Thạch Kha xưa nay không nghĩ tới, tất cả sẽ kết thúc trong cảnh tượng không thích hợp như vậy. Mười năm của cậu như đóa hoa rơi xuống đất, đẹp đẽ lúc bắt đầu, thảm đạm lúc kết thúc.
Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Thâm, tái mét, sợ hãi, đôi môi khẽ run rẩy, như có lời muốn nói.
Sau khi Thạch Kha bảo tách ra, lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cậu thừa sức để quan sát xung quanh, thậm chí có thể nhìn ra thống khổ trong mắt Tần Thâm.
Thống khổ?
Chắc là có một chút.
Mười năm, đến con mèo con chó nuôi cũng có tình cảm, huống hồ là một người luôn ở cạnh hắn.
Tình cảm nhất định là có, nhưng không phải loại cậu muốn.
Thạch Kha chớp mắt, suy nghĩ một chút: "Hôm nay tôi không về, mấy ngày sau sẽ đến dọn dẹp đồ đạc."
Cậu lướt qua Tần Thâm mà đi ra ngoài, cánh tay lại bị nắm lấy, sức lực rất lớn, khiến cánh tay cậu rất đau.
Tần Thâm mấp máy môi, một lúc lâu sau mới khàn giọng: "Không phải thế."
Không phải cái gì?
Thạch Kha nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra: "Tần Thâm, chóng hợp chóng tan đi."
Dứt lời, cậu lại cười cười: "À không đúng, chúng ta chưa từng hợp, sao có thể gọi là tan được?"
Tần Thâm không buông tay, lại lặp lại: "Không phải thế."
Giọng hắn nghẹn ngào, tràn ngập thống khổ: "Là tôi sai rồi."
Tần Thâm dường như không biết nên nói gì, chỉ có thể nhận lỗi theo bản năng, giống như làm như vậy là có thể khiến người ta hồi tâm chuyển ý.
Thế nhưng người trước mắt, sẽ không quay đầu lại. Tần Thâm cảm thấy vậy.
Cậu không cần hắn nữa.
Thạch Kha vẫn muốn đi, Tần Thâm lại từ phía sau ôm lấy cậu, ôm rất chặt, dường như cậu là người quan trọng nhất của hắn.
Thạch Kha lúc đầu còn có chút khó hiểu, hiện tại đột nhiên hiểu ra.
Tần Thâm lần trước chỉ là chọc cậu tức giận, đã bị anh cậu cảnh cáo, hai người bây giờ tách ra, chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới công ty mà Tần Thâm luôn xem trọng nhất sao?
Công ty, so với cậu