thoát bọn họ sao? Bản tướng quân thật thê thảm, các ngươi nhìn, xem đầu ta này, tay ta này chân ta
đây, ai hừm... Đau chết ta mất!Phàn Tri châu cười gượng hai tiếng nói:
Phong thái dân chúng Bá Châu luôn luôn dũng mãnh, hơn nữa đám dân chúng
phần lớn tinh thông thuật cưỡi ngựa, võ công, Giang đại nhân sốt ruột
cứu người.
Thân lâm chốn địch, Giang đại nhân chịu khổ, người
đâu, mau đỡ Giang đại nhân hồi phủ dưỡng thương, nghỉ ngơi.Ai, ta còn
chưa nói xong, những điêu dân này cũng không biết Trương công công có
thâm cừu đại hận gì, đuổi theo bọn ta không đầu không liền kéo lấy
Trương công công và mấy tên thuế lại đánh đập, bọn họ vốn là không dám
đụng đến ta.
Bản tướng quân liều mình bảo vệ Trương công công,
chọc giận bọn họ, mới bị đánh thành ra bộ dạng này.Lúc ta ngất đi, nhìn
thấy quản gia của Trương công công, cái tên Hàn Bính đó bị một cuốc bổ
đôi đầu, máu tươi óc não đủ sắc màu, đáng tiếc bổn tướng thân mình còn
lo không xong, ôi! Rồng bơi nước cạn bị tôm đùa giỡn.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nha.Giang Bân lải nhải nói không ngừng, bị hai tên sai nha cưỡng ép đỡ ra ngoài, ra cửa mà hắn còn cố gân cổ hô:
Chuyện này vẫn chưa xong.
Tri châu đại nhân, đợi bổn tướng dưỡng
thương xong, ta nhất định sẽ đòi lại trận này. Ai không có ngày thất
thế, đợi khi lấy lại khí thế.
Sẽ có ngày rồng gặp nước, ta muốn nước Trường Giang chảy ngược. Ta muốn máu nhuộm nửa bầu trời. Ai.
Ta không nói xong đâuPhàn Tri châu chán ghét nhíu nhíu mày, quát: Đóng cửa lớn lại!Ầm! Cửa phòng đóng khep, Phàn Tri châu nhìn các phủ trấn quan
viên Bá Châu yên vị trái phải, suy sụp ngồi xuống nói: Chư vị, tình hình cơ bản chính là như vậy, trong lúc hỗn loạn là ai động thủ, cũng tra
không rõ, nhóm dân bạo loạn đánh đám người Trương công công tứ chi tan
nát, hoàn toàn không nhận diện được. Sau đó lập tức giải tán.
Muốn tìm hung thủ cũng tìm không được.
Các ngươi xem, nên làm thế nào mới được?Bá Châu Đồng
Tri quế đan nói: Phàn đại nhân.
Dân chúng Bá Châu biến loạn, đánh chết thái giám trấn thủ, chuyện này không thể che giấu được, nhất định phải bẩm báo triều đình.
Huống chi
Uy Quốc công đang ở Bá Châu, việc này sớm đã nghe qua, khi hắn hồi kinh
lật chỉ, tất nhiên sẽ nhắc việc này với Hoàng thượng.
Trương công công người đã chết rồi, đại nhân ngài phải nghĩ ra biện pháp hay, nếu
không đám nhiễu loạn này ai cũng đảm đương không nổi.Chúng quan viên rất đồng tình, liên tục gật đầu đồng ý.Thông phán Tề Long Vũ nói: Theo hạ
quan điều tra, nguyên nhân sự tình gây ra là Trương công công trừng trị
Thôi Quan Hoa Ngọc Cố An tham lam trái pháp luật, Cố An huyện chư sinh
Mục Kính tụ tập chúng sinh đi gây rối, lúc này mới thu hút rất nhiều
điêu dân, đến nỗi tình thế không thể vãn hồi, hạ quan cho rằng, ứng với
đám người Mục Kính hỏi tội, dưới có thể trấn dân chúng, trên cũng có một lời giải thích với triều đình.Cố An Huyện lệnh Kiều Ngữ Thụ chen miệng
nói: Khó! Khó à! Tri châu đại nhân, chư vị đồng liêu, Thôi Quan Hoa Ngọc kia lại vẫn chưa chết, hiện giờ đang ở nhà dưỡng thương, nghe nói
Trương công công ở Cố An sưu cao thuế nặng, chen chúc ép dân chúng
chuyện y sớm cấp Tuần Sát ngự sử lên điều trần, sau khi việc này phát
sinh y lại vượt cấp cho ngự sử đài trình báo điều trần, nếu triều đình
thật muốn nghiêm khắc truy tra xuống dưới...
Cố An huyện chư môn sinh vì sao gây rối, thì chân tướng sẽ rõ ràng ngay, đến lúc đó, chỉ sợ ta và ngươi đều phải chịu liên lụy.Chúng quan viên vừa nghe lập tức
trên mặt biến sắc, những quan này thì chả có ai có cái mông sạch sẽ cả,
bẩm báo triều đình nói các Tú tài Cố An gây rối, lý do này nói thông
được sao? Các Tú tài vì sao tập trung gây rối, dám dưới sự bảo vệ của
quan binh tập kích thái giám trấn thủ, đánh chết y và toàn bộ tùy tùng?
Vốn quan viên trên dưới Bá Châu nếu là số đông cùng nói một lời, việc
này có thể lừa dối được, nhưng Thôi Quan Hoa Ngọc Cố An còn sống, hơn
nữa vượt cấp kiện lên cấp trên, điều trần đều đưa đến ngự sử đài rồi,
chuyện này còn giấu diếm được sao? Nếu chẳng may triều đình truy tra
xuống dưới...
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh, không khí ức chế kéo dài hồi lâu, Thôi Quan Bá Châu Tôn Đình thật cẩn thận nói: Hơn nữa...
Hơn nữa Mục tú tài bị tứ yêu tăng sát hại tính mệnh, là Uy Quốc công gia
giải tội trần oan cho y, y là quen biết Quốc công gia có cai mối quan hê nay, chớ nói y một tú tài nho nhỏ đảm đương không nổi trách nhiệm dân
biến Cố An, cho dù có thể, chỉ sợ cũng không dễ dàng đem tội danh này
cắm trên đầu y được.Y lại quả thực trực tiếp dùng chữ cắm.
Dù sao quan trong sảnh này có một tính một, đều có tầng tầng kết kết quan hệ
lợi hại, xử lý như thế nào tốt dân biến Bá Châu thỏa đáng, làm thế nào
giải thích rõ ràng chuyện trấn thủ thái giám bị người sống đánh chết
thành một bãi bùn lầy với triều đình địa sự tình, quan hệ tới lợi ích
bản thân mỗi người, điểm mấu chốt này cũng không cần cố che giấu.
Diệp sư gia trầm ngâm nói: Chư vị đại nhân dường như không cần lo lắng như
vậy, triều đình hiện giờ, ai quản lý? Cung điện Lưu công công.
Trương công công là người Lưu công công, y bị loạn dân đánh chết rồi, triều
đình phải phái người truy tra, tám chín phần mười chính là người Lưu
công công, y sẽ tự bộc lộ xấu của mình sao, để Lưu công công tìm không
thoải mái sao?Hơn nữa, mặc dù người tới không phải người Lưu công công,
chỉ cần chúng ta trên dưới một lòng.,một quan ở kinh thành như y đến nơi này có thể tra ra cái gì được? Đừng nói những dân chúng kia chưa chắc
sẽ tin tưởng triều đình hướng tới triều đình cáo trạng, cho dù là tố cáo rồi, chúng ta liên hệ tin tức, trợ giúp lẫn nhau, bất kể y tra cái gì,
đều đừng hòng tìm ra chứng cứ rõ ràng