Tiếng động mạnh theo sát sau lưng, tủ đồ rầm, Bé Đá còn kẹt dưới tủ, mà đáy tủ cũng bò ra một vũng bùn nhão, vồ thẳng về phía Tạ Kiều!
Bùn nhão ngoác miệng, để lộ hai hàm răng sắc nhọn và chi chít, khoảnh khắc nó nhào tới Tạ Kiều, bỗng, ảnh ảo của chiếc vảy màu đen hiện lên trên trán cậu.
Ảnh ảo ẩn giấu kiếm ý, đi kèm với tiếng choang của gươm đao rời vỏ, là kiếm ý lạnh toát và mạnh mẽ vung lên.
Tia sáng vụt loé xuyên qua thân thể thi trành, chớp mắt đã hóa thành lưỡi dao mỏng, thi trành lập tức bị chém đôi, phân thân chặn trước cửa cũng không thể tránh thoát.
Tạ Kiều mở trừng hai mắt, đây là tác dụng của vảy rắn sao?
Thân thể thi trành chậm rãi hóa thành sương xám, nhưng còn chưa kịp tan đi, sách sưu tầm đã lao vút tới, hấp thu sương xám do thi trành để lại, bầu không khí khôi phục sự trong lành vốn có.
Tạ Kiều kinh hãi.
Cậu vội vàng nhắc nhở: "Đừng ăn mấy đồ độc hại."
Nhưng sách sưu tầm đã đóng sách, rơi ùm xuống đất, bắt đầu giả điếc, bất luận thế nào cũng không nhả sương xám ra ngoài.
Tạ Kiều không rảnh để ý nó, cậu vội vàng mở điện thoại, điện thoại không lắp SIM nhưng vẫn có thể báo cảnh sát.
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
"Xin chào tôi muốn báo án, nhà diễn viên nổi tiếng Khương Lê bị thi trành tấn công, mong cảnh sát có thể mau cứu viện----"
Lời Tạ Kiều bị cắt đứt giữa chừng.
"Chúng tôi biết chuyện này, đáng tiếc khi chúng tôi tới nơi thì cũng đã muộn rồi, anh còn vấn đề gì khác không ạ?"
Nghe đến đây, tay cầm điện thoại của Tạ Kiều đã bắt đầu run rẩy, không phải kinh hoàng, mà là tức giận, đây không phải lần đầu cậu tận mắt chứng kiến thi trành ăn thịt người.
Cậu mím chặt môi, cúp máy.
Chuyện liên quan đến thi trành không thể ém thêm được nữa, bởi lần này không chỉ có nhà Khương Lê thiệt mạng, mà còn rất nhiều sinh vật khác loài bỏ mạng trong cuộc vây đánh của thi trành.
Không ai biết thi trành đến từ đâu, cũng không ai biết làm thế nào để tiêu diệt chúng, chỉ biết phạm vi bao trùm của sương xám càng rộng, thì số lượng và tần số xuất hiện của thi trành càng nhiều, người dân hiện giờ như cánh chim hoảng hốt.
Tạ Kiều lên mạng tra tin tức về sương xám.
Thi trành được phát hiện lần đầu vào khoảng hai mươi năm về trước, sau khi một nhân viên nghiên cứu châu Nam Cực đào được mẫu sương xám và cho rằng đây là một loài vi sinh vậy đặc thù nào đó.
Khi ấy sương xám chỉ là một bọc nhỏ, nhưng sau hai mươi năm sinh trưởng, sương xám đã phủ kín toàn bộ nam bán cầu, nam bán cầu mất hết sự sống, ngay cả nước biển cũng ngừng chuyển động.
Tạ Kiều nhạy bén cảm thấy không đúng, nếu sương xám có sức đe dọa lớn đến vậy, thì tại sao các quốc gia lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Cậu di chuột, chợt bấm dừng khi thấy một tin tức cũ.
------ Hội nghiên cứu có sáu mươi tám triệu người, số quái vật bắt được hàng năm liên tục phá vỡ kỷ lục, thú dữ cấp độ nguy hiểm cao đã bị diệt sạch, giai đoạn tiếp theo, Hội nghiên cứu sẽ nhắm vào quái vật có cấp độ nguy hiểm cao thứ hai
Ba năm trước là thời kỳ hưng thịnh của Hội nghiên cứu, đồng thời cũng là thời khắc suy vong, sau khi bị sương xám xé rách lớp vỏ bọc ôn hòa vô hại, hoàn toàn lộ diện trước mặt mọi người.
Cậu tiếp tục xem, một bài báo thu hút sự chú ý của cậu.
----- chủ tịch và tổng thư ký của Hội nghiên cứu bất ngờ qua đời tại Hội nghiên cứu, Hội nghiên cứu quyết định hủy bỏ mọi chức vụ và mở cuộc điều tra toàn diện về vấn đề này
Bài báo đính kèm hình ảnh chủ tịch Hội nghiên cứu Abel chết tại trụ sở của Hội nghiên cứu, nhìn qua không có gì bất thường, nhưng Tạ Kiều tinh mắt phát hiện trong đầu lâu Abel thấp thoáng bóng dáng một sinh vật màu đen.
Cậu phóng to hình ảnh, hình ảnh vốn có độ nét không cao, cậu phóng to hết cỡ, cũng chỉ có thể nhìn thấy một vũng bùn nhão màu đen nấp sau đầu lâu, như muốn thoát ra ngoài da thịt.
Thi trành!
Tạ Kiều toát mồ hôi lạnh.
Nếu Abel mất vì thi trành, thì không đến mức Hội nghiên cứu phải giải tán chức vụ và mở điều tra diện rộng, nghĩ đến đây, Tạ Kiều nảy ra một suy đoán đáng sợ.
Có lẽ Abel đã sớm bị thi trành khống chế, sau đó dùng thân phận loài người hợp pháp đi lùng giết sinh vật khác loài, tạo điều kiện cho sương xám âm thầm lan rộng.
Suy đoán này đáng sợ ở chỗ, cậu không thể tin bất kỳ ai, thậm chí còn không thể chắc chắn người đó thật sự là người, hay là gì đó khác.
Tạ Kiều cúi xuống nhặt sách sưu tầm nằm dưới đất, phủi bụi trên người nó.
Tinh cầu mà cậu sinh sống đang mắc bệnh, đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc đối diện với thế giới này, cũng muốn thay đổi nó.
Không muốn một ai phải chết trước mặt cậu.
Chỉ có vậy mà thôi.
Cậu không biết rằng, trong trạm gác tiền tuyến, nơi tiếp xúc gần sương xám nhất, phải đối mắt với cái chết bất cứ lúc nào, giám sát viên nước Hoa nhìn số liệu mà kinh hãi: "Giảm rồi!"
"Cái gì giảm?" Giám sát viên bên cạnh khó hiểu hỏi.
"Lần đầu tiên diện tích sương xám giảm 0.39%, rút 300m về phía nam của phòng tuyến Hoa Nam." Giám sát viên nói với vẻ mừng rỡ đã lâu không thấy.
Không chỉ một mình cậu ta, toàn bộ các trạm quan sát trên thế giới đều nhận ra điều này, và đều ăn ý phát ra ánh sáng xanh nhạt tượng trưng cho hy vọng.
Mà phía bên kia ánh sáng, là một vùng sương xám đen kìn kịt, một sáng một tối, như hai quân đối đầu.
*
Tạ Kiều không ngừng tra cứu, sau khi nắm được kiến thức cơ bản về sương xám, cậu nhẹ nhàng thở hắt ra, rồi bắt đầu tra thông tin về [trại chăn nuôi quái vật], thứ mà cậu đã thấy trên điện thoại Ngu Hàn Sinh trước khi thi trành phá cửa.
Baike giới thiệu, đây là một trò chơi phát triển trí tuệ, người chơi có thể nuôi dưỡng bạn đời giả tưởng của mình, giúp đỡ bạn đời hoàn thành nhiệm vụ của trại chăn nuôi, hiện trò chơi đã ngừng phục vụ sau khi Hội nghiên cứu giải tán, bởi vì tính bạo lực đẫm máu của mình.
Tạ Kiều xem hướng dẫn chơi, nhìn hình ảnh yêu tinh, người cá, và succubus quen thuộc, ngón tay run lên vì kinh hãi.
Cậu muộn màng nhận ra mình và ngôi nhà đã xuyên vào một trò chơi tên là [trại chăn nuôi quái vật].
Tạ Kiều chậm rãi lê chuột, tin tức cuối cùng là----
Tập đoàn Họ Ngu bỏ ra hai trăm triệu để mua lại trò chơi.
Hai trăm triệu?!
Cậu bắt đầu nhớ đến những chi tiết trùng hợp xuất hiện trên người Ngu Hàn Sinh, cùng tên với Ngu tiên sinh, lạnh lùng giống Ngu tiên sinh, hôm nay còn trao cho cậu một chiếc vảy rắn... tất cả đều hướng tới một khả năng.
Cậu sờ lên trán mình, cảm nhận hơi thở của vảy rắn, ánh mắt trở nên kinh hoàng, thì ra mình chính là nhân vật 2D mà Ngu Hàn Sinh nuôi trong game đó sao?
Sở dĩ cậu và Ngu tiên sinh không thể gặp mặt, là bởi bọn cậu cách nhau một màn hình không thể nào vượt quá.
Cậu tặng quà cho Ngu tiên sinh, Ngu tiên sinh vĩnh viễn không thể cầm tới, nhưng Ngu tiên sinh vẫn nói 'nhận được rồi', cũng lạnh lùng mà khen rằng 'rất ngọt', Ngu tiên sinh sẽ cho cậu tất cả những gì cậu mong muốn.
Mà cậu lại đột nhiên chạy mất.
----- không nhắn nhủ dù chỉ một lời nào.
Tạ Kiều dằn lòng, cẩn thận đặt điện thoại vào lại chiếc hộp nhung, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, rồi trở về phòng ngủ.
Cậu lấy máy tính nhắn tin cho Hạ Giản.
[Tạ Kiều] Anh Hạ ơi cho em hỏi một việc với ạ, sau khi nhân vật ảo mà tổng giám đốc Ngu nuôi biến mất, có phải anh ấy rất tức giận không ạ?
Lúc nhận được tin nhắn của Tạ Kiều, Hạ Giản đang ăn xiên nướng với đám Lý Trạch, Nhiễm Chu, tuy nhiên cậu ta vẫn dành thời gian trả lời tin nhắn.
[Hạ Giản] không giận
Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, vậy thì cậu cứ thẳng thắn với Ngu tiên sinh để được khoan hồng, chắc là sẽ ổn thoả chứ đúng không
Không ngờ Hạ Giản tiếp tục nhắn một tin, làm cậu vừa thở ra đã tức thì mắc nghẹn.
[Hạ Giản] em thấy có khả năng à?
[Hạ Giản] tốn hai trăm triệu mua game về, rồi nhân vật trong game chạy đi đâu mất, phải em em có giận không? Là anh thì chắc kèo anh giận, em đừng có học thói nạp tiền bậy bạ của sếp Ngu nhé Kiều Kiều, đấy, hậu quả của nghiện game đấy
Tạ- thỏ 2D- Kiều lúng túng tắt máy tính, làm sao đây làm sao đây, Ngu tiên sinh mà biết cậu chính là nhân vật ảo đó thì liệu có nuốt trọn cậu luôn không.
Đúng lúc này, cậu nghe có tiếng mở cửa nhà.
Cậu nhất thời cảm thấy vô cùng căng thẳng, hít một hơi thật là sâu, rồi mới rề rà lết ra ngoài, nhìn Ngu Hàn Sinh đứng bên cửa, há miệng, nhưng lời đến môi vẫn trôi tuột xuống cổ họng.
Thôi vậy, để chuẩn bị tinh thần rồi lại nói.
Cậu đang định xoay người về phòng, thì nghe tiếng nói lạnh nhạt truyền tới sau lưng: "Cậu muốn nói gì?"
Tạ Kiều dừng bước.
Cậu muốn nói mình chính là Tạ Kiều trong game, đã thoát khỏi game rồi, không chào tạm biệt là vì không kịp, ngày ấy cậu đợi rất lâu mà không gặp được Ngu tiên sinh, chỉ đành phải rời đi trước.
Cậu cho rằng sẽ không được gặp lại Ngu tiên sinh thêm lần nào nữa, không ngờ lại có duyên ở thế giới này, cậu cảm thấy không gì vui bằng điều đó.
Nhưng Tạ Kiều không biết Ngu tiên sinh còn giận mình không, cậu cứ nghĩ ly biệt chỉ là thoáng chốc, hóa ra đã đằng đẵng hai năm.
Cậu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám ngỏ thành lời, chỉ dám nói gần nói xa: "Tổng giám đốc Ngu, anh có thấy em... có chút quen quen không?"
Ngu Hàn Sinh "ừ" một tiếng.
Tạ Kiều: ... tiêu rồi vẫn nhớ
Cự xà dời mắt khỏi Tạ Kiều, nhìn dấu vết màu đen mà thi trành để lại trên mặt đất, thái độ lập tức lạnh băng.
Nhưng thấy Tạ Kiều mặt cắt không một giọt máu, tưởng cậu sợ, nên hắn rũ mắt, xoa đầu bé thỏ, nhẹ nhàng an ủi: "Có tôi ở đây."
Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản.
Nhưng lại khiến Tạ Kiều tìm được chốn giãi bày, cảm xúc chua xót khi chứng kiến chuyện xảy ra với nhà Khương Lê ùa về, dưới bàn tay dịu dàng