Giang Chân Mạn mặc một chiếc đầm suông trung niên đơn giản, vẻ sang trọng của bà vẫn không hề giảm đi.
Giang Chân Mạn là một con người kiêu ngạo, một sự kiêu ngạo được bồi đắp.
Tô Vãn bỏ đi với người phụ nữ khác khi Tô Triết Viễn mới sáu tuổi.
Giang Chân Mạn lại chính là người chịu dèm pha sau cuộc hôn nhân tan vỡ.
Lần duy nhất bà muốn tự sát là sau khi bị lừa góp tiền để lập công ty.
Cảm giác bị mọi người chửi mắng, tay trắng mất hết tất cả...!thật sự khiến bà không chịu nổi.
Nhưng khi bà vừa cầm con dao lam thì liền nhìn thấy Tô Triết Viễn.
"Mẹ ơi, con đói rồi.
Chúng ta cùng xuống ăn cơm nhé!".
Phải rồi, bà còn một đứa con mà.
Nếu bà chết rồi, con trai của bà phải làm sao đây?
Dù bà không thể sống cho chính mình thì cũng phải sống cho con trai bà.
Bởi vậy, để có được tập đoàn Giang Viễn như ngày hôm nay do bà tự xây dựng nên, có lẽ mục đích duy nhất là vì Tô Triết Viễn.
Bà muốn chu cấp những thứ tốt nhất cho hắn, việc hắn muốn làm, bà cũng đều muốn ủng hộ.
Tô Triết Viễn ưu tú đến như vậy, lại nhất nhất thích một người con gái không để hắn vào mắt.
Giang Chân Mạn không hiểu nổi suy nghĩ của hắn.
Mà đứa con gái của Diệp gia kia sao lại ngạo mạn đến như vậy? Bà không hề thích Diệp Tư Duệ, nhưng đó lại là người Tô Triết Viễn muốn lấy, thì bà cũng muốn thuận theo ý hắn, giúp hắn cho bằng được.
Khi Giang Chân Mạn bước xuống phòng khách đã thấy Tô Triết Viễn đang nói chuyện với Diệp Chấn Nam.
Bà đến chỗ hai người, rồi lên tiếng: "Chủ tịch Diệp không biết hôm nay có chuyện gì mà lại đến đây?".
Thấy vẻ mặt của Diệp Chấn Nam, Tô Triết Viễn liền quay sang nói với Giang Chân Mạn: "Mẹ à, vừa rồi bác Diệp và con đang nói đến việc hợp tác của hai nhà sắp tới".
Giang Chân Mạn mỉm cười.
Tô Triết Viễn lại quay sang Diệp Chân Nam tươi cười nói: "Bác Diệp đến đây tìm mẹ cháu chắc có việc quan trọng.
Vậy cháu không làm phiền nữa.
Cháu xin phép đi trước".
Diệp Chấn Nam chỉ gật đầu, mặt vẫn lạnh băng không thay đổi chút nào.
"Anh Diệp, mời ngồi!".
Giang Chân Mạn đưa tay hướng về ghế sofa, rồi ngồi xuống phía đối diện cùng lúc với Diệp Chấn Nam.
Người giúp việc rót nước cho hai người rồi rời đi.
Diệp Chấn Nam lên tiếng trước: "Hôm nay tôi đến đây để nói về chuyện kết hôn giữa hai đứa trẻ.
Duệ Duệ nhà tôi hiện tại vẫn chưa tìm được, vì vậy về những dự định ban đầu chuẩn bị cho hôn lễ cũng nên hoãn lại".
Giang Chân Mạn rất không hài lòng: "Nếu ngay từ đầu nhà các người đã không muốn để con gái các người kết hôn với con trai tôi thì hà cớ gì phải lằng nhằng như này, chỉ cần nói một tiếng là được mà.
Các người nói chắc chắn phải để hai đứa nó kết hôn, giờ thì sao? Con gái các người lại giở trò bỏ trốn.
Đúng là...".
Diệp Chấn Nam không hề tỏ ra thêm chút biểu cảm nào khác, chỉ đứng dậy: "Tôi chỉ đến để nói vậy.
Nếu có tổn thất nào do việc hoãn đám cưới gây ra, tôi sẽ là người bồi thường.
Còn bây giờ thì tôi phải rời đi rồi".
Thật ra ông cũng không cần cất công đến đây, chỉ cần cho người thay mặt tới hoặc đơn giản hơn là gọi điện nói về chuyện này.
Đây chính là sự tôn trọng.
Dù sao cũng do Diệp Tư Duệ bỏ trốn trước.
Giang Chân Mạn tức giận nhìn Diệp Chấn Nam đi khuất, không ra tiễn.
Bà mắng: "Cái thứ con gái bỏ trốn khỏi nhà đi ra ngoài, không chừng lại có thằng nào để mà ăn nằm rồi cũng nên.
Đúng là lẳng lơ".
Tô Triết Viễn đứng bên tường phòng khách.
Gương mặt hắn trở nên u tối, không nhìn ra được biểu cảm gì.
"Sao em cứ thích chạy trốn tôi như vậy chứ?".
...
Diệp Tư Duệ hôm nay dậy muộn hơn mọi khi.
Lúc xuống nhà, cô phát hiện ra Bạch Thanh Nghị còn chưa đi làm.
Anh đang ngồi vừa ăn sáng vừa xem chương trình buổi sáng chiếu trên TV.
Diệp Tư Duệ xác định bản thân không nhìn sai đồng hồ, rồi đến chỗ anh, cúi xuống ghé tai: "Hôm nay anh không đi làm sao?".
"Giật mình!".
Bạch Thanh Nghị đang chăm chú xem TV, cả người đều không tự chủ được, đôi đũa trên tay cũng rơi bộp cái xuống bát.
"Cần gì phải phản ứng thái quá vậy không?".
Diệp Tư Duệ bĩu môi rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh nhìn cô, chỉ hừ nhẹ một tiếng,