Lâm Sâm khoác hờ áo tắm của khách sạn, vừa thấy vẻ mặt Tần Thâm đã biết người này hiểu lầm rồi.
Hắn nghĩ thầm, tên này định làm gì đây, tổn thương Thạch Kha như thế, khiến cậu sinh nhật mà cứ như thất tình, hiện tại lại không biết xấu hổ mà bày ra bộ mặt như đi bắt gian.
Lâm Sâm nhích người sang một bên, chặn Tần Thâm lại không cho hắn bước vào.
Hắn nhìn Tần Thâm từ chân lên đầu, hất cằm, ý muốn nói chuyện.
Tần Thâm đôi mắt tối lại, sắc mặt ngày càng xấu đi: "Tôi không có gì muốn nói với cậu. Thạch Kha đâu?"
Lâm Sâm khoanh tay: "Tao còn cần biết mày muốn nói chuyện với tao hay không à."
Hắn trở tay đóng cửa lại, đấm Tần Thâm một cái. Vẻ mặt cay nghiệt, ánh mắt khinh thường: "Mày định làm gì tao? Đừng tưởng tao không biết, chỉ có Thạch Kha ngốc nên mới cam tâm tình nguyện bị mày lợi dụng. Mày đã cầm tiền của người ta rồi, tốt xấu cũng nên làm việc cho tốt, đừng mẹ nó tự đề cao bản thân quá."
Tần Thâm vốn tức giận đến tái mặt, nghe hắn nói, cơn tức giận như thủy triều từ từ rút xuống, lửa trong ánh mắt cũng tắt ngấm, chỉ còn lại ảm đạm.
Lâm Sâm nhìn gương mặt đó, nghĩ thầm cũng chỉ có khuôn mặt là trông tạm được, thằng ngốc Thạch Kha kia, coi trọng cái gì không coi trọng, lại đi coi trọng khuôn mặt.
Hắn nghĩ, nếu Tần Thâm thật sự có khí phách, thì không nên nhận đầu tư của anh hai Thạch gia.
Nếu đã nhận, phải đối xử thật tốt với Thạch Kha. Đã lấy Thạch gia làm chỗ dựa, còn không cố gắng làm việc, ngày ngày dằn vặt Thạch Kha để làm gì.
Lâm Sâm càng nghĩ càng không ưa nổi Tần Thâm, hắn hừ một tiếng: "Nếu tao là mày, tao sẽ học cách thông minh một chút. Bằng không chờ ngày nào đó Thạch Kha không còn hứng thú với mày nữa, sẽ có nhiều người muốn thế chỗ mày lắm."
Tần Thâm không nói gì, lại siết chặt nắm đấm.
Lâm Sâm trông là biết nắm đấm đó rất có lực, nhưng chẳng sao, hắn không tin Tần Thâm dám động thủ.
Thực tế chính là như vậy, hắn có nhà hắn làm chỗ dựa, cường