Diệp Tư Duệ nhìn căn phòng mình sẽ ở, có chút không hài lòng.
"Phòng này đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp vậy?".
Bạch Thanh Nghị gỡ những tấm vải trắng ngăn bụi ra khỏi đồ đạc, đáp: "Không nhớ lắm, lúc tôi đến đây thì em họ đã đi du học rồi".
"Vậy đây là phòng của em họ anh?".
"Đúng vậy".
Cô đoán người em họ của anh là một cô gái, bởi đồ đạc ở đây giống dành cho nữ.
Bạch Thanh Nghị nói: "Cô nương à, cô là người đang có hoàn cảnh khó khăn, vậy nên đừng đòi hỏi".
Diệp Tư Duệ cãi: "Phòng ít ra cũng phải sạch sẽ chút chứ! Anh cho người thuê hay gì?".
Anh nhếch miệng: "Hừ, giá thuê còn thấp hơn giá thị trường như vậy cô còn phàn nàn cái gì? Đã thế còn không bắt cô trả tiền đặt cọc trước.
Phòng này cũng chỉ cần quét dọn qua.
Thôi, tôi về phòng đây".
Diệp Tư Duệ chỉ biết nhìn anh đi ra khỏi phòng, rồi lại nhìn căn phòng.
Vì là phòng bị bỏ trống đã lâu nên có nhiều bụi bẩn, ngoài ra thì nội thất đều không tệ.
Cô bỗng lặng đi.
Không biết bố của cô hiện giờ thế nào, liệu có định lục tung khắp nơi để tìm ra cô hay không?
Cô không biết.
...
Ở nơi góc phố, có một quán cà phê nhỏ, nhưng lại rất đông khách đến.
Ngay bên ngoài quán được trồng một cây hoa hồng leo lên, bám lấy cả bảng hiệu đơn giản.
Bên trong cũng được treo giỏ cây hay đặt chậu hoa, đều là cây do tự quán trồng.
Quán cà phê còn có thêm một không gian riêng để mượn đọc sách.
Khách đến cũng có rất nhiều độ tuổi, đa phần là sinh viên, người làm việc tan ca, hay những người già chỉ đơn giản muốn lấy một chút không gian để hưởng thụ.
Trương Khánh Phong vừa uống cà phê vừa nhìn khách hàng ra vào, và nhân viên đang làm việc.
Kinh doanh mô hình quán cà phê như này chính là mơ ước anh đã ấp ủ rất lâu.
Tuy rằng khỏi đầu không được suôn sẻ, thậm chí nhiều lúc khó khăn đến mức nhân viên bỏ việc, nhưng cuối cùng chẳng phải đang rất tốt sao?
Bạch Thanh Nghị đang lau cửa kính.
Một đứa trẻ chạy ngang qua chợt nhìn thấy anh liền đưa tay vẫy chào, nụ cười tươi như nắng.
Anh mỉm cười nhìn cô bé, giơ tay chào lại.
Dương Lâm Lâm đi đến, đập mạnh vào vai anh, nói: "A Nghị, sao cậu đứng trong quán mà cũng được trẻ con để mắt đến thế? Cậu có biết tôi chỉ có thể nói chuyện với mấy người già không?".
Anh nhìn cô: "Cậu chẳng phải vẫn có người để nói chuyện sao? Nhìn quản lý của chúng ta đi, bận đến mức không kiếm được người yêu rồi".
Lý Xuyên đứng lau cốc bên quầy quản lý, nói: "Quản lý Trương, sắp tới sinh nhật anh rồi.
Liệu anh có thể mang một cô gái xinh đẹp theo để bọn họ câm nín không?".
Trương Khánh Phong đặt ly cà phê xuống, lắc đầu: "Khó nha.
Tôi không chắc bản thân có thể làm đến mức đó đâu".
Cái người này chính là FA lâu năm trong truyền thuyết đúng không?
Trương Khánh Phong nhìn vẻ mặt bất mãn của Lý Xuyên, chỉ cười nhẹ, rồi thở một hơi.
Cứ như hiện tại, không phải đã rất thỏa mãn rồi sao?
Diệp Tư Duệ cả ngày chẳng biết nên làm gì, hay