Diệp Tư Duệ bất ngờ đến bất động, không nhúc nhích cũng không nói nổi lời nào.
Sau vài giây lấy lại tinh thần trước hành động của người lạ, cô liền đẩy anh ra: "Anh làm cái gì vậy? Tự nhiên lôi lôi kéo kéo gì người ta?".
Người kia bèn nói: "Không phải cô định...!nhảy xuống sao?".
"Anh nghĩ gì vậy? Tôi...!nhảy xuống á? Tôi đâu có ngốc đến vậy! Chỉ là điện thoại của tôi bị rơi xuống...!nên là...".
Anh thở dài một cái.
Uổng công anh vội vàng quẳng cả xe đạp mà chạy đến định ngăn cô...!Hóa ra lại thành trò hề! Buồn cười thật!
"Điện thoại rơi rồi thì bỏ đi.
May ra có tiên tử hạ phàm mới giúp được cô".
Anh đi đến dựng lại xe đạp.
Diệp Tư Duệ nhìn anh, chợt nghĩ ra một chuyện, liền chạy đến kéo áo anh lại, gọi: "Anh gì ơi".
Anh quay lại nhìn cô.
Cô lại tiếp: "Tôi...!vừa bị nhà hàng đuổi việc, giờ đã trở thành người thất nghiệp rồi".
Anh bán tín bán nghi, chợt nhận ra trang phục cô đang mặc là của phục vụ tại một nhà hàng cao cấp.
Diệp Tư Duệ thấy anh vẫn giữ yên lặng thì mếu máo tiếp tục: "Ban nãy tôi đang gọi cho người thân ở quê để mai về.
Nhưng tôi bị cướp hết tiền, điện thoại cũng không may bị rơi xuống sông rồi.
Tôi...!thật không dám về quê gặp người thân nữa.
Anh rủ lòng thương có thể...!cho tôi ít tiền mua gì ăn được không? Cả tối nay tôi chưa được ăn gì rồi, giờ đói quá!".
Diệp Tư Duệ vừa nãy thấy người này còn vứt luôn xe để "cứu" cô, bởi vậy tin chắc rằng anh nhất định sẽ cho cô ít tiền đủ ăn.
Lâu lắm rồi cô mới mặt dày bịa chuyện như vậy.
Quả nhiên một lúc sau, anh lấy một vài tờ tiền lẻ trong túi đưa cho cô: "Cô cũng nên về quê đi, đừng một mình ở lại đây chịu đựng".
Trời, trên đời này còn có thể gặp một người tốt như vậy sao? Thật không tin nổi!
Diệp Tư Duệ nhìn số tiền lẻ ít ỏi mà người kia móc trong túi đưa cho mình, tự nhiên cảm thấy áy náy, thầm nghĩ: "Mẹ ơi, con cuối cùng cũng đã gặp được người tốt đầu tiên trong đời rồi, tốt đến độ không tưởng!".
Chính xác hơn, mọi người sẽ nói anh đúng là ngốc!
Diệp Tư Duệ thấy anh chuẩn bị rời đi rồi, bỗng nhiên gọi lại: "Anh gì ơi!".
Người kia một lần nữa ngoảnh lại: "Có chuyện gì nữa?".
"Tôi...".
Cô bỗng ngồi xuống đất ôm mặt.
Tiếng khóc sụt sùi vang lên.
Một người đàn ông chạy bộ ngang qua lắc đầu.
Con trai chia tay là đối xử với con gái tàn nhẫn như vậy à?
Người con trai kia khó xử: "Này, có gì thì từ từ nói, đừng có khóc lóc vậy.
Cô mau đứng dậy mà đi đi".
Diệp Tư Duệ nói trong nước mắt: "Tôi còn có thể đi đâu? Tối nay chỉ có thể lang thang ngoài đường thôi, còn ai muốn chứa tôi chứ? Rồi...!tôi làm gì còn mặt mũi mà về...".
"Thôi được rồi", anh không ngờ bản thân lại gặp người rắc rối đến đáng sợ như vậy, "Cô có khóc cũng không thể làm bà tiên hiện lên đâu".
Diệp Tư Duệ vẫn giả khóc.
Anh đành bất lực ngồi xuống bên cô, nói nhỏ: "Vậy tôi và cô...!thỏa thuận thế này đi".
...
Ban đêm.
Ánh đèn đường sáng tựa sao xa.
Trong làn gió lành lạnh, một đôi nam nữ đèo nhau trên chiếc xe đạp, giản dị đến bình yên.
"Tôi tên Lâm Thu Thu.
Anh tên gì vậy?", Diệp Tư Duệ hỏi.
Cô mà không hỏi, chắc người này cũng không có ý định nói.
"Bạch Thanh Nghị", anh đáp.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh gặp phải người con gái rắc rối như này.
"Vậy gọi là Thanh Nghị cho thân thiết, giống bạn bè một chút nhỉ?".
"Đừng gọi thế! Mới gặp chưa được nửa ngày mà cô đã đòi gọi vậy rồi".
"Anh chẳng bảo là đóng vai bạn bè còn gì? Thì anh gọi tôi là Thu Thu, thế là hòa".
"Nhưng gọi vậy không quen.
Dù sao thì...!vẫn là bỏ đi".
Cô xùy một tiếng.
Cần gì khắt khe đến vậy? Cô thích thì cứ gọi, làm gì được!
"Tôi hai mươi lăm tuổi.
Anh bao nhiêu tuổi vậy?".
Như sợ anh không trả lời, cô nói thêm: "Cái này là tôi hỏi để có gì còn ứng biến".
Bạch Thanh Nghị đáp: "Hai mươi bảy.
Còn muốn hỏi gì nữa không?".
"Nghề nghiệp của anh?".
"Nhân viên phục vụ trong quán cà phê".
Diệp Tư Duệ ồ lên một tiếng, gật gù.
"Này", Bạch Thanh Nghị bỗng thắc mắc, "Cô