Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 53


trước sau

Tạ Kiều muốn nói thăm ban cũng phải đợi đoàn làm phim khai máy rồi mới gọi là thăm ban chứ, nhưng nhìn sắc mặt lạnh băng của Ngu Hàn Sinh, cậu lại im lặng nuốt xuôi lời bên mép.

Phương Hòa ngồi ghế trước cười nói: "Tổng giám đốc Ngu đùa em đấy, anh đọc báo thấy ngày mai có hội nghị chuyên ngành ở Yên thành, tổng giám đốc Ngu đứng đầu trong danh sách được mời đấy."

Nghe đến đây Tạ Kiều bừng tỉnh, sắc mặt thả lỏng vài phần.

Ngu Hàn Sinh liếc nhìn cậu, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dời mắt.

Nhưng Tạ Kiều không hề phát hiện ra.

Trên đường đến sân bay, Ngu Hàn Sinh xem tài liệu trên máy tính, từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể trông thấy xương hàm và sườn má sắc nét của người đàn ông, cùng với quả táo Adam nhô ra trước họng.

Nhưng Tạ Kiều không đặt sự chú ý của mình lên hắn, mà lên chiếc túi bên người hắn, bởi cậu ngửi thấy một mùi cỏ thơm mơn mởn, cậu tỉ mẩn khụt khịt cái mũi----

Là mùi cỏ Timothy!

Tạ Kiều len lén nhích về phía Ngu Hàn Sinh, hòa mình vào hương thơm mát lành, hình ảnh cỏ Timothy mướt hơi sương hiện lên trong tâm trí.

Thèm ăn quá đi mất.

Nhưng Ngu Hàn Sinh là ông chủ của cậu, một nhân viên quèn mới nhậm chức chưa được bao lâu đã ngửa tay đòi ông chủ cho ăn, Tạ Kiều cảm thấy mình không làm được.

Thế là, cậu móc hai viên kẹo sữa trong túi, đưa cho Phương Hòa một viên, Phương Hòa nhận xong còn không quên khuyên bảo: "Cảm ơn Kiều Kiều, lâu lắm rồi anh không ăn kẹo sữa đấy, nhưng mà chớ nên ăn đồ nhiều calo nhé."

Nói đoạn, Phương Hòa đưa ngay qua một chai nước suối.

Tạ Kiều: ... trong lòng lão Phương chắc mọi nghệ sĩ đều hít sương mà lớn

Thế rồi, thỏ tai cụp lại xòe tay đưa Ngu Hàn Sinh một viên, cố tỏ ra bình thản: "Tổng giám đốc, anh có muốn ăn kẹo không ạ?"

Ngu Hàn Sinh ngừng tay gõ phím, liếc sang thỏ tai cụp vẫn mải miết nhìn chiếc túi nãy giờ, rồi cụp mắt nhận kẹo.

Tạ Kiều nín thở, chờ được đáp lễ.

Không khiến cậu phải thất vọng, sau khi nhận kẹo, Ngu Hàn Sinh mở túi bên người, lấy nguyên một bọc Timothy đưa cho cậu.

Một cục kẹo đổi một bọc cỏ Timothy.

Tạ Kiều cười cong cớn, đuôi mắt cụp xuống vừa đơn thuần vừa trong trẻo.

Ngu Hàn Sinh nhìn cậu, không thấy rõ tâm tình.

Tạ Kiều ăn cỏ rất vui vẻ, lá cỏ đặc biệt tươi ngon, như vừa mới được vớt lên từ hồ nước, hơi sương phủ đẫm, chẳng mấy chốc đã gặm sạch một bọc cỏ Timothy.

Phương Hòa cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng chịu ăn rau cỏ ít calo rồi, anh ta nhìn cục kẹo béo bở trong tay Tạ Kiều mà thái dương nảy giật.

Tạ Kiều ăn hết cỏ, lại đưa cho Ngu Hàn Sinh một viên kẹo, để rồi tiếp tục nhận được một bọc Timothy mát lành.

...

Lặp đi lặp lại một hồi, cậu đau xót nhận ra mình không còn kẹo nữa, nhưng cậu vẫn muốn ăn thêm cỏ, chỉ... một bọc thôi cũng đủ rồi.

Tạ Kiều lén liếc bọc cỏ Timothy còn dư lại trong túi Ngu Hàn Sinh, có lẽ hành động của cậu lộ liễu quá, thế nên bỗng có bàn tay thon dài đưa một bó cỏ qua.

Lý trí mách bảo Tạ Kiều nên rụt rè một chút, nhưng hương cỏ bồng bềnh làm bé thỏ không dằn nổi lòng mình, cậu ngại ngùng nói: "Cảm ơn anh Ngu ạ."

Ngay sau đó----

Bàn tay nọ đặt lên đỉnh đầu con thỏ, ngón tay lạnh lẽo, kéo theo hơi thở không thể chối từ, cậu nhất thời cứng đờ thân thể, không ngờ Ngu Hàn Sinh chỉ xoa xoa mái tóc xõa tung của cậu mà thôi.

Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Tạ Kiều cúi đầu nhìn cỏ trong tay, mặc cho hắn xoa đầu, còn mình thì ăn trong vui vẻ.

*

Yên thành, phim trường.

Đạo diễn Thẩm xốc tinh thần gấp một trăm lần, nhìn camera giám sát trên máy tính, sự việc xảy ra ở khách sạn lần trước để lại ám ảnh quá nặng trong lòng ông, lần này ông phải chắc chắn không có gì bất thường rồi mới chính thức khai máy [phong hoa lục].

"Cậu nhớ để ý camera."

Ông dặn dò bảo vệ, đoạn xoay người rời khỏi phòng giám sát.

Bảo vệ thấy đạo diễn Thẩm rời đi, ngáp một cái, rút một chai bia, mở điện thoại, vừa nốc bia vừa xem truyền hình trực tiếp thể thao, hoàn toàn không đếm xỉa lời đạo diễn Thẩm mới nói.

Vậy nên gã không phát hiện, trong một gian phòng trên màn hình, người đàn ông mặc đồ đầu bếp đột nhiên ngã vật xuống đất, một vũng bùn đen xuyên qua thất khiếu chui vào đầu hắn.

Một lát sau, người đàn ông đứng dậy, nhìn camera cười quái dị, ánh nhìn độc ác, miệng ngoác tới mang tai.

Một giờ sau, Tạ Kiều đến phim trường.

Diễn viên vô danh như cậu thường phải đợi sáu, bảy tiếng mới đến lượt quay, nhưng đạo diễn Thẩm nợ ơn cứu mạng của cậu lần trước, liền xếp lịch quay của cậu lên đầu.

Lúc tới nơi cậu còn nghe tiếng xì xào bàn tán.

"Không quay vai chính mà quay vai phụ trước, cậu này là ai vậy nhỉ, không sợ Khương Lê ý kiến à."

"Khương Lê chắc chắn không nuốt trôi đâu, xong đạo diễn Thẩm lại phải đi dỗ cậu ta."

"Tính tình anh Khương ấy à, chậc, sắp có kịch hay rồi đấy."

Tạ Kiều nghe mọi người cười nói, theo chân Phương Hòa tới trước mặt phó đạo diễn, hoàn thành hợp đồng hôm nọ chưa ký.

Cát-xê của cậu là ba chục nghìn, chia 50-50 với công ty xong còn được mười lăm, lần trước đã lấy mười nghìn triệu hồi Bé Đá, giờ chỉ được rút năm nghìn.

Tạ Kiều nhìn tin nhắn ngân hàng gửi tới, cộng thêm năm nghìn tệ tiền thưởng livestream là hiện giờ cậu đã có mười nghìn gửi ngân hàng, còn phải kiếm bốn mươi nghìn nữa mới triệu hồi hồn ma ra được.

Cậu không khỏi thở dài.

Còn may là giới giải trí, nếu không cũng khó mà kiếm tiền nhanh vậy được.

Bỗng, phim trường yên tĩnh.

Tạ Kiều cất điện thoại quay đầu, một thanh niên tóc nâu bộ dáng kiêu căng tiến về phía cậu, mọi người dồn hết tầm mắt lên người Tạ Kiều, có người là cảm thông, có người là hóng hớt.

Nhưng không ai dám ngờ, Khương Lê tới trước mặt Tạ Kiều, mỉm cười rạng rỡ: "Anh Tạ đến sớm vậy, sáng ngồi máy bay có mệt lắm không?"

Khương Lê vừa hỏi han vừa kéo ghế, Tạ Kiều khoát tay: "Không cần đâu, trên đường tới đây mình ăn nhiều lắm, giờ vẫn hơi no."

Khương Lê tức thì ngoan ngoãn: "Thế thì cứ đứng cho tiêu cơm vậy."

Các phó đạo diễn mới vào đoàn thấy thế cũng không khỏi bối rối, rốt cuộc Tạ Kiều là ai, mà lại có thể khiến Khương Lê- mối đau đầu của đạo diễn Thẩm, cũng phải biến thành chó con trước mặt mình.

Tạ Kiều không tiếp tục nói chuyện với Khương Lê, vì stylist cũng bắt đầu tạo mẫu.

Cổ trang rất kén người mặc, tóc được vấn gọn dưới phát quan, đường nét khuôn mặt hiện ra rõ ràng, may là Tạ Kiều có đường nét dịu dàng, khớp xương thanh tú, kẻ đuôi lông mày hơi nhướng, khoác trang phục vào trông càng thêm diễm lệ.

Là khuôn mặt ăn ảnh.

Thấy tạo hình của Tạ Kiều, đạo diễn Thẩm âm thầm nhận xét.

Áo trắng thêu hoa văn sắc trầm lồng lộng trong gió, tay áo lớn rộng phấp phới giữa không trung, tóc dài phủ xuống bên hông, tựa như nhân vật bước ra từ cuốn sách.

Ngu Hàn Sinh đứng từ xa nhìn khuôn mặt dịu dàng của cậu hồi lâu, đoạn lấy di động ra chụp ảnh.

Bên cạnh hắn có mấy fans nữ của Khương Lê, các cô nhìn theo hướng hắn chụp ảnh, tò mò hỏi: "Anh là fan của anh đó ạ?"

Cự xà nhìn thanh niên chăm chú, nhẹ nhàng đáp: "Là bạn đời."

Chỉ là em ấy đã quên tôi.

*

Lần đầu diễn xuất Tạ Kiều có hơi căng thẳng, cậu chỉ có bốn lời thoại, nhưng nói mãi mà vẫn còn ngắc ngứ.

May nhờ đạo diễn Thẩm động viên, sau sáu bảy lần cut cậu cũng hoàn thành phần lớn cảnh quay, chỉ còn lại một cảnh cuối cùng.

Nhậm Cửu Chiêu, người mà cậu thủ vai, đã rất bình tĩnh ngay cả khi phải đón nhận cái chết của mình, y tự làm cho mình một bát canh cá, là canh cá mẹ y từng dạy nấu.

Trước khi chết, Nhậm Cửu Chiêu cũng chỉ muốn ăn canh cá một lần cuối mà thôi.

"Cháu không cần lo phần nấu nướng, đoàn phim đã mời một đầu bếp Yên thành đến làm thay." Trước khi quay, thấy Tạ Kiều nhìn kịch bản cau mày, đạo diễn Thẩm liền an ủi cậu.

Lời vừa dứt, một người mặc áo đầu bếp đã tiến về phía họ.

Không biết vì sao Tạ Kiều lại cảm giác động tác của tên đầu bếp này rất sượng, như một chiếc đũa, chống một đầu làm điểm tựa mà lết đi, gã càng đến gần cảm giác

này càng mãnh liệt.

Khi chỉ cách cậu tầm mấy mét-----

Cậu nói với đạo diễn Thẩm: "Không cần đâu ạ, cháu biết làm canh cá."

Đạo diễn Thẩm do dự một hồi, biết làm và làm tốt là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, nhưng Tạ Kiều kiên trì, ông cũng không tiện từ chối, liền phất phất tay với đầu bếp: "Bác Lưu, bác xuống trước vậy."

'Bếp trưởng' bất đắc dĩ rời đi, lúc cúi đầu ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Vốn dĩ cho rằng hôm nay sẽ chớp được thời cơ, con rắn chín đầu kia cũng tới, nhưng nó hoàn toàn không phát hiện ra sự có mặt của mình.

Rõ ràng chỉ cần thêm chút nữa, là gã có thể đến gần Tạ Kiều, cắn đứt đầu Tạ Kiều, hút sạch tủy sống, thoải mái hưởng thụ thức ăn ngon.

Phó đạo diễn hỏi nhỏ đạo diễn Thẩm: "Để thế có sao không, đây là đoạn cao trào đấy."

Không chỉ mình ông ta nghĩ vậy.

Tạ Kiều còn quá trẻ, trẻ đến mức người ta phải nghi ngờ cậu đã thực sự vào bếp hay chưa.

Đạo diễn Thẩm không trả lời, sau mấy phút, cảnh quay cuối cùng hôm nay bắt đầu khai máy.

Tạ Kiều hít thở sâu, phân cảnh này cậu không có lời thoại, Nhậm Cửu Chiêu làm một bát canh cá, nhấp một ngụm rồi nước mắt sẽ rơi.

Cậu vớt cá diếc sống từ xô nước, rửa sạch đánh vảy và sơ chế, sau đó nhồi gừng.

Tiếp theo đun sôi dầu, rán cá là yếu tố then chốt trong công đoạn làm canh cá, trừ rán bụng ra thì đầu đuôi cũng phải rán kỹ.

Đến khi mình cá chuyển thành màu vàng rực là có thể thêm nước nấu canh, để hiệu quả lên máy quay trông thêm phần bắt mắt, cậu đổ nước nóng nấu canh.

Sau hai mươi phút, canh đổi màu trắng sữa, như vậy nồi canh cá diếc đã được hoàn thành.

Tạ Kiều đảo bát canh nóng hổi, mùi thơm nhất thời tản ra, hương tươi non ngập tràn đầu mũi, chưa thử vị đã biết rất tuyệt vời.

"Không ngờ biết nấu ăn thật nhỉ."

Một người lẩm bẩm, hùi hụi cả ngày, nay ngửi được mùi canh cá thơm phức, cái bụng không khỏi rền rĩ réo vang, cậu ta lập tức đỏ mặt cúi đầu.

"Dĩ nhiên rồi, anh Tạ của tôi gì chả làm được, còn biết đánh----" Khương Lê đắc ý một bên vội vàng ngậm miệng.

Mà Tạ Kiều ngồi trước bàn gỗ, chậm rãi uống từng ngụm canh cá, mặt không biểu cảm.

Đoạn này cậu hoàn thành rất tốt, đạo diễn không hô ngừng.

Tuy nhiên tới cảnh cao trào cần phải rơi lệ, Tạ Kiều vẫn dửng dưng.

Phó đạo diễn đang định lên tiếng, đạo diễn Thẩm ngăn ông lại, nghiêm nghị ra dấu im lặng.

Phó đạo diễn ngờ vực nhìn sang phía Tạ Kiều.

Chàng trai trẻ đặt bát sứ trắng xuống bàn, sống lưng thẳng tắp, mỏng manh như một trang giấy, bất giác nở nụ cười.

Nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ xuất hiện trên khuôn mặt y, không hề có bầu không khí của kẻ sắp chết, bỗng nhiên, máu tươi lan ra từng mảng lớn trên lồng ngực y, nhuộm đỏ trang phục trắng.

"A, bẩn rồi."

Chàng trai trẻ toàn thân dính máu nhắm nghiền hai mắt.

Mọi người đều kinh hãi, cảnh diễn vừa rồi hoàn toàn không giống của một diễn viên mới chân ướt chân ráo bước vào nghề, ngay cả đạo diễn thẩm cũng lơ ngơ chốc lát rồi mới hô ngừng.

Thực chất Tạ Kiều chỉ là đã đọc bản gốc, lồng thêm cách lý giải của cậu đối với nhân vật mình thủ vai mà thôi, cậu đứng dậy, quần áo đã bị túi máu làm bẩn hết.

Sợ hãi ánh nhìn chòng chọc của mọi người, cậu vội vàng vào thay quần áo, còn vừa đi vừa nghĩ thêm lời thoại thì có được thêm chút tiền không.

'Bếp trưởng' đang định bám theo Tạ Kiều, thì bỗng một lưỡi kiếm đen xuất hiện giữa không trung, đâm xuyên gáy gã, không chừa đường tránh né. Giây cuối cùng trước khi chết, 'gã' mới hiểu không phải con rắn chín đầu kia không phát hiện ra gã, mà chỉ là không muốn gián đoạn công tác quay chụp mà thôi.

Phim trường tức khắc vỡ òa, có người đã chuẩn bị bấm 120, đúng lúc này đầu kẻ 'bếp trưởng' nứt toạc, sọ vỡ tan tành.

Nhưng bộ não bên trong đã bị ăn sạch sẽ, không còn một chút máu tươi, chỉ có một vũng thi trành bị kiếm khí gây thương tích, thể mềm đen đang biến đổi thành sương xám.

Tạ Kiều tẩy trang và thay quần áo xong bước ra ngoài phòng thử, thấy phía trước người vây chật ních, mọi người tụ hết vào một nơi.

Cậu ôm một bụng tò mò, định chen qua nhìn thử, thì chợt bị một bàn tay lạnh lẽo kéo trở về.

Ngay sau đó bị người bịt mắt, giọng nói lạnh lùng kề sát bên tai, còn phả ra hơi nóng: "Đừng nhìn."

Linh cảm đã xảy ra điều không ổn, cậu nghe lời xoay người không nhìn nữa, Ngu Hàn Sinh mới buông tay bịt mắt, nhưng tay cầm cổ tay lại mãi chẳng chịu buông.

Tạ Kiều không nhận ra Ngu Hàn Sinh nắm tay mình, cậu chỉ nghe thấy tiếng hét kinh hãi đằng sau lưng.

"Trời đất, nó vẫn bò được."

"Tôi sẽ mơ ác mộng mất."

"Khổ chú đầu bếp quá, bị ăn sạch não rồi, thứ quái quỷ gì đây, còn có thể ký sinh trong cơ thể người."

Tạ Kiều khựng lại, lưng mướt mồ hôi, khi ấy cậu chỉ cách đầu bếp có mấy mét, suýt nữa đã tiếp xúc trực tiếp với quái vật.

Cậu càng nghĩ càng sợ, còn chưa kịp phản ứng, cậu đã hiện nguyên hình, thanh niên cao gầy không cánh mà bay, mà dưới đất lại tòi đâu thêm một con thỏ tai cụp tròn trùng trục.

Thỏ tai cụp mờ mịt nhìn cơ thể mình biến đổi, vẫn còn ngơ ngác nhảy một cái về phía trước, lông xù và run rẩy, như một cục bánh trôi tàu biết chuyển động.

Lúc này đám đông cũng giải tán, Khương Lê thấy dưới đất mọc thêm con thỏ mà sợ hết hồn chim én, sờ tóc theo phản xạ, đoạn trốn phắt ra sau người quản lý: "Thỏ tai cụp, sao chỗ này lại có một con thỏ tai cụp khủng bố vậy hả, là của ai!"

Mọi người: ... chỉ có mình tôi thấy nó đáng yêu sao

Ngu Hàn Sinh bế thỏ tai cụp, ôm chặt trong lòng, lạnh lùng nhìn Khương Lê, đáp: "Thỏ nhà tôi."

______

Tác giả có lời: tiếng lòng anh rắn đại loại là:

Bé thỏ nhà ta đáng yêu như vậy mà lại bị chê là khủng bố

#bị xúc phạm -ing#


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện