Lễ cưới của Cao Huân được tổ chức vô cùng kỳ công, mặt trăng lớn bằng kim loại lấp lánh, thánh giá, xung quanh kết rất nhiều hoa, thậm chí còn có đài thiên nga xếp bằng hoa.
Thạch Kha đưa tiền mừng, đi vào lễ đường, cũng bị rung động một lúc.
Trong lòng không phải không có hâm mộ, dù sao cậu đời này sẽ không kết hôn.
Chuyện hai người được mọi người chúc phúc, thề ước, xác định quan hệ, cậu không cách nào có được.
Cao Huân rất bận, nhưng cũng cẩn thận sắp xếp chỗ ngồi cho cậu.
Cậu gặp lại rất nhiều bạn bè thời cao trung, tán gẫu một hồi, Thạch Kha lấy điện thoại di động ra. Bốn phía ồn ào, cậu ngán ngẩm xem bảng tin của bạn bè, mới phát hiện hóa ra Tần Thâm làm phù rể cho Cao Huân.
Quan hệ của hai người đó từ lúc nào mà trở nên tốt như vậy?
Trong lòng Thạch Kha vừa nổi lên nghi ngờ, lại cảm thấy buồn cười.
Quan hệ của hai người đó lúc nào mà không tốt.
Tần Thâm và Cao Huân sợ là chưa từng gián đoạn liên lạc, cũng do cậu tự cho là đúng, cảm thấy hai người họ đã nhiều năm không gặp mà thôi.
Mà cũng không biết Tần Thâm cảm thấy thế nào khi phải làm phù rể cho người mình yêu, đổi lại là cậu, cậu không thể nào rộng lượng như vậy, tự ngược đãi bản thân như vậy.
Nếu có một ngày Tần Thâm muốn kết hôn còn dám bảo cậu làm phù rể, cậu sẽ đánh Tần Thâm rơi răng.
Đang miên man suy nghĩ thì đám bạn cao trung bắt đầu cụng ly.
Thạch Kha tâm trạng không tốt, cũng uống thêm vài ly.
Lễ cưới tiến hành rất rườm rà, thật vất vả cho cô dâu chú rể, Thạch Kha từ ly rượu ngước đôi mắt mơ màng, cậu không nhìn Cao Huân đang kích động nâng micro, mà đang tìm ai đó trong đám phù rể.
Vóc dáng Tần Thâm rất cao, vô cùng nổi bật giữa đám người, một phù dâu đang khoác tay hắn, phù dâu gò má ửng đỏ, mỉm cười nói gì đó.
Tần Thâm hơi cúi đầu, dường như đang lắng nghe.
Thạch Kha nhếch môi, vừa muốn cười, lại phát hiện Tần Thâm dù nghe người nọ nói, dáng dấp vẫn cứ thờ ơ, ánh mắt lại nhìn về phía trước, dừng lại trên người chú rể.
Trong chớp mắt, Thạch Kha liền tỉnh rượu.
Trong đầu cậu dường như có một tiếng chuông, ong một phát.
Đinh tai nhức óc.