"Chú Cố, Biên thành tuy là thành phố nhỏ, nhưng những năm gần đây phát triển ngành công nghiệp kim loại màu, đã hình thành một chuỗi gia công hoàn chỉnh." Người nọ theo chân một ông già, luôn duy trì khoảng cách nửa bước.
"Trong lịch sử Biên thành là trung tâm mậu dịch, không thể đánh mất nét đặc sắc văn hóa." Lão Cố mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám, vừa đi vừa nhìn, "Kinh tế cần phát triển, mà văn hóa cũng cần bảo tồn."
Lão Cố bước đi rất chậm, giọng nói cũng không lớn.
Nhưng không ai dám khinh thường.
"Vâng, sau kế hoạch tham khảo mô hình phát triển du lịch của Dung thành, nền văn minh của thành phố hiện giờ cũng có những bước tiến nhất định." Người bên cạnh trả lời cung kính.
Bỗng, lão Cố dừng mắt.
Người nọ đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy dưới chân cầu có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đọc sách, báo chí và giấy bìa trải khắp xung quanh, cho thấy hắn sinh hoạt tại nơi này.
Người nọ rớt mồ hôi hột, vội vã bổ sung "Tuy nhiên trong quá trình phát triển vẫn tồn tại những địa phương chưa đạt yêu cầu."
Lão Cố chỉ cười: "Không cần phải báo cáo công việc với tôi."
Nói đoạn lão hứng thú bước về phía gầm cầu.
Đến nơi, thấy quyển sách [Bàn về tư bản] trong tay Ngu Hàn Sinh, lão hiền từ hỏi: "Đọc hiểu chứ?"
Ngu Hàn Sinh phớt lờ.
Ông lão nhìn số sách chất chồng đủ loại bên cạnh Ngu Hàn Sinh: "Người trẻ tuổi đọc sách là việc tốt."
Lão ngồi xuống, đưa một tấm thẻ đến trước mặt Ngu Hàn Sinh: "Thư viện có nhiều sách hơn."
Cự xà ngước mắt, không nói năng gì.
Lão Cố cũng không để ý, đứng dậy, rời đi với mọi người.
Chờ lão rời đi xong, Ngu Hàn Sinh mới nhặt tấm thẻ dưới đất.
Mặt sau thẻ viết một dòng chữ.
---- Thẻ này có thể dùng để đọc và mượn sách miễn phí tại thư viện Biên thành.
*
Tạ Kiều trượt cầu trượt rồi đi tắm, xong xuôi lại về phòng làm việc điền báo cáo.
Cậu viết tên ác ma.
Khi đầu bút của cậu chạm xuống, báo cáo chăn nuôi sáng lên.
Trang giấy trống không lại hiện ra dòng chữ in đen.
---- gửi nhân viên chăn nuôi mới: Bạn đã thuận lợi hoàn thành phần hai bản báo cáo chăn nuôi, cảm ơn bạn đã đóng góp cho trại chăn nuôi, Hội nghiên cứu quyết định mở không gian mới, chúc bạn có những phút giây vui vẻ tại nơi này!
Ngay sau đó là một tiếng rầm, cậu cầm sổ tay chăn nuôi, tò mò ra khỏi phòng đọc sách, phát hiện cạnh cửa có thêm một cầu thang dẫn lên trên.
Tạ Kiều đánh bạo, lần bước đi lên.
Đến tầng trên Tạ Kiều sợ ngây người, trước mắt là không gian rộng hơn trăm mét vuông.
Tiếc là chẳng có cái gì.
Không gian lớn thế này, giá mà có bể bơi thì tuyệt biết mấy.
Cậu thầm nghĩ bụng.
Ngoài màn hình.
[Bạn đời của bạn đã hoàn thành phần hai của báo cáo chăn nuôi, đối tượng chăn nuôi mới sẽ đến trại chăn nuôi vào ngày mai!]
[Cậu ấy suy tư một lát, rồi leo lên tầng hai]
[Cậu ấy có vẻ rất muốn một chiếc bể bơi]
Ngu Hàn Sinh đặt sách xuống, thoáng híp mắt, mở cửa hàng, hàng mi dày rậm không chớp lấy một lần, thành thạo tiêu sáu mươi sáu đồng vàng.
Cùng lúc đó, diễn đàn trò chơi [trại chăn nuôi quái vật] lại đang bùng nổ vì cái tên Tạ Kiều một lần nữa.
[Nạp tiền nữa sẽ chặt tay] mọi người thấy kỷ lục cập nhật tiếp chưa?
Bình luận dưới bài đăng đều tỏ vẻ đồng cảm.
[chặt tay xong vẫn nạp tiền] ờ... thấy rồi
[online xin tiền] ờ... con nhà người ta
[hôm nay yêu quái cây lại tới] mẹ, thời gian qua cửa thứ hai giảm hẳn một nửa, chắc cửa thứ ba cũng phá kỷ lục luôn, nhìn cao thủ nuôi con mà t quỳ, mọi người không ngạc nhiên gì à?!
Ngạc nhiên thì có ngạc nhiên.
Tuy nhiên, mọi người trên diễn đàn đều đồng loạt quyết định không quan tâm, vì cái tên cao thủ này ấy à, phải nói là tác phong có chút vấn đề, không nhận lời kết bạn thì thôi, nhưng nhận tiền vàng mà vẫn không nhận lời kết bạn thì quá là kỳ cục.
Nhưng cũng chẳng thể ngăn một vài ma mới chạy đi cúng tiền cho hắn sau khi thấy kỷ lục mới.
Cự xà mặt không đổi sắc nhìn danh sách xin kết bạn dài dằng dặc, lại nhận hết tiền vàng, rồi cũng từ chối toàn bộ lời mời kết bạn.
Hành động rất thuần thục.
Hiển nhiên là đã quen tay.
*
Lý Trạch tìm chủ hàng sửa điện thoại hỏi thăm tin tức về người của Hội nghiên cứu mới rời đi, sau đó cẩn thận nhờ Hạ Giản mua ít thuốc trị thương, tiêu hết năm trăm tệ cuối cùng trên người cậu ta.
Cậu ta nhìn cánh tay phải trống rỗng mà thở dài.
Hạ Giản luôn sống ở Biên thành hiu hắt, lần đầu gặp được người có thể tán gẫu chuyện lập trình, cậu ta và Lý Trạch nói chuyện hợp nhau, thậm chí còn thảo luận về người máy mình làm ra được.
Lý Trạch nhìn người máy đơn sơ trong cửa hàng, lấy làm kinh ngạc, dù Hạ Giản không học qua đại học chính quy, nhưng cậu ta lại rất có tài về cơ giới, cậu cũng chỉ bảo đối phương thêm mấy lời.
Bọn họ trao đổi đến tận sáu giờ chiều.
"Để tớ tiễn cậu về."
Hạ Giản đưa Lý Trạch ra ngoài: "Tớ nhớ cậu có một anh bạn nữa đúng không, đang ở khách sạn gần đây hả?"
"Không không không, ở gầm cầu."
Lý Trạch nói ngắn gọn.
Hạ Giản chỉ có thể bình luận: "... Hoang dã nhỉ."
Lúc rời đi bọn họ tình cờ lướt qua một người đàn ông tóc Man Bun, người đàn ông chợt dừng bước như linh cảm thấy điều gì, quay đầu lại, một chiếc xe tải đã chặn ngang tầm mắt hắn.
Hạ Giản và Lý Trạch không hề hay biết, bọn họ đến chân cầu đối diện, phát hiện các dì các cô đeo băng tay đỏ với biểu ngữ thành phố văn minh vây đầy đường phố.
Lý Trạch mừng rơn, xem ra là, không được ở gầm cầu thêm nữa rồi.
Lại gần nghe ngóng, quả nhiên các bác làm công tác xã hội đang thay phiên khuyên nhủ.
"Chàng trai trẻ, cháu ở đây không chỉ làm ảnh hưởng tới diện mạo thành phố, mà còn dễ gặp chuyện nguy hiểm nữa cháu biết không?"
"Chủ yếu là an toàn của cháu ấy."
"Đúng đấy, cháu có cách thức liên hệ với người nhà không? Bọn bác báo cảnh sát nhân dân đưa cháu về nhà nhé, đến trạm cứu hộ cũng được."
Mà người đàn ông đang bị vây giữa, cứ như không nghe thấy gì, nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục tập trung đọc sách.
Hạ Giản không khỏi khâm phục khả năng tập trung này.
Nhưng lòng cậu ta có chút buồn phiền, nhớ đến cảnh mình và em gái lưu lạc đầu đường xó chợ, nếu không có bà con láng giềng giúp đỡ, thì anh em họ đã không thể sống sót tới ngày hôm nay.
Cậu ta hỏi Lý Trạch: "Nếu các cậu không ngại, thì có muốn đến ở tạm nhà tớ không?" Cậu ta cũng muốn học hỏi Lý Trạch thêm đôi điều.
Lý Trạch tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhận lời không do dự: "Vậy thì cảm ơn cậu rất nhiều."
Nhân viên công tác xã hội đã nói đau hàm, cuối cùng cũng được thở phào: "Tiểu Hạ vẫn nhiệt tình như vậy, có vấn đề gì nhớ tìm các bác nhé."
Chỉ có Ngu Hàn Sinh vẫn thờ ơ.
Lý Trạch: ... Ngầu đấy, rất là rắn chín đầu
Cậu ta nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay cự xà, đột nhiên nảy ra một ý: "Nơi này không có ổ điện, vào nhà ở có thể sạc pin cho điện thoại đấy."
Nghe đến hai chữ 'sạc pin', Ngu Hàn Sinh mới thong thả đứng lên, vẻ mặt ngạo mạn, hoàn