"Ý em là báo cảnh sát cơ."
Tạ Kiều trong lòng Ngu Hàn Sinh gian nan ngẩng đầu, nhấn mạnh một lần tròn vành rõ chữ.
Ngu Hàn Sinh thoáng khựng lại, gác cằm lên đầu cậu, rõ ràng không định buông ra.
Tạ Kiều cảm nhận được một loạt ánh nhìn kinh ngạc phi trúng lưng mình, may mà chẳng bao lâu cảnh sát đã tràn tới, Ngu Hàn Sinh liền thả cậu ra.
Lúc đến đồn lấy lời khai, Khương Lê len lén nói: "Anh Tạ yên tâm, em không kể với ai đâu, nhưng sau này phải chú ý đấy, anh mà hot lên cái là cánh săn ảnh chớp lia lịa liền."
"Cảm ơn, nhưng tôi với anh ấy chỉ là bạn bè thôi." Tạ Kiều giải thích.
Khương Lê tỏ vẻ hiểu mà hiểu mà.
Tạ Kiều: ...... ai thấu nỗi oan này
Tạ Kiều không biết có bao nhiêu người trong khách sạn, riêng hội trường đoàn làm phim thuê đã có trên bốn trăm người, cuối cùng chỉ có bảy người bọn cậu còn sống sót.
Đây là một con số tàn khốc, bác cảnh sát già vào hiện trường xem xét, khi trở về tóc đã bạc thêm, dường như lưng cũng còng đi đôi chút.
Bác nói với đám Tạ Kiều: "Mong mọi người không tiết lộ chuyện này ra ngoài, tránh gây ra khủng hoảng trên diện rộng cho dân chúng."
Nói đoạn, bác cúi thấp người.
Tạ Kiều cảm thấy áp lực nặng nề, cậu vội nói: "Cháu sẽ không nói."
Những người còn lại đồng loạt gật đầu, rồi run run hỏi: "Nhưng đó là cái gì thế bác? Nhiều người thiệt mạng như vậy, cũng nên có một lời giải thích rõ ràng chứ."
"Một sinh vật nhuyễn thể màu đen, giỏi ngụy trang, hành tung bất định, chúng được phát hiện lần đầu trong xác người chết, gọi là thi trành."
(*trành là gọi chung cho những kẻ tiếp tay cho kẻ ác)
Bác cảnh sát nói.
Sau khi rời đồn cảnh sát, ai nấy đều bồn chồn sợ hãi, không ai biết chắc lần tiếp theo có còn gặp lại thi trành hay không, đặc biệt là khi nhà sản xuất kiêm nhà đầu tư bị thiệt hại nặng nề, bộ phim có thể thuận lợi khai máy không cũng nằm trong vòng nghi vấn.
Phương Hòa đi mua nước tránh được một kiếp, anh ta đưa nước cho Tạ Kiều, thấy mọi người đều nghiêm mặt, liền tò mò hỏi: "Có chuyện gì à? Anh về cái khách sạn đã bị quây kín luôn rồi."
Đạo diễn Thẩm liếc nhìn Phương Hòa, không phải người nào cũng được may mắn thế.
Sau khi chào tạm biệt mọi người, Khương Lê lại quấn lấy Tạ Kiều trao đổi wechat, nếu không phải do người đàn ông trong xe trông quá lạnh lùng, thì Khương Lê cũng muốn đi ké xe Tạ Kiều đến sân bay.
Nghĩ tới đây, cậu ta không khỏi nhìn Tạ Kiều đầy thông cảm, bạn trai Tạ Kiều cũng đẹp trai, chẳng qua tính tình có vẻ không tốt, chắc là anh Tạ bị chồng quản nghiêm lắm.
Tạ Kiều không biết Khương Lê nghĩ gì, cậu lại gần chiếc xe đỗ bên lề đường.
Tạ Kiều vốn không quen ngồi ghế phụ, nhưng thấy Ngu Hàn Sinh ngồi hàng sau, cậu vẫn lặng lẽ mở cửa xe ghế trước.
Lúc đặt mông xuống cậu tình cờ liếc thấy Ngu Hàn Sinh ẩn mình trong bóng tối, tầm mắt hai người cứ thế chạm vào nhau----
Không biết vì sao, nhìn con ngươi u ám như ngăn cách mọi ánh sáng của người đàn ông, cậu cảm thấy có phần chột dạ.
Cậu lập tức quay đầu ngồi nghiêm chỉnh.
Phương Hòa cũng trèo lên xe.
Trên đường ra sân bay Phương Hòa hỏi chuyện: "Hôm nay tình cờ quá, tổng giám đốc Ngu cũng đến Yên thành bàn chuyện làm ăn ạ?"
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn cậu thanh niên, hờ hững đáp: "Không phải."
Vậy thì vì sao?
Thỏ tai cụp dỏng tai nghe, nhưng Phương Hòa thấy Ngu Hàn Sinh không có ý tiếp chuyện nên cũng không hỏi thêm nữa.
Tạ Kiều thả lỏng, nằm ườn trên ghế, đúng lúc này, cậu bắt gặp... ánh nhìn chăm chú của Ngu Hàn Sinh qua gương chiếu hậu!
Cậu cúi đầu theo phản xạ, lúc ngẩng lên ánh nhìn kia đã biến mất.
Có lẽ là tưởng tượng ra thôi.
Tạ Kiều gạt mối nghi ngờ.
Chẳng qua lúc về đến nhà, đợi Ngu Hàn Sinh mở cửa, Tạ Kiều ho khan một tiếng, làm bộ lơ đãng nhắc qua: "Sếp, em đã từng kể anh nghe em không thích con trai chưa?"
Ngu Hàn Sinh hơi ngừng lại, đoạn lạnh lùng đáp: "Rồi."
Nghe vậy Tạ Kiều mới lén lút an lòng.
Sau khi về phòng, cậu lấy sách sưu tầm và Bé Đá từ ba lô, Bé Đá ngồi trong ba lô cả buổi, giờ mới tò mò quan sát môi trường mới.
Bé Đá dũng cảm hơn sách sưu tầm, tuy nhiên ban đầu vẫn không dám bước ra, cứ túm chặt ống quần Tạ Kiều mãi không thả.
Tạ Kiều mặc cho nó túm, cậu dẫn Bé Đá bẩn thỉu vào phòng vệ sinh tắm rửa, lau sạch vết máu còn sót lại trên người Bé Đá.
Nhìn Bé Đá sạch sẽ thơm tho, Tạ Kiều khen ngợi: "Bé Đá hôm nay can đảm lắm."
"Không can đảm chút nào."
Bé Đá cuống quýt lắc đầu, dường như vừa nhớ lại cảnh tượng lúc bấy giờ, khuôn mặt xám tro cũng chuyển màu trắng bệch: "Nhưng em không muốn Tạ Kiều bị thương."
"Em đã vất vả rồi."
Tạ Kiều dùng khăn lau khô mặt cho nó.
Tắm rửa xong Bé Đá cũng lớn mật lên, sau khi thấp thỏm lăn ùng ục một vòng quanh căn nhà mới, nó khoan khoái nằm ngoài ban công phơi nắng, cảm giác mình đá cũng sắp bị phơi khét cả rồi.
Tạ Kiều thì ngồi xuống ghế đọc tin tức, ánh mắt dần dần kinh ngạc.
Còn chưa được sáu tiếng từ khi trở về từ Yên thành, mà hiện trường đẫm máu trong khách sạn đã bị tung lên mạng, ảnh được cung cấp từ một người sử dụng ẩn danh đang làm dư luận dậy sóng.
[Xoài sấy] @@@ mà sao quần áo trông quen quen, mình nhớ không nhầm thì là đoàn làm phim [phong hoa lục] ấy
[bánh nghìn lớp] đúng rồi đấy, nghe nói đoàn làm phim thiệt mạng hơn nửa số nhân viên, nhà đầu tư sứt đầu mẻ trán, không biết còn quay được nữa không
[Bánh quy bơ] tôi chỉ quan tâm hung thủ đã bị bắt chưa, nửa số nhân viên đoàn làm phim ít nhất cũng phải hơn trăm người, chỉ có hạng phát rồ mới làm ra được
Tạ Kiều mới thấy bài đăng đã hối hận ngay, bởi hình ảnh tay chân be bét lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
Buổi tối cậu nằm dài trên giường, không dám nhắm mắt.
Bé Đá ngủ ngoài ban công, phòng chỉ còn mình cậu, cậu bật đèn, lấy hết can đảm vào bếp rót một cốc sữa ấm.
Cậu ôm cốc sữa bò, đang định ra ngoài, thì đột nhiên một tiếng nói lạnh lẽo cất lên: "Cậu đang làm gì?"
Tạ Kiều giật thót mình, suýt làm đổ cả sữa, quay lại thì thấy là Ngu Hàn Sinh mặc đồ ngủ mỏng tang, cổ áo phanh rộng, để lộ xương quai xanh sắc nét.
"Em lấy sữa ạ."
Tạ Kiều thở phào, giơ giơ cốc sữa trong tay.
Ngu Hàn Sinh nhìn cốc sữa chốc lát, rồi trở lại phòng mình.
Tạ Kiều nghĩ bụng, tổng giám đốc Ngu quả thật rất kiệm lời, làm cậu vô thức nhớ tới Ngu tiên sinh, cũng lạnh lùng, và không hay nói chuyện giống thế.
Trên đường về phòng, đi qua phòng Ngu Hàn Sinh, phát hiện Ngu Hàn Sinh không đóng chặt cửa, mà vẫn để hé một khe hở nhỏ.
Tạ Kiều đi tới, đang định đóng cửa giúp, thì chợt nảy ra một ý tưởng to gan.
...
Một lát sau.
Một con thỏ tai cụp trắng bóc ngoạm theo chiếc chăn tí hon lén lút chui vào khe cửa, trước hết là lách cái đầu tròn, tiếp đến là thân mình xù lông, và cuối cùng là cái đuôi tủn ngủn.
Quả cầu lông bé bỏng chắc chắn Ngu Hàn Sinh không bị đánh thức rồi mới trải chăn sát cửa, nằm xuống, bọc chăn ngủ ngon lành.
Dù tổng giám đốc Ngu sở hữu khí chất làm người ta rùng mình sợ hãi, nhưng những lúc thế này ở cạnh hắn lại khiến cậu cực kỳ an tâm.
Mi mắt thỏ dần dần díp lại, mơ màng tiến vào mộng đẹp.
Cự xà trên giường mở mắt, liếc nhìn cánh cửa, rồi hắn tăng cao nhiệt độ mặt sàn, bờ môi mím chặt thoáng giương lên khe khẽ.
*
Ngày hôm sau, Tạ Kiều dậy rất sớm.
Ngu Hàn Sinh vẫn chưa tỉnh giấc.
Thế là thỏ tai cụp cắm nhờ phòng người ta vội vã tha chăn mini nhảy về phòng.
Cậu đóng cửa thở phào một tiếng, may là không bị phát giác, tối qua cậu sợ quá đi mà.
Tạ Kiều sửa soạn chốc lát rồi xách ba lô đến công ty.
Cậu vừa mới mở cửa, một hòn đá và một quyển sách đã lao vù đến.
Tạ Kiều thở dài, mở ba lô, sách sưu tầm và Bé Đá vui vẻ nhảy vào.
Đến công ty, lúc ở thang máy Tạ Kiều nghe được mấy người đang trò chuyện xung quanh Tiêu Tử Kỳ.
"Tử Kỳ, không ngờ cậu đã âm thầm nhận phim của đạo diễn Lưu rồi."
"Điểm xuất phát thế là cao hơn người bình thường kha khá rồi đấy, vốn Tạ Kiều cũng được nhận phim của đạo diễn Thẩm, đáng tiếc đoàn làm phim lại gặp chuyện ngoài ý muốn."
"Công nhận là đáng tiếc."
Tạ Kiều chỉ biết chứ không thân thiết với Tiêu Tử Kỳ, thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ cậu cũng không đến góp vui, mà chỉ rời thang máy, đi thẳng về phía phòng làm việc.
Tiêu Tử Kỳ nhìn theo bóng lưng Tạ Kiều, lắc đầu, có lẽ sự việc xảy đến với đoàn làm phim đã giáng một đòn nặng nề lên tâm trí Tạ Kiều, vốn dĩ đã nắm được cơ hội diễn phim, vậy mà cuối cùng vẫn phải về phát sóng trực tiếp.
*
Chớp mắt đã đến cuối tuần, vừa rồi Tạ Kiều cũng làm cho Bé Đá một chiếc thẻ căn cước tạm thời, thứ bảy cậu dẫn Bé Đá cùng tham gia khóa học giáo dục tư tưởng.
Lớp học diễn ra tại một phòng học đa phương tiện trong một trường nghề thuộc Biên thành, mọi khuôn mặt đến đây hôm nay đều không phải là nhân loại.
Có cương thi vác quan tài đến học, có yêu quái bướm có cặp cánh dài, còn có cả... rau mùi thành tinh.
Đã học cùng lớp thì đều là bạn học, Tạ Kiều tự nhủ, sau này mình vẫn không nên ăn rau mùi nữa thì hơn, nếu không để người ta ngửi thấy mùi trên quần áo thì... rất lúng túng.
"Xin chào mọi người, tôi sẽ là giáo viên đồng hành cùng mọi người trong giai đoạn này, xã hội hiện giờ là xã hội pháp trị, không hiểu pháp trị là gì thì xin mời giở sách giáo khoa, vậy nên các sinh vật khác loài cũng cần có tư tưởng pháp trị, cái gì gọi là tư tưởng pháp trị..."
Tạ Kiều xin thề đã tự hứa với lòng mình sẽ học hành chăm chỉ, nhưng mà kiến thức phát luật rót