Diệp Tư Duệ ngồi gật gù trên ghế.
Cô đang rất buồn ngủ, nhưng đang chờ một người đáng ghét nào đó trở về.
Uông Thụy Liễu đã lên phòng ngủ trước.
Bữa tối hôm nay cô giúp bà dọn dẹp, không phải là cô ngại nấu ăn nên tranh việc nhẹ, mà cô không đủ tự tin bản thân sẽ nấu ra thứ gì ăn được.
Cô thật đáng thương mà!
Bánh cũng đã làm xong.
Cô cố ý đợi Uông Thụy Liễu đi ngủ mới làm, phần vì sợ bà nhìn thấy cảnh cô phá bếp, phần vì sợ bà nếm được vị bánh mà cô làm ra.
Cũng chỉ có thể để Bạch Thanh Nghị làm chuột bạch.
Nhưng hôm nay anh về muộn quá.
Mãi vẫn chưa thấy mặt đâu.
Phải đến hơn mười một giờ, anh mới trở về, vẻ mặt thâm trầm trở nên ngạc nhiên khi đèn trong nhà vẫn sáng.
Uông Thụy Liễu đi ngủ sớm thì luôn đóng cửa tắt đèn, nhất định sẽ không để nhà cửa như này.
Anh vào trong, đập vào mắt là Diệp Tư Duệ đang ngủ gật gù trên ghế.
Sao cô lại ngủ ở đây?.
W????b đọc nhanh tại ( T????????mT ????uy????n.ⅴn )
Bạch Thanh Nghị lẩm bẩm: "Cô gái ngốc!", rồi rất nhẹ nhàng đến bên ghế ngồi cạnh cô.
Nhìn kỹ một chút, thật ra cô cũng rất đáng yêu...
Anh bất chợt nghĩ đến việc vẽ tranh, nhưng rất nhanh lại gạt nó đi.
Anh đưa tay muốn vén tóc cô, nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ đưa ngón tay chọt chọt vào má cô.
Diệp Tư Duệ đang mơ màng bị đầu ngón tay âm ấm chạm vào mặt, đôi mày khẽ nhíu lại.
"Lâm Thu Thu...".
Sao đến cả mơ cũng nghe thấy giọng anh vậy?
"Ey, đồ ngốc này, sao cô không lên phòng mà ngủ đi?".
"Này, dậy mà lên phòng đi".
Diệp Tư Duệ lim dim, rồi mở to đôi mắt, xác định đây chính là anh bằng xương bằng thịt, mặt liền ngơ ra một lúc khiến anh khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?".
"Không, anh về rồi?".
"Hả?".
"Sao giờ anh mới về chứ?".
"...".
Làm ơn nói ngôn ngữ của loài người đi cô nương!
Diệp Tư Duệ bỗng nổi giận: "Này, anh có biết tôi chờ anh nãy giờ rồi không? Có biết tôi ngủ gật trên ghê đến đau nhức cả cổ rồi không?".
Anh hỏi lại: "Cô đợi tôi làm gì?".
Phải ha, anh cũng đâu có biết hôm nay là sinh nhật cô? Mà dù có biết, thì vì sao anh phải về đón sinh nhật cùng cô?
Nhưng mà rõ ràng đã nói sẽ đợi anh về đón sinh nhật rồi mà.
Vậy thì phải làm cho trót.
Dù cô thấy hơi xấu hổ nếu nói ra lý do mất mặt này.
"Hôm nay là sinh nhật tôi nên cố ý đợi anh về để đón sinh nhật đó.
Thôi bỏ đi, tôi có làm bánh", nói đoạn, cô đứng dậy, "Để tôi vào bếp lấy".
Anh nhìn cô đi khuất dạng rồi mới ngẩn người: "Hôm nay...!sinh nhật cô ấy?".
Diệp Tư Duệ lấy ra một đĩa bánh trông không mấy đẹp mắt, còn trắng trắng màu của bột.
Cô đặt xuống trước mặt anh: " Bánh tôi tự làm đấy.
Anh là người đầu tiên được thưởng thức đó".
Diễm phúc này anh xin được nhường lại cho người khác.
Bạch Thanh Nghị nhìn đôi mắt trông chờ của cô, rồi nhìn sang đĩa bánh trước mặt, rồi lại nhìn cô...!cuối cùng vẫn là mềm lòng mà miễn cưỡng ăn thử một miếng.
Diệp Tư Duệ nôn nóng: "Sao? Mùi vị thế nào?".
"Cũng...!Cũng không tệ".
Chí ít là có thể cố gắng nuốt.
"Phù, may quá", cô thở phào, "Anh không biết đâu, lúc làm xong bánh tôi cảm thấy nó không giống hình dạng trong hướng dẫn lắm, vì vậy cứ lo không ăn được".
Bạch Thanh Nghị thầm nghĩ: "Tuyệt đối không thể để cô ta vào nhà bếp thêm một khắc nào nữa", nếu không, anh, còn có thể thêm cả dì của anh, sẽ nhập viện bất cứ lúc nào.
"Ầy, nhà anh có nến không?".
"Có".
"Có thể lấy cho tôi không?".
Anh lưỡng lự: "Cô muốn đốt nhà rồi bỏ trốn, không trả tiền?".
Cô bực mình: "Anh xem dăm ba tin tức vớ vẩn trên mạng à?".
Anh đáp: "Lừa đảo rất nhiều, cẩn thận vẫn hơn".
"Sợ lừa đảo? Vậy sao lúc đầu không sợ tôi?".
"Giờ nghĩ lại thấy sợ rồi".
Thật sự sợ rồi!
Diệp Tư