Thạch Kha sững người, Lâm Sâm thấy lạ, nhìn về hướng cậu nhìn, hiểu ra tất cả.
Lâm Sâm lườm một cái, ngả người dựa vào ghế tài xế, thuận tay lấy thuốc ra hút.
Không cần nghĩ hắn cũng đoán được hai người kia sợ là lại sắp vì hắn mà ầm ĩ nữa rồi.
Thế nhưng hắn biết nói gì bây giờ, nói hai đứa mày đều là gay, đừng vì ông đây mà cãi nhau nữa, ông đây là trai thẳng, không thể làm kẻ thứ ba đâu.
Hắn có điên mới nói mấy câu như thế, quá mất mặt.
Thạch Kha thẳng lưng, chỉ buông một câu ở đây chờ tao, rồi nhấc chân đi qua bên kia đường.
Lúc cậu đi tới trước mặt Tần Thâm, hắn liền dập tắt điếu thuốc, còn quạt quạt tay, xua đi mùi thuốc lá xung quanh.
Thạch Kha nhìn Tần Thâm, cậu cũng không biết tại sao, hiện tại đối mặt với Tần Thâm không còn thấy tự nhiên như trước.
Có lẽ bởi vì Cao Huân, hoặc vì cãi nhau, còn vì bí mật mà cậu chưa từng tìm hiểu, giữa Tần Thâm và anh cậu.
Chuyện này chuyện nọ, đều trở thành vật vô hình ngăn cách hai người.
Thạch Kha nhẹ giọng hỏi: "Sao lại tới đây?"
Tần Thâm thấp giọng: "Tới đón em."
Thạch Kha: "Đêm nay em không về, đã nói với anh rồi."
Ánh mắt Tần Thâm lướt qua cậu, dừng lại ở Lâm Sâm đang ngồi trên xe: "Em nói tôi không biết, thế nhưng tôi biết cậu ta."
Thạch Kha đột nhiên hít sâu một hơi, cậu nói: "Cho nên, hôm nay tôi không muốn về nhà. Muốn tôi nói bao nhiêu lần?"
Tần Thâm nghe được trong giọng cậu là kháng cự cùng mất kiên nhẫn, giật mình một lúc.
Thạch Kha sau khi buông lời hung ác, trong lòng lại khó chịu. Cậu nhìn thái độ của Tần Thâm, vẻ khó chịu này lập tức biến thành chục mũi kim, cả biển nước, nhấn chìm cậu, đâm cậu đau nhói.
Mắt cậu đột nhiên cay cay, chỉ có thể vội chớp mắt, nhìn đi chỗ khác: "Ngày mai em về, yên tâm, em và Lâm Sâm chỉ là bạn bè, không phải như anh nghĩ."
Tần Thâm trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng: "Nếu