Thạch Kha chạy vội qua đường, chui vào xe Lâm Sâm.
Cậu vừa ngồi xuống đã bảo Lâm Sâm lập tức lái đi. Lâm Sâm đỡ vô lăng, liếc nhìn Tần Thâm ở bên kia đường vốn định đuổi theo, lại bị một chiếc xe chở hàng lớn cản đường, hắn dập tắt điếu thuốc, đạp ga.
Không lâu sau, điện thoại Thạch Kha lập tức rung lên từng hồi, khiến lòng Thạch Kha vừa hoảng hốt lại phiền muộn.
Cậu nhìn chằm chằm số điện thoại của Tần Thâm, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.
Bên kia hơi thở nặng nề, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Thạch Kha, về nhà đi."
Thạch Kha đột nhiên nổi nóng: "Anh vẫn chưa trả lời tôi."
Anh rốt cục vì sao phải gặp Cao Huân, vì sao lại không nói cho tôi biết?
Tần Thâm biết rõ cậu muốn nghe gì.
Thứ cậu muốn nghe chính là Tần Thâm bảo từ lâu không còn thích Cao Huân, hắn bây giờ chỉ thích cậu, chỉ có cậu. Không nói cho cậu biết, là sợ cậu hiểu lầm. Dù cho chỉ là nói dối, cậu cũng sẽ bằng lòng nghe, chỉ cần Tần Thâm nói.
Nếu Tần Thâm nói, cậu sẽ lập tức bảo Lâm Sâm dừng xe, cậu sẽ bằng tốc độ nhanh nhất mà về nhà, ôm lấy Tần Thâm, không suy nghĩ chuyện trước đây thêm nữa.
Giống như buổi tối hôm ấy, chỉ cần Tần Thâm đồng ý lui một bước, mua cho cậu cốc trà sữa, ôm lấy cậu, cậu sẽ xem như không có chuyện gì cả.
Tần Thâm thở dài, cảm giác mệt mỏi cùng chịu đựng từ trong điện thoại lọt vào tai Thạch Kha.
Hắn nói: "Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè, tôi không muốn em gặp cậu ấy, Tiểu Kha, nghe lời được không?"
Cái gì gọi là nghe lời, đến giờ, Tần Thâm vẫn cảm thấy cậu đang tùy hứng chơi đùa sao, hắn căn bản không hiểu được nguồn cơn vấn đề giữa bọn họ.
Thạch Kha cũng cảm thấy mệt mỏi, trước nay cậu chưa từng mệt mỏi như vậy, cậu nói: "Tần Thâm, tôi ở bên cạnh anh mệt mỏi rồi."
Vò đã mẻ lại sứt, cậu vậy mà vẫn có