Dù sao chúng ta ở đây kinh doanh nhiều năm, từ trên xuống dưới các điểm
mấu chốt, tất cả quan viên gần như đều có thể nói là người đi theo chúng ta uống canh, ai ở đây không có việc gì? Triều đình cái gì cũng tra
không ra.
Chỉ dựa vào lời khai của mấy tên điêu dân c có thể định tội cho ai? Chỉ cần chúng ta chỉ nói người đó là bạo dân nhất đảng,
cũng đủ để trị tội của y rồi, lời y nói tự nhiên cũng không ai dám
tin.Phàn Tri châu mặt dài vẻ lo lắng nói: Không không không, không đơn
giản như vậy đâu, đường đường Trấn thủ thái giám bị loạn dân đánh chết.
chuyện này không cách nào dàn xếp ổn thoả.
Mặc kệ người tới có phải người Lưu công công hay không, dù sao cũng phải
giải thích với triều đình chứ? Nói là vì bạo dân chống nộp thuế, đánh
chết trấn thủ? Vậy triều đình tất triệu tập đại quân, càn quét Bá
Châu.Chư vị.
Lần càn quét này lại không phải là sơn tặc, mà là
dân chúng, hơn nữa trong đó còn có tú tài bản xứ, chư sinh, và đại lượng phú thân, nếu bốn phía tiêu diệt, biến Bá Châu tổn thương nặng nề, ta
và ngươi còn làm quan nơi đây sao được? Nếu kích khởi dân chúng biến
loạn quy mô lớn, ta và ngươi đều một phương chăn nuôi.
Chế độ
triều đình, phải thành còn người còn, thành vong nhân vong, dám can đảm
bỏ thành mà chạy tất phán trảm xử tử, nếu làm cho chiến tranh nổi lên
bốn phía, chúng ta sợ ngay cả mạng cũng không giữ được.Phàn Tri châu u
ám đưa tầm mắt nhìn qua, nói: Đang ngồi tại đây không có người ngoài,
chúng ta châu chấu cùng trên một sợi thừng, chạy không được ta cũng nhảy nhót không dứt.
Lão phu liền nói thẳng vậy.
Cho dù chúng ta muốn đem toàn bộ tội đổ lên đầu dân chúng đi.
Có Dương quốc công và Hoa Thôi Quan còn đó.
Cũng không thể lừa dối.
Nếu như nói không phải trách nhiệm dân chúng, vậy là trách nhiệm của ai? Dù sao cũng phải có người chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Hơn
nữa người có tư cách chịu tiếng xấu thay cho người khác, mới có thể bảo
vệ mọi người chúng ta đó.Xảy ra việc, những người làm quan suy nghĩ đầu
tiên không phải làm thế nào điều tra rõ chân tướng, làm thế nào bình ổn
sự tình, như thế nào trấn an quần chúng, mà là vội vã đi làm rõ là trách nhiệm của ai, có cần bản thân chịu trách nhiệm hay không, làm thế nào
để chối bỏ trách nhiệm của mình, để bản thân không liên quan, không chịu liên lụy, đây vẫn là đạo lý xưa đến nay.Phàn Tri châu vừa dứt lời,
chúng quan liêu lập tức ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt dần dần tập trung
vào người Kiều tri huyện giống như pho tượng phật, toàn bộ các quan
trước sau trái phải bên hắn đã lánh đi một bước, dường như thân thể y có bệnh dịch vậy.Kiều Ngữ Thụ biết rằng hôm nay tới, tám chín phần mười
muốn bắt gã đệm lưng, cho nên sớm chuẩn bị một lí do thoái thác, chuẩn
bị liều quả cá chết lưới rách, đem chuyện bê bối của người khác tung ra
uy hiếp. Sự việc xảy ra dưới trướng gã quản lý, tiếng xấu là gánh chắc rồi, nhưng
cũng không thể để toàn bộ cho ta gánh, đó là phải bị chặt đầu đấy.Tuy
nhiên trước khi đi, Hoa Thôi Quan cho gã cái chủ ý, Kiều Ngữ Thụ càng
nghĩ càng có đạo lý, giờ phút này đã tính trước kỹ càng, gã thấy tương
tự ngày xưa, vái lạy các đồng liêu tươi cười đầy mặt, ai ai cũng là vẻ
mặt cười gian "Ta muốn hãm hại ngươi", không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả, bước dài đến phía trước, nghiêm nghị nói:
Phàn đại nhân,
tiếng xấu này ai đứng ra chịu, vẫn còn phải nói nữa sao? Ngay trước mắt
có một ứng cử rất thích hợp mà, đại nhân ngài làm sao quên rồi?Phàn Tri
châu mừng rỡ, vội vàng tiến lên nắm chặt hai tay Kiều tri huyện, lệ nóng lưng tròng mà nói: Ngữ Thụ huynh, thật sự là hiệp sĩ can đảm, tấm lòng
nhiệt huyết, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi gánh tiếng xấu này, ngươi
chính là đại ân nhân của trên dưới tất cả quan viên Bá Châu chúng ta,
cha mẹ vợ con của ngươi, chúng ta sẽ coi như cha mẹ vợ con của mình, đối xử tốt với bọn họ, chăm sóc bọn...
Kiều tri huyện rút bàn tay
mập mạp trở về một cách mạnh bạo, trợn mắt một cái, dùng giọng mũi nói:
Dựa vào cái gì chứ? Chuyện Trương Trung là xảy ra dưới trướng ta quản
lý, nhưng gã chết ở tân trang, vậy lại không nằm trong huyện Cố An ta
rồi.
Lại nói, vì sao phát sinh dân biến đây? Tính thế nào cũng
không thể đem chuyện này cắm hết lên đầu ta được.Tiếng xấu này sao lại
để cho người khác gánh, Trương công công phải gánh mới đúng chứ.
Triều đình phải tra, ta đem tất cả sự việc không may đổ hết lên người Trương
công công, Trương công công bị chết xác đều tán loạn, lộn xộn rồi, còn
có thể lên công đường đối chất hay sao?Triều đình chả phải bất
cứ lúc
nào đều phải khảo hạch chiến tích sao? Vậy tốt đó, tịch vụ án này,
chuyện Trương công công giải quyết xong, việc bản thân chúng ta cũng
toàn bộ đẩy cho gã, sau này ai tới tra ta cũng không sợ, hành động này
vừa có thể lấy lòng dân chúng, bình ổn dân oán trách, giành được chiếm
được quan thanh dân vọng, có thể nói một công ba việc, các vị đại nhân
làm sao lại không nghĩ ra điều này?Chúng quan viên tinh thần rung lên:
Đúng rồi! Những cái đuôi trước giờ vẫn đi theo Trương Trung, đã thành
thói quen đối với gã phục tùng và duy trì, làm sao đã quên Trương công
công rồi, gã tạo địa nghiệt, còn có những chuyện quan viên tham lam trái pháp luật, chính là nhân cơ hội này toàn bộ đổ cho hắn, tiếng xấu lớn
này nhắm mộ phần Trương công công mà che, chậc chậc chậc...
Phàn đại nhân hừ lạnh một tiếng, giội gáo nước lạnh nói: Đừng vọng tưởng
nữa, cho dù chúng ta cẩn thận không một chút phân tâm, việc này mà điều
tra sâu, nhất định liên lụy tới Lưu công công trong kinh, chúng ta tố
giác Trương công công? Đem chuyện này đều cắm vào người gã? Lưu công
công biết rồi sẽ nghĩ thế nào? Tấu chương của ta và người vừa dâng vào
kinh, Chiếu Ngục lý liền cho chúng ta treo lên số 1, quy vào một tội,
quay lại bị người nhốt vào nhà tù Cẩm Y Vệ, ta vẫn không thấy thoải mái
bằng treo cổ lúc này.Chúng quan viên vừa nghe lập tức lạnh nửa phần, con rối Huyện lệnh Kiều Ngữ Thụ hôm nay lại phúc chí tâm linh, rất có kiến
giải nói: Tri châu đại nhân, Lưu công công chúng ta đương nhiên đắc tội
không nổi, nhưng có người đắc tội được đó.
Hiện tại Bá Châu ai
là quan lớn nhất? Uy Quốc công à! Thiên hạ hôm nay ai dám cùng Lưu công
công khiêu chiến? Uy Quốc công à! Ai chịu gánh lại có tư cách gánh cái
oan đại đầu này? Uy Quốc công à!Khâm sai là có tấu quyền đấy, chúng ta
sẽ nói việc quá cấp bách, sự tình trọng đại, không người có thể đảm
đương trọng trách như thế, đều tự trở về viết điều trần, đem những
chuyện lộn xộn xấu xa này toàn bộ đổ lên người Trương công công, sau đó
đưa tới chỗ Uy Quốc công, Lưu công công tất nhiên tưởng Uy Quốc công cố ý làm khó y, đâu còn có thời gian quan tâm cá bé tôm nhỏ chúng ta? Diệp
sư gia ánh mắt sáng lên, ghé sát vào lỗ tai Phàn Tri châu cái nói: Đại
nhân, Kiều tri huyện kế này khả thi.
Đại nhân ngài lại âm thầm
phái người mật báo Lưu công công, đã nói quan viên Bá Châu chịu Uy Quốc
công bắt buộc, bị bắt tố giác hành vi phạm tội Trương Trung.
Cứ
như vậy, mặc kệ Uy Quốc công, Lưu công công ai đắc thế, đại nhân ngài
đều mọi việc thuận lợi, sừng sững không ngã rồi.Phàn Mạch Ly nghe vậy
cực kỳ vui mừng, vui vẻ nói: Hay, liền theo kế sách Kiều Huyện lệnh, bọn ngươi trở về tự viết điều trần.
Sáng sớm ngày mai, bản quan đem
cung mời Uy Quốc công gia tiếp tục kê biên gia sản, nghe tín hiệu ta ra
hiệu, các ngươi cùng nhau tiến vào, thỉnh nguyện tố giác, kính hiến điều trần!Chúng quan nghe vậy, đều tự vui sướng, liên tục không ngừng chắp
tay đồng ý, sau đó đều vội trở về nghĩ lại những chuyện không có tính
người kia trăm phương nghìn kế đổ lên người Trương Trung, chuẩn bị nhân
cơ hội thanh minh bản thân.Mắt thấy chúng quan viên giải tán, Phàn đại
nhân vỗ vỗ bả vai núc ních thịt Kiều tri huyện, cảm thán mà nói: Đường
xa mới biết sức của ngựa, người ở lâu mới biết lòng người.
Ngữ Thụ huynh, một huyện Cố An nho nhỏ, thật là thiệt thòi đại tài của ngươi rồi!