Năm giờ sáng, Tạ Kiều bị tiếng xiềng xích nặng nề đánh thức.
Đối tượng chăn nuôi đến rồi!
Cậu tỉnh cả người, vội xuống giường.
Cậu mở báo cáo chăn nuôi, thông tin của đối tượng chăn nuôi mới đã được cập nhật.
---- nó sống ở vực thẳm biển sâu đen nhánh, có giọng hát tuyệt vời và chiếc đuôi xinh đẹp nhất, hàm răng sắc nhọn của nó làm tất cả sinh vật dưới đáy biển e sợ, hãy thử chinh phục nó! Bạn sẽ có được một khoảnh đại dương.
Là người cá sao?
Cậu chưa được thấy người cá bao giờ.
Tạ Kiều trang bị cẩn thận kỹ lưỡng chán chê rồi mới mở cửa, tò mò bước vào trại chăn nuôi.
Hành lang dính đầy vệt nước, cậu lần theo dấu nước mà đi, gian bên cạnh buồng ác ma mới có thêm một người.
Không, không thể nói là người.
Da cô bé trắng lạ thường, lớp vảy mảnh nhỏ như phát sáng, mái tóc màu bạc quét đất, và một chiếc đuôi cá cũng màu bạc rất dài.
Mỗi lần chiếc đuôi đung đưa là một lần xích sắt vang lên nặng nề.
Là một cô gái nhỏ.
Tạ Kiều để ý đến chiếc đuôi chồng chất vết thương của cô bé, có vết thương còn toét máu toét thịt, chắc hẳn là rất đau đớn.
Ác ma bị tiếng xích sắt đánh thức, vỗ vỗ chiếc cánh đen bay đến bên song sắt.
Ác ma quan sát người cá mới tới, đưa ra lời nhận xét chuyên nghiệp: "Người cá thì ăn phần bụng dưới là ngon nhất, đuôi cá thì khỏi đi, nhiều xương."
Người cá thấy ác ma là hốt hoảng trốn vào trong góc, tóc phủ lòa xòa trên khuôn mặt cô bé.
"Mi đừng dọa cô bé."
Tạ Kiều nói với ác ma.
"Thế thì hôm nay ta muốn ăn bít tết nướng than."
Ác ma thu cánh, bổ sung: "Hai đĩa!"
Tinh linh xanh bé nhỏ còn đang ngủ trên giường, nghe thấy bốn chữ 'bít tết nướng than là đôi tai nhọn lập tức dựng thẳng đứng: "Ni Ni cũng muốn ăn bít tết nướng than."
Tạ Kiều: ... Thế này là tỉnh rồi hay là chưa tỉnh?
Chắc là chưa tỉnh, vì Ni Ni nói xong lại bắt đầy ngáy khò khò, vào giấc rất say, có vẻ là đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tạ Kiều về phòng lấy hòm y tế, cậu không dám trực tiếp bôi thuốc cho người cá, chỉ dám đứng bên ngoài dạy cô bé cách dùng: "Đây là thuốc, dùng để bôi lên vết thương, thế này này."
Cậu không biết người cá có hiểu lời cậu nói không, bèn làm mẫu một lần.
Mà người cá trong góc cũng không sợ cậu, cô bé đang nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Trái lại chính cậu mới là người bị nhìn cho căng thẳng, làm mẫu xong bèn đặt thuốc vào trong phòng giam cô bé.
Người cá dùng chiếc đuôi bị thương cuộn thuốc vào tay, rồi cứ vậy ngây ngốc nhìn tuýp thuốc.
"Bôi lên vết thương ấy."
Tạ Kiều khích lệ.
Một giây sau, người cá đã ngoác miệng, để lộ hàm răng sắc bén, rong biển còn quấn trên răng, nuốt thẳng tuýp thuốc xuống bụng.
Nuốt thuốc xong, cô bé còn quật quật đuôi cá, dường như đang đợi được khen.
Tạ Kiều: "... Răng lợi khỏe đấy."
Cô bé không hiểu Tạ Kiều nói gì, chỉ thấy Tạ Kiều cười, nên cũng vui vẻ cười theo, đuôi cá vỗ bốp bốp trên mặt đất, ánh chiếu ra những đốm sáng bạc lấp lánh.
Tạ Kiều bỏ cuộc, đổi sang thuốc kháng sinh dạng uống, cậu tiếp tục đặt thuốc xuống mặt đất, rồi chỉ chỉ thuốc kháng sinh với người cá.
Cậu vừa mới chỉ, người cá đã cuộn đuôi kéo về nuốt mất, xong xuôi cô bé còn há miệng, để lộ hàm răng kinh hồn táng đảm, khoe rằng mình đã ăn xong.
Cậu cân nhắc câu từ: "Quả là một cô bé mạnh mẽ."
Người cá vui vẻ cuộn cái đuôi màu bạc.
Có lẽ sẽ phát sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Tạ Kiều âm thầm cảm khái.
Xem ra là không biết nói.
Lần này khó hoàn thành báo cáo chăn nuôi.
Tuy nhiên cậu không lập tức rời khỏi trại chăn nuôi, mà rót cho người cá một chậu nước.
Người cá chúi đầu đớp nước, hấp tấp đến độ làm ướt cả mái tóc như rong biển.
"Uống từ từ."
Cậu khua khoắng tay ra hiệu, dỗ dành.
Kể cũng lạ, người cá rất nghe lời cậu, cô bé ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi lại cúi đầu, từ tốn uống nước.
*
[Bạn đời của bạn dậy sớm hơn mọi ngày]
[cậu ấy vào trại chăn nuôi]
[cậu ấy có vẻ rất thích người cá]
Trong tiệm sửa điện thoại, Ngu Hàn Sinh cầm một chồng sách dày cộp mượn từ thư viện.
Hắn vừa đọc xong một quyển sách, đúng lúc đang định đọc cuốn sách tiếp theo thì liếc thấy điện thoại có thông báo mới.
Thẳng đến khi Tạ Kiều trong điện thoại rời khỏi trại chăn nuôi, ngồi lên ghế sofa đọc truyện tranh, hắn mới dời mắt.
Lý Trạch dậy rất sớm, dù Hạ Giản cung cấp chỗ ở miễn phí cho bọn cậu, nhưng Lý Trạch ngại ở chùa, thế nên ngoài việc giúp đỡ Hạ Giản xử lý các vấn đề về phần mềm máy tính, cậu còn nhận việc rải tờ rơi quảng cáo.
Hạ Giản thấy Lý Trạch chạy code bằng tay trái đã rất cực nhọc rồi, không khỏi mở miệng: "Cậu khách sáo quá, hay là để Tiểu Ngu lo phát tờ rơi đi."
'Tiểu Ngu' quay đầu, nhìn Hạ Giản.
Lý Trạch vội vã nói: "Thôi cứ để tớ đi!"
Hạ Giản lo lắng: "Cậu làm không sao chứ?"
Cậu ta cảm giác việc gì Lý Trạch cũng tranh làm, ngay cả việc vặt vãnh thế này cũng không để Ngu Hàn Sinh phải nhúng tay, quan hệ với Ngu Hàn Sinh hoàn toàn không giống bạn bè bình thường, thay vào đó giống quan hệ chủ tớ hơn.
Tài năng như vậy, sao lại có một ông trời con làm bạn thế chứ.
Hạ Giản thở dài.
Nhưng cậu ta không ngờ, Ngu Hàn Sinh lại nhận xấp tờ rơi trong tay cậu ta.
Tỉnh ngộ rồi à?
Hạ Giản còn chưa kịp hành động gì, Ngu Hàn Sinh đã đưa xấp tờ rơi trong tay ra, một đám mèo choai choai từ đâu xông tới tiếp nhận.
Đám mèo ngoạm tờ rơi đi rải ngoài phố, có con mèo cam hăng say quá còn ngã lộn nhào trên mặt đất bằng.
Người đi đường chưa gặp mèo phát tờ rơi bao giờ, ai nấy đều rối rít khen cưng, nhao nhao dừng bước, vừa chụp ảnh vừa cầm tờ rơi trong miệng mấy chú mèo.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, xấp truyền đơn dày cộp đã được phát xong.
Nhanh gấp mười lần bản thân cậu ta tự phát!
Hạ Giản: ... Đây là thuê mèo vị thành niên à?
Chẳng được bao lâu, cậu ta đã nhận ra mình đoán sai rồi.
Thuê mèo vị thành niên ở đâu ra, hoàn toàn là bóc lột mèo vị thành niên.
Đám mèo phát tờ rơi xong không chỉ không nhận được tiền công, mà còn ngoan ngoãn tha tiền người đi đường khen thưởng về cống nạp cho Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh thu rất tự nhiên.
Cảnh tượng ấy đả kích giá trị quan